Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 32 : Lão nhân truyền nghệ (thượng)
Dưới đáy hồ bơi là một căn mật thất, Mười Một lẳng lặng nhìn lão nhân uống từng ngụm từng ngụm rượu.
Vậy là Mardy đã rời Anh quốc đi được ba ngày rồi, từ khi lão đi Hi lạp, Mười Một đêm khuya mỗi ngày đều mang rượu tới cho lão nhân vô danh này uống, sau khi chờ ông ta uống xong lại bỏ đi. Hai người họ thực kỳ lạ, rất ít nói chuyện với nhau, nhưng lại cảm thấy đối phương có cái gì đó thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Bởi vì Mười Một đem rất nhiều rượu đi, cho nên những chai rượu trong quầy Bar cứ mất dần. Khi đám hạ nhân dọn dẹp thì thấy rất nhiều vỏ chai rượu, ai cũng có nghi vấn, Mười Một hắn chỉ thản nhiên nhạt nhẽo nói một câu: "Ta uống."
Chủ nhân đối với Mười Một cực kỳ tín nhiệm, bọn hạ nhân sao dám so đo, cho nên cũng không có ai nói gì. Chỉ có một số người muốn lấy lòng chủ nhân, len lén kể cho Jolie nghe, khi Jolie nghe xong cũng chỉ cười mỉm.
Mười Một hắn cũng không rõ tại sang mỗi ngày đều muốn cùng lão nhân đó uống rượu, chỉ là tiềm thức hắn cứ thôi thúc làm như vậy mà thôi. Hình như lão nhân này cho hắn một cái cảm giác rất đặc biệt, không thể nói thành lời.
"Có phải vì mình là người Trung quốc nên nó cổ quái thế hay không nữa?" Đối với việc này, Mười Một đều tự chế giễu lấy chính mình làm vui.
Vào lúc này, Mười Một đứng ở một bên, nhìn lão nhân uống nốt bình rượu cuối cùng. Trong mắt hắn lộ ra một chút mơ hồ.
Lão nhân buông bình rượu xuống, liếc nhìn Mười Một, hỏi: "Có tâm sự ư?"
Mười Một gật đầu, hỏi: "Ông có biết Lãnh Dạ không?"
"Lãnh Dạ ư?" Sau khi lão nhân suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu đáp:"Chưa từng nghe qua."
"Hắn là người Trung quốc lần trước tập kích trang viên ..." Mươi Một lại đem những sự tình giữa mình là Lãnh Dạ ra nói cho ông ta nghe.
Sau khi lão nhân nghe xong, chỉ thản nhiên "a" một cái.
"Có phải hắn tới cứu ông không?"
Lão nhân cười lạnh, đáp: "Không biết, cũng có thể đối với lão bản của ngươi có một mục đích gì đó."
"Người của phe mình lại muốn trộm đạo người của phe mình ư?
Lão nhân vẫn cười lạnh đáp: "Có cái gì không thể chứ? Ta lúc đầu nếu không bị người đánh lến, chỉ bằng con heo béo kia làm sao có thể bắt được ta chứ. Hơn nữa Tỏa trụ tỳ bả cốt khả dĩ có thể cầm chế công lực, chỉ có người Trung quốc luyện võ như chúng ta mới biết được, nếu không có phản đồ, thì con heo béo kia đã phải dùng đến móc sắt móc xuyên vào bả vai ta rồi."
Hai người họ trầm mặc hồi lâu,rồi lão nhân đột nhiên lên tiếng: "Mười Một, ngươi có muốn học bản lãnh của ta không?"
Mười Một gật đầu không trần trừ.
"Hảo, ta có thể dạy cho ngươi, nhưng ngươi sau này phải về Trung quốc làm cho ta một chuyện."
"Cái này ta không thể cam đoan được."
"Tại sao?"
"Ta thuộc tổ chức Ma Quỷ, nếu không có nhiệm vụ, ta không thể tùy tiện rời đi được."
Lão nhân nhíu mày nói: "Ta có thể cho ngươi một sức mạnh cường đại, đến lúc đó ngươi có thể thoát ly khỏi sự không chế của bất kỳ tổ chức nào.
Mười Một nghĩ hồi lâu rồi lại lắc đầu.
"Tại sao?"
Mười Một nhún vai nói: "Ma Quỷ sẽ không cho phép ta đâu."
Lão nhân hừ nhẹ nói: "Lúc ngươi đã có sức mạnh cường đại thì còn sợ gì bọn chúng nữa chứ?"
"Sức mạnh của một người dù có cường đại cỡ mấy cũng khó có thể bằng một đội quân sát thủ."
Lão nhân suy tư một chốc lát rồi hỏi: "Như vậy ngươi không muốn học ư?"
"Ta có thể học nhưng không thể hứa hẹn một cái gì."
Lão nhân cười lạnh nói: "Có làm mới có công, ngươi tưởng tiếp thu lực lượng cường đại của một người mà không có gì báo đáp là dễ lắm sao?"
Mười Một lắc đầu nói: "Vậy coi như việc này kết thúc ở đây đi."
