Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 390
Mãi cho tới lúc này, Hắc Tuyền Quan vẫn còn đang không ngừng chấn động, dòng hắc tuyền giữa không trung trở nên vô cùng khủng bố. Đám mảnh vỡ văn lộ Đồ đằng cấu thành nước suối kia rít lên ào ào vang dội, ma âm phiêu miễu từ trong nước suối vang lên, vang vọng toàn thành. Trên tầng cao nhất của Thiên Hương Lầu cũng là mưa gió bập bùng, uy năng Ma Thần hàng lâm. Sắc mặt Long Tộc Ngũ Lão cùng với đám Cự bá của Bát Bộ Thánh Tộc nhất tề kịch biến, trở nên vô cùng tái nhợt, kinh hồn táng đảm.
Chung Nhạc vừa gọi một tiếng Ba Tuần, liền khiến cho Hắc Tuyền Quan xuất hiện dị tượng bậc này, đây căn bản không phải là dị tượng mà Cự bá có khả năng tạo thành, mà là thủ đoạn chỉ có Thần Ma mới có. Kẻ nào tu vi càng mạnh, áp lực cảm nhận được cũng càng lớn, càng khủng bố. Thực lực của mười bốn vị Cự bá ở đây đều là tồn tại đỉnh cao, áp lực phải đối mặt càng là người khác không cách nào tưởng tượng nổi.
Hắc Tuyền Quan xây dựng trong vòng vây của hắc tuyền, trên đỉnh đầu của Cổ Ma Thần. Ngọn Thánh Sơn này cho dù là Thần binh cũng không thể tổn thương được chút nào, mà dòng hắc tuyền này từ xưa tới nay cũng chưa từng có bất kỳ biến hóa gì. Hiện tại Thánh Sơn vậy mà bị lay động, hắc tuyền vậy mà trở nên cuồng bạo, có thể thấy được thực lực của vị Đại Ma Thần tên là Ba Tuần này đáng sợ tới mức nào.
Một vị Cự bá của Diêm Ma Thánh Tộc thanh âm run rẩy, cao giọng nói:
- Tiền bối bớt giận! Chúng ta vô ý mạo phạm, còn xin tiền bối thu hồi thần thông!
Không biết là những lời này của hắn nổi lên tác dụng, hay là Hắc Tuyền Quan xao động đã tới lúc kết thúc, mà chấn động kinh thiên động địa kia chợt dần dần bình ổn trở lại. Vị Cự bá kia đặt mông ngồi bệt xuống đất, phù phù thở hổn hển mấy cái, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trong lầu, hơn mười vị Cự bá liếc nhìn nhau một cái, chỉ thấy trên mặt ai nấy đều là mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, quần áo toàn thân cũng ướt đẫm mồ hôi. Tu vi của bọn họ quá mạnh, cảnh giới quá cao, pháp lực quá thâm hậu, cho nên áp lực gặp phải cũng là người khác không cách nào tưởng tượng nổi. Mặc dù bọn họ là Cự bá, nhưng vừa rồi cũng cảm giác giống như là rơi vào trong hắc ám khôn cùng, căn bản không thể giãy dụa, cũng không thể thoát thân. Đây vẫn là lần đầu tiên kể từ sau khi bọn họ trở thành Cự bá cho tới nay xuất hiện loại cảm giác khủng bố như vậy.
Trên mặt Sa Kỳ Sơn cũng nhăn nhúm run rẩy, thầm hô một tiếng may mắn:
- May mà vừa rồi ta không bức tên tiểu tử này gọi ra tồn tại sau lưng hắn. Bằng không, nói không chừng thật sự đã bị xem như là gia súc, tế tự cho tôn Ma Thần này rồi!
Chung Nhạc cũng không ngờ chính mình mở miệng gọi một tiếng cái từ Ba Tuần này lại có phản ứng lớn tới như vậy. Bất quá, cuối cùng cũng đã trấn trụ được tràng diện, khiến cho Sa Kỳ Sơn vị Cự bá bậc này cũng không dám vọng động. Vừa rồi Hắc Tuyền Quan trong lúc bất chợt bạo phát phản ứng lớn như vậy. Hẳn là do cái đầu của Thiên Ma Thần Ba Tuần đang ở dưới chân, Tàn Linh vẫn chưa tiêu tán. Đứng trên đỉnh đầu hắn gọi tên hắn, tự nhiên sẽ dẫn phát Tàn Linh phản ứng.
Cặp mắt Chung Nhạc nhấp nháy, trong lòng thầm nghĩ:
- Cũng không biết có thể trấn trụ bọn họ được bao lâu? Nếu đám gia hỏa này phát hiện bất luận là ai gọi ra cái tên Ba Tuần này, cũng sẽ dẫn phát phản ứng to lớn như vậy, sợ rằng bọn họ sẽ lập tức tỉnh ngộ a! Tới lúc đó, ta sẽ chịu không nổi rồi!
Nào ngờ Tân Hỏa đã cười ha hả, nói:
- Bọn họ kêu gọi tên họ Ba Tuần cũng vô dụng thôi! Tàn Linh của Ba Tuần hẳn là còn nhớ khí tức của ta. Ta dung nhập vào trong cơ thể ngươi, vừa rồi ngươi kêu gọi hắn, bị Tàn Linh cảm ứng được, sau đó cảm ứng được ta, cho rằng ngươi chính là Kẻ thừa kế đã đánh chết hắn, bởi vậy hắn mới nổi giận như thế!
