Nhắm mắt lại sẽ thấy sao rơi

Chương 7 : Điều tôi né tránh

Tối hôm nay sau bữa ăn Miu đi ngủ sớm. Osamu làm việc trên laptop trong phòng khách còn tôi quay trở lại với đống màu vẽ của mình. Những bản phác thảo tôi gửi đến nhà xuất bản đã được duyệt và chọn lựa, giờ là lúc bắt tay vào vẽ chính thức. Vẽ trang trí, lại là vẽ tay nên công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và cẩn trọng vô cùng. Tôi chưa bao giờ quên được những ngày đầu tiên học bộ môn này ở trường nghệ thuật, có những bài phải vẽ đi vẽ lại đến mười lần trong suốt bốn tuần mới hoàn thành xong. Tôi dùng màu bột, pha màu, nghiều màu rồi thử đi thử lại xem độ xuống màu sau khi khô mất một lúc lâu mới bắt tay vào bôi lớp nền đầu tiên lên mặt giấy đã được bồi. Sợ giấy bị nhăn và màu khô không đồng đều nên tôi không dám dùng đến máy sấy, chỉ biết ngồi đợi cho lớp nền tự khô. Trong lúc chờ đợi lại mang palette đi rửa và thay nước sạch cho ống nước rửa bút để ngồi pha lớp màu trang trí tiếp theo. Một lúc sau Osamu xong việc của anh mở cửa bước vào phòng, trên tay cầm khay đựng một cốc trà. “Nghỉ uống trà này Kumiko.” Osamu đặt cốc trà lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi. “Mới được lớp nền thôi à?” Anh hỏi. “Vâng.” Tôi đáp. “Hết tuần sau là phải gửi cho nhà xuất bản rồi.” “Liệu có kịp deadline không?” “Kịp chứ. Em liệu chừng sẽ xong trước hai ngày nếu không có sự cố nào xảy ra.” “Em nên thử học vẽ máy đi, các hoạ sĩ truyện tranh mà anh làm việc cùng bây giờ họ cũng chuyển sang vẽ máy gần hết rồi. Mua một cái wacom mà tập sử dụng, như vậy tiến độ công việc cũng nhanh hơn mà không sợ có chuyện gì không hay xảy đến với tranh vẽ.” “Nhưng em thích vẽ tay mà.” Tôi đáp, tôi quả thực vẫn thích trực tiếp được đụng tay vào màu vẽ hơn. “Thôi được rồi.” Anh nói rồi nghiêng người đặt lên cổ tôi một nụ hôn. “Chín giờ tối rồi đấy.” Tôi cảm thấy hơi run run. “Em bận lắm.” Tôi lảng tránh. “Anh đi nghỉ trước đi. Can xong hình lên em mới đi ngủ được.” Osamu im lặng một lúc rồi gật đầu. “Được rồi.” Anh đứng dậy ôm nhẹ lấy vai tôi nói: “Ngủ sớm đi nhé.” Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng cánh cửa khép lại. Rồi lại căng thẳng vì nhận ra mình đang thở phào nhẹ nhõm. Tại sao tôi lại cảm thấy căng thẳng khi Osamu chạm vào người tôi cơ chứ? Tôi cũng chẳng còn nhớ lần cuối tôi và anh quấn lấy nhau là lúc nào nữa. Chúng tôi vẫn ngủ chung giường dù hầu như tôi toàn leo lên giường sau khi anh đã ngủ say, thường là sau hai giờ sáng tôi mới chịu ngừng vẽ để đi ngủ và thỉnh thoảng là sau hai giờ sáng tôi mới chịu rời phòng làm việc dù công việc đã hoàn thành xong từ trước đó. Tôi bị làm sao vậy nhỉ? Tôi tự hỏi mình và vẫn như mọi khi, chẳng có ai trả lời tôi cả.