Lão nhân đầy hứng thú nhìn Mười Một, nói: "Nếu đổi lại bất luận kẻ nào đó, đều không một chút do dự đáp ứng ta, kể cả chỉ là để lừa gạt ta."
Mười Một nhạt nhẽo thốt lên: "Ta thực không muốn lừa ông."
Lão nhân cười cười, nói:" Tốt lắm, ta không miễn cưỡng ngươi. Ngươi đi đi."
Mười Một lặng lẽ thu các chai rượu không mang theo rời chỗ đó đi về. Khi vào phía trong đại sảnh, hắn lại bắt đầu suy nghĩ những điều lão nhân nói.
Không thể phủ nhận, khi lão nhân kia nói dạy cho hắn chút bản lĩnh, thâm tâm hắn quả thực có chút dao động. Nhưng hắn cũng biết hắn thực không có khả năng phản bội tổ chức, hắn tựa như một đứa nhỏ, thực không có khả năng phàn kháng lại cha mẹ. Mặc dù Ma Quỷ không phải là cha mẹ của hắn, nhưng hắn dù sao cũng lớn lên tại nơi này, hơn nữa qua một thời gian dài sống dưới chính sách tẩy não của Ma Quỷ, tiềm thức của hắn khiến hắn không dám có ý nghĩ phản bội.
Tại sao ta không lừa dối lão nhân đó chứ? Mười Một hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, ngược lại kỹ thuật gạt người của hắn cũng rất cao siêu. Vậy mà giờ hắn không muốn lừa dối lão nhân này, đó là một loại cảm giác không nói lên lời.
Trong đại sảnh đen tối, hai điểm sáng không ngừng lập lòe...
Ngày hôm sau, Mười Một cứ theo lệ thường bồi tiếp Jolie và Katy trong ngày, khi màn đêm buông xuống hắn lại mang một số chai rượu tiến vào trong mật thất.
Mười Một đặt các bình rượu trước mặt lão nhân rồi nói: "Hắn ngày mai sẽ quay trở lại."
Lão nhân cũng chẳng nói gì, chỉ cầm một chai lên tu sảng khoái. Sau khi một hơi uống cạn một chai rượu, ông ta lau miệng, nói: "Những lời của ta ngày hôm qua, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?⬙"
Mười Một lắc đầu: "Ta không thể đáp ứng."
Lão nhân tựa như đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, ông ta bình tĩnh mở một chai rượu khác, uống một hơi hết sạch, Sau khi uống xong, lão nhân nói: "Ta tên thực là Lục Dương, là truyền nhân của kiếm tông Trung quốc, nhiều bằng hữu hay gọi ta bằng ngoại hiệu Tửu Quỷ."
Mười Một không hiểu sao ông ta lại muốn kể những điều này cho hắn nghe, nhưng hắn không làm gì cả, cứ im lặng lắng nhe.
Lục Dương tiếp tục nói: "Trung quốc là một quốc gia có nền văn minh lâu đời, từ thời thượng cổ đã chú ý tới sự tu dưỡng của bản thân, cho nên mới sản sinh ra các thể loại công phu võ thuật như thế. Kỳ thật võ học chân chánh đã không phát triển được theo thời gian, rất nhiều môn bị thất truyền. Thế cho nên võ học hiện thời tại Trung Quốc chỉ là cái vỏ bì, so với võ học chân chánh có khi còn kém hàng vạn lần."
Lục Dương thở dài, mặt lộ vẻ tiếc nuối lẫn bi thương, sau khi uống một hoi hết một chai rượu nữa, khề khà hỏi: "Ngươi biết cực cảnh của võ học là gì không?"
Mười Một lắc đầu.
Lục Dương cười nói: "Ta thật ra cũng không biết. Ta học võ đến nay cũng hơn 90 năm trời, tính ra ta cũng gần 100 tuổi rồi. Học võ kỳ thực không chỉ làm cho thân thể tráng kiện, mà học võ còn là cách để tự đột phá bản thân đến cực hạn. Xem ta xem, không cần ăn không cần uống mà có thể sống bao nhiêu năm qua ở đây, đây có thể nói là võ học của bản thân đã đột phá tới một cảnh giới cực hạn."
Mười Một từng đọc nhiều sách võ thuật, đã có nghe có đọc rằng học võ chủ yếu là để cho thân thể tráng kiện, nhưng thực chưa bao giờ nghe hay đọc thấy nói rằng luyện võ có thể đạt tới cảnh giới vài năm không ăn không uống mà vẫn sống được. Những lời của lão nhân này quả thực khiến người ta khó tưởng tượng nổi.
Lục Dương dường như biết Mười Một đang suy nghĩ cái gì, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi nói: "Ngươi không cần phải cảm thấy kỳ quái, người như ta ở thời cổ đại chắc có rất nhiều. Thời đó là những thời đại huy hoàng của nền võ thuật Trung quốc, ngay cả nông phu cũng thành thạo quyền cước. Thế nhưng, trong thời đại này những người như vậy không còn nhiều nữa, đã thế đa phần đều ẩn tích không chịu ló mặt."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
366 chương
53 chương
8 chương
206 chương
9 chương
42 chương
35 chương