Trong lòng Chung Nhạc âm thầm kêu khổ:
- Ý của ngươi là, ta đã bị Tàn Linh của Ba Tuần nhớ nhung rồi sao?
Tân Hỏa suy nghĩ một chút, buồn bực nói:
- Hẳn là như vậy! Nhạc tiểu tử, vừa rồi ngươi vì cái gì lại hô tên của hắn chứ? Ngươi không gọi tên của hắn đã không có chuyện gì rồi! Hiện tại ngươi đã tỉnh lại Tàn Linh của hắn, hắn tự nhiên sẽ nhớ nhung ngươi. Bất quá, ngươi yên tâm! Hồn của hắn đã bị diệt, chỉ là Tàn Linh thôi cũng không làm được chuyện gì!
Chung Nhạc nhất thời không biết nói gì. Cỗ động tĩnh vừa rồi kia ngay cả Cự bá cũng bị trấn áp khiến cho toàn thân đều là mồ hôi, hơn nữa còn là trấn áp đồng thời hơn mười vị Cự bá, cái này còn gọi là không làm được chuyện gì sao?
Ngay cả gã thiếu niên Tu La kia cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, liên tục nhìn về phía dòng hắc tuyền ngoài thành, lại nhìn chằm chằm về phía Chung Nhạc, nhất thời lâm vào suy tư, cũng không nói thêm gì nữa. Mà Tu Hoành Túc thì đứng ngây người trước mặt Chung Nhạc, tiến cũng không được mà thối cũng không xong, bộ dáng vô cùng xấu hổ.
Ma Hậu cũng là vạn phần kinh hãi, mãi một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, ngữ khí trở nên cực kỳ khách khí, nói:
- Hóa ra công tử là xuất thân hậu duệ quý tộc! Bổn cung quả thật đã lỗ mãng rồi! Xin công tử đừng trách!
Chung Nhạc căn bản xem Tu Hoành Túc trước mặt như là không khí, thâm ý nói:
- Mời Ma Hậu ngồi! Ta còn có vấn đề muốn được xin ý kiến!
Ma Hậu nương nương ôn nhu ngồi xuống, cặp mắt đẹp nhìn quanh, lộ ra nghi thái vạn phương. Bên cạnh nữ tử này lại có mấy nàng nữ tử tư sắc tuyệt giai ngồi xuống, hẳn là mấy nàng Ma phi còn lại. Bất quá, tướng mạo La Ma Phi của Tu La Tộc trong số đó lại dữ tợn tới mức đáng sợ. Bộ dáng của nàng ở trong Tu La Thánh Tộc hẳn được xem như là tuyệt đại giai nhân, nhưng thật sự lại không phù hợp với thẩm mỹ của Chung Nhạc.
Mà Diêm Quý Phi thì xuất thân từ Diêm La Thánh Tộc, dung mạo mặc dù xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại là màu trắng xanh, khiến cho Chung Nhạc cũng nhìn không vừa mắt. Còn có Ma Quý Phi của Diêm Ma Thánh Tộc, làn da lại đỏ bừng, giống như lửa đỏ vậy, cũng khiến cho hắn cảm thấy khó có thể tiếp nhận nổi.
Ma Tộc và Nhân Tộc dù sao cũng là chủng tộc bất đồng, mặc dù Chung Nhạc có thể tiếp nhận được Thánh Nữ Phi, nàng mỹ nhân mọc ra ba cái đầu ba khuôn mặt này, nhưng tuyệt sắc giai lệ dị tộc giống La Ma Phi, Diêm Quý Phi, Ma Quý Phi bậc này, hắn lại không thể tiếp nhận nổi. Tuy Thánh Nữ Phi có ba khuôn mặt, nhưng dáng người duyên dáng, cả ba khuôn mặt đều là thanh lệ thoát tục, đều có vị đạo riêng, khiến cho người ta nhìn mãi không chán.
- Ma Thánh tuyển chọn tám vị Ma phi, cũng không phải mỗi người đều là quốc sắc thiên hương. Vẫn là mấy người Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi và Thánh Nữ Phi càng đẹp mắt hơn một chút!
Chung Nhạc ngắm nhìn mấy vị Ma phi, lại không nhìn thấy Thánh Nữ Phi, không khỏi khẽ ngẩn ra. Một lúc sau, hắn mới đứng dậy, mỉm cười nói:
- Mấy vị không cần quá quan tâm! Vị tồn tại sau lưng ta này bởi vì đã quá mức cổ lão, cho nên sẽ không tùy tiện hiện thân. Lúc ta xuất môn du lịch, hắn cũng chỉ đặt một luồng tinh thần lực trên người của ta, nhằm để phòng bất trắc mà thôi. Trước khi ta xuất môn, vị tồn tại này nói với ta, nếu có kẻ nào cậy già lên mặt, vậy hắn cũng sẽ cậy già lên mặt. Nếu kẻ nào ỷ vào tu vi cảnh giới mà sỉ nhục ta, hắn cũng sẽ ỷ vào tu vi cảnh giới mà sỉ nhục kẻ đó. Nói tóm lại, ăn miếng trả miếng, ăn răng trả răng! Bất quá, nếu là đọ sức trong cùng thế hệ, vậy cho dù ta có bị đánh chết đi chăng nữa, hắn cũng sẽ tuyệt không truy cứu!
Truyện khác cùng thể loại
2157 chương
1253 chương
32 chương
171 chương
30 chương
34 chương