Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 391
Trong lòng mấy vị Cự bá nhất thời nghiêm nghị, đều nghe được ý tứ uy hiếp từ trong lời nói của hắn. Ý tứ của Chung Nhạc chính là cảnh cáo đám Cự bá này, đừng nghĩ tới chuyện xuất thủ với hắn, bằng không vị tồn tại thần bí Ma Thần Ba Tuần kia sẽ lập tức xuất thủ với bọn họ. Về phần đọ sức trong cùng thế hệ thì chính là sinh tử tự xem thiên mệnh, hoàn toàn không ngoài dự liệu của bọn họ. Cái này là quy củ trước giờ của Ma Tộc, khiêu chiến trong cùng thế hệ, trưởng bối không thể can dự vào, nhằm để bồi dưỡng dã tính của đệ tử.
Tu Hoành Túc cùng với đám cao thủ trẻ tuổi khác cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu là đọ sức cùng thế hệ, bất kỳ kẻ nào bọn họ cũng đều không sợ Chung Nhạc. Thân thể Tu Hoành Túc vẫn như cũ thẳng tắp như trường thương, đứng tại trước mặt Chung Nhạc, trong mắt đằng đằng sát khí, nói:
- Ma La công tử, nếu vị tiền bối kia đã không can dự vào chiến đấu trong cùng thế hệ, vậy ta muốn khiêu chiến ngươi! Ngươi có dám ứng chiến hay không?
- Tu sư huynh chờ một chút, an tâm chớ vội!
Chung Nhạc mỉm cười gật đầu, nghiêng người dò hỏi:
- Vì sao Thánh Nữ Phi cũng không đi theo Ma Hậu?
Đôi mi thanh tú của Ma Hậu nương nương nhẹ nhàng nhấc lên, cười tủm tỉm, nói:
- Công tử không hỏi tung tích của Ma Thánh, ngược lại hỏi thê thiếp của Ma Thánh ở đâu, không khỏi có chút quá cợt nhã rồi a?
Chung Nhạc bật cười ha hả, vui vẻ nói:
- Ai lại không có lòng thích cái đẹp chứ? Thê thiếp của Ma Thánh, trong lòng ta ngưỡng mộ đã lâu, nhất là Ma Hậu nương nương càng là quốc sắc thiên hương, khiến cho trong lòng ta nhớ mãi không thôi. Vừa nghĩ tới nếu giai lệ bậc này ngủ ở bên cạnh Ma Thánh chứ không phải bên cạnh ta, ta liền giậm chân hối tiếc không thôi. Thật không dám giấu diếm! Ta muốn khiêu chiến Ma Thánh, ngược lại cũng không phải vì ta muốn giết chết hắn, thu được danh tiếng đệ nhất Đan Nguyên Cảnh, mà là trong lòng ta ngưỡng mộ mấy vị nương nương, bởi vậy từ yêu sinh hận!
- Thật vậy sao?
Cát Tường Phi cười ha hả, hỏi. Ma Hậu nương nương cũng cười khanh khách, nói:
- Đương nhiên là giả! Bất quá, lời này của công tử ngược lại cũng khiến cho bổn cung rất khó hận ngươi a. Công tử yên tâm! Ma Thánh chính là đang ở phụ cận. Hắn cũng từng nghe qua sự tích của ngươi, biết rõ ngươi đang tìm hắn, hắn rất nhanh sẽ hiện thân. Chỉ là, nghe nói công tử sưu tầm Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh khắp nơi, đã đi A Tu La Tộc, cũng đã đi La Sát Tộc, chính là vì muốn học được Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh của các tộc. Ma Thánh nói, Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh của Bát Bộ Thánh Tộc đều là tàn mảnh, mặc dù ngươi đều học được Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh của Bát Bộ Thánh Tộc, cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn. Hắn để ta mang Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh nguyên tác tới đây, giao lại cho ngươi, để ngươi có thể thỏa thích nghiên cứu!
Sau đầu nàng, từng vòng từng vòng quang luân chấn động, một quyển Ma thư từ trong Bí cảnh Nguyên thần của nàng chậm rãi bay ra, lẳng lặng phiêu phù trước mặt Chung Nhạc. Ma Hậu nương nương giơ ngọc thủ dài nhỏ lên, đặt trên quyển Ma thư này, mỉm cười nói:
- Đây chính là Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh hoàn chỉnh, do đích thân Ma Thánh ghi lại. Hắn nói, hắn có thể cho ngươi thời gian, để cho ngươi học tập tu hành. Đợi tới lúc ngươi có đầy đủ nắm chắc, chỉ cần nói một tiếng, hắn sẽ lập tức xuất hiện, cùng ngươi xác minh cao thấp!
- Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh hoàn chỉnh?
Trong Thiên Hương Lầu nhất thời một mảnh xôn xao, không biết bao nhiêu ánh mắt hừng hực rơi xuống trên quyển Ma thư này. Cho dù là mười bốn vị Cự bá kia, trong lòng cũng ầm ầm chấn động, nhao nhao nhìn về phía quyển Ma thư này, trong mắt lộ ra tham niệm, hô hấp dồn dập.
Trong Bát Bộ Thánh Tộc của Bát Hoang Ma Tộc đều có một quyển Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, mặc dù đều là không trọn vẹn, không được đầy đủ, nhưng cho dù là tàn kinh, thì cũng là huyền công trấn tộc của các tộc, là huyền công không ngoại truyền. Tàn kinh đã lợi hại như vậy, có thể xưng là huyền công trấn tộc, vậy Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh hoàn chỉnh lại sẽ kinh người tới mức nào?
- Đây mới là Ma Thánh! Đây mới thật sự là Ma Thánh!
Chung Nhạc nhìn về phía quyển Ma thư trước mặt, thở dài một tiếng, nói:
- Ma Thánh không hỗ danh là Thiên Ma Thần! Khí độ lòng dạ bậc này, khiến cho ta không thể không kính phục! Thảo nào là tồn tại năm xưa có thể nhất thống Bát Hoang. Có thể giao thủ với cường giả bậc này chính tam sinh may mắn a!
Thiên Ma Phi nhất thời trở nên khẩn trương. Nàng cũng không ngờ Ma Thánh lại sẽ tặng sách cho Chung Nhạc như vậy. Lòng dạ khí phách của hắn đủ to lớn, không hỗ là tồn tại được gọi là Thánh. Hắn có can đảm đem công pháp của chính mình không giữ lại chút nào giao cho đối thủ, đại biểu cho tín niệm của hắn cường đại không gì sánh được. Mặc dù để cho đối thủ nghiên cứu công pháp của mình, hắn cũng có mười phần nắm chắc sẽ thủ thắng. Nếu Chung Nhạc nhận lấy Ma thư, chịu ân huệ từ chỗ Ma Thánh, sau này gặp phải Ma Thánh liền khó có thể thống hạ sát thủ. Nếu hắn không nhận Ma thư, sẽ khó có thể nghiên cứu sự huyền diệu của công pháp Ma Thánh. Từ hai phương diện mà xét, thì Chung Nhạc đều đã rơi xuống hạ phong.
Bản thân Chung Nhạc đã không thù không oán với Ma Thánh, hắn đối phó Ma Thánh, chủ yếu vẫn là vì giao dịch với Thiên Ma Phi. Nếu Chung Nhạc đã không có sát tâm sát ý, vậy cũng chỉ còn một đường chiến bại. Thậm chí nói không chừng, Chung Nhạc còn có thể bị lòng dạ của Ma Thánh cảm hóa, hóa thù thành bạn với hắn nữa. Mà đáng sợ nhất chính là, nếu Chung Nhạc đạt được Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh hoàn chỉnh, tất nhiên sẽ bị các tộc mơ ước, thậm chí có khả năng chết rồi cũng không biết là chết như thế nào.
Chung Nhạc lâm vào trầm ngâm bất quyết. Mọi ánh mắt trong Thiên Hương Lầu đều tập trung lên người hắn và trên quyển Ma thư trước mặt hắn, không khí lại một lần nữa đè nén, trở nên vô cùng yên tĩnh, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão vậy. Qua một lúc lâu sau, Chung Nhạc có chút buồn bã thở dài, nhàn nhạt nói:
- Ta muốn giao thủ với Ma Thánh, chính là bởi vì danh tiếng hắn quá lớn, mà danh tiếng ta quá yếu, cho nên không thể không cướp đoạt Ma phi của hắn, bức cho hắn đánh một trận với ta. Hiện tại xem ra, là ta đã xem thường hắn rồi! Có một đối thủ như Ma Thánh vậy, cần gì phải làm như vậy chứ? Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi, sau này các ngươi không cần đi theo ta nữa, các ngươi có thể tùy tiện rời đi!
Thiên Ma Phi và Cát Tường Phi nhất thời khẽ ngẩn ra, trong lòng Thiên Ma Phi lại càng âm thầm kêu khổ, liên tục nháy mắt với Chung Nhạc. Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ma Hậu nương nương, ngươi thu hồi Ma thư a! Ta giao thủ với Ma Thánh, tự nhiên là đường đường chính chính đánh một trận, sẽ không chiếm bất luận tiện nghi gì của hắn!
Hắn lẩm bẩm:
- Có thể chân chính quyết một trận cao thấp với cường giả bậc này, quên đi sống chết đánh một trận, thật sự là rất hưng phấn a! Ta cảm giác được huyết dịch toàn thân đang chảy xiết, đang thiêu đốt! Thật sự muốn lập tức đánh chết hắn… Ha ha ha ha…
Chung Nhạc cất tiếng cười to, cười lớn không chút kiêng kỵ. Hắn đứng dậy, vươn tay xé mở quần áo, lộ ra lồng ngực rộng rãi và cơ nhục cuồn cuộn, toàn thân chiến ý ngập trời.
- Ta sắp sửa không kềm chế được chiến ý trong lòng, nhịn không được muốn sát sinh một trận rồi! Vừa rồi kẻ nào nói muốn khiêu chiến ta?
Truyện khác cùng thể loại
2157 chương
1253 chương
32 chương
171 chương
30 chương
34 chương