“Em muốn nói chuyện với cô Yukiko.” Tôi bảo với Osamu điều đó sau khi Miu đã ngủ, nói với anh một cách nghiêm túc và thẳng thắn. “Gặp cô Yukiko sao?” Anh ngạc nhiên hỏi lại. “Vâng.” Tôi đáp. “Đã một thời gian trôi qua kể từ lúc bác Masashi tìm thấy cô ấy ở Okinawa rồi mà cô ấy vẫn không tìm cách liên lạc với Miu. Cứ như vậy nhỡ một ngày Miu quên luôn gương mặt của mẹ nó thì sao đây?” Đầu óc tôi trong khoảng thời gian gần đây bắt đầu rối như tơ vò. Tôi quay cuồng trong những suy nghĩ của mình, về những chuyện của hiện tại, những chuyện của quá khứ cùng những điều mà tôi đã đánh mất, đã từ bỏ. Thỉnh thoảng nhìn sự vui vẻ và tự lập của Miu tôi lại cảm thấy đôi chút giật mình và tự hỏi tại sao con bé không còn hỏi về mẹ nó nữa? Có phải nó đã quên rồi không? Nếu như nó quên rồi thì sao? Nếu như vậy thật thì đó là một điều bất hạnh, mà tôi không muốn con bé phải hứng chịu nỗi bất hạnh đó chỉ vì sự thờ ơ của người lớn theo cách ấy. “Em đang cảm thấy mệt mỏi có phải không?” “Không, em không…” Trong một thoáng tôi đã nghĩ rằng Osamu đang hiểu lầm gì đó, nhưng không phải, anh dường như đã nhận ra tôi có chuyện gì đó khác phải nghĩ đến. “Em có muốn trở về nơi đó không?” Osamu ôm lấy vai tôi rồi hỏi, như thể anh sợ tôi sẽ run lên hoặc ngã gục xuống vậy. “Em sợ, Osamu à. Sợ rằng mình chẳng còn nhà để mà về nữa, nơi đó đã không còn dành cho em nữa rồi.” Dù có chán ghét hay bị dồn nén tới đâu thì vẫn luôn tồn tại những ký ức đẹp trong ngôi nhà mà tôi đã từng sống. Tôi nhớ những buổi sáng ánh nắng sớm chiếu xiên, lọt qua khe cửa. Hành lang gỗ lúc nào cũng sạch bóng nơi tôi kê gối nằm ngắm nhìn cảnh vật mỗi buổi trưa. Tôi nhớ những bộ kimono tuyệt đẹp mà mình phải mặc mỗi khi pha trà. Tiếng rừng trúc. Những khoảnh khắc lơ đễnh hiền từ của cha. Dáng vẻ thanh nhã khi ngồi cắm hoa của mẹ. Và cả tiếng cười cũng như những cái nheo mày bực bội của Hiro nữa. Tôi đã từng nghĩ về tất cả những điều đó trong sự hối hận nhỏ bé của chính tôi, tôi ước được trở về nhà và đồng thời tôi sợ hãi cái viễn cảnh ngôi nhà đó không còn chấp nhận một kẻ đã bỏ đi như mình nữa. Thời gian cứ trôi qua sau mỗi một lần tôi chần chừ, mà cũng chẳng thể nào biết được tôi sẽ còn chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa. “Lại đây nào.” Osamu kéo chăn cao lên vai cho tôi rồi ôm lấy tôi thật chặt. “Chúng ta sẽ cùng nhau sắp xếp giải quyết từng chuyện một. Anh sẽ cùng em đi gặp cô Yukiko, rồi nói chuyện với bé Miu. Sau đó em có thể viết thư về cho gia đình, gửi về cho họ vài món quà. Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.” Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Những lời ấy luôn tồn tại trong mọi cử chỉ của Osamu. Tôi lại nhớ về cái ngày tôi bỏ đi cùng với anh, khi cả hai cùng ngồi trên chuyến tàu điện cuối cùng. Osamu lúc đấy đã nắm tay tôi rất chặt, và cái nắm tay ấy cũng như thể muốn trấn an tôi rằng: “Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.” Cũng giống như chính bây giờ vậy. Osamu đã liên lạc với bà và bác Masashi để lấy địa chỉ liên lạc của cô Kumiko ở Okinawa. Tôi và Osamu đã bàn bạc rất nhiều về việc nên gọi điện nói chuyện hay gặp trực tiếp luôn cô ấy. Okinawa ở cách chúng tôi quá xa nên chẳng thể nào đi gặp mặt nói chuyện một cách đơn giản như thể đi thăm nhà một người bạn thân trong thành phố được, mà chúng tôi còn Miu nữa, đâu thể để nó lại một mình mà cũng không thể đưa con bé theo cùng khi mẹ nó còn đang ở trong hoàn cảnh như vậy được. Cuối cùng sau vài ngày suy nghĩ, chúng tôi đưa ra quyết định cuối cùng đó là Osamu sẽ ở lại Tokyo với Miu còn tôi sẽ tự đến Okinawa tìm cô Yukiko một mình. Tôi lục tìm trong ngăn kéo bàn làm việc của mình những bức vẽ và những lá thư mà Miu viết cho mẹ nó hồi thời gian đầu mới chuyển đến sống cùng với chúng tôi. Hồi đó mỗi lần Miu viết hay vẽ những gì liên quan tới mẹ nó tôi đều cất vào ngăn kéo bàn làm việc và khóa lại cẩn thận. Tôi bảo với con bé rằng tôi đã gửi chúng cho mẹ nó nếu như Miu có hỏi tới, mà thường thì Miu luôn quên bẵng ngay chỉ sau đó một thời gian. Trẻ con vẫn thường chóng quên như thế. Trong những ký ức cuối cùng của tôi về cô Yukiko, hình ảnh về một người mẹ trẻ xinh đẹp và yếu đuối dường như đã trở thành một ấn tượng sâu đậm trong tâm trí. Trước khi đáp chuyến bay tới Okinawa tôi đã liên lạc trước với cô Yukiko, khác với tưởng tượng của tôi, cô ấy không từ chối lời đề nghị gặp mặt nói chuyện này mà nhanh chóng đồng ý. Và sau đó tôi đã hoàn toàn bị bất ngờ bởi người phụ nữ mà tôi gặp lúc này chẳng còn là cô Yukiko mà tôi vẫn còn nhớ nữa. Chẳng còn cái vẻ bạc nhược yếu đuối ngày nào, cô Yukiko lúc này dù trông gương mặt có vẻ mệt mỏi hơn, những nếp nhăn dưới khóe mắt bắt đầu xuất hiện nhưng đó là một người phụ nữ mạnh mẽ và tự lập. Cô Yukiko tự nuôi sống chính bản thân mình dưới mảnh đất Okinawa xa lạ vốn chẳng có lấy một người thân quen nào cả, có lẽ sóng gió và sự từng trải chính là những gì mà cô ấy từng thiếu, còn giờ thì cô ấy đã có đủ. “Thật là làm phiền cháu quá.” Cô Yukiko mỉm cười hiền dịu nói với tôi: “Hôm nay cô cũng đã sắp xếp nghỉ làm để nói chuyện với cháu. Bé Miu thế nào rồi?” “Con bé vẫn khỏe ạ. À…” Nói đoạn tôi lục tìm trong túi xách của mình những lá thư và tranh vẽ của Miu để đưa cho cô ấy, tất cả đều được tôi bỏ gọn vào trong một bao bì giấy và dán kín lại. “Đây là thư của Miu viết, tranh vẽ và cả một quyển nhật ký của con bé nữa. Miu gần đây viết nhật ký bằng tranh rất chăm chỉ, giờ đã viết sang cuốn thứ hai rồi.” “Cô cảm ơn.” Cô Yukiko cẩn thận nhận lấy, trông vẻ mặt hiện lên những cảm xúc xúc động mãnh liệt không hề che giấu. “Mặc dù mới chỉ ba tháng trôi qua thôi nhưng Miu lớn rất nhanh.” Tôi nói tiếp: “Con bé cũng đang đi nhà trẻ và có rất nhiều bạn mới.” “Đúng là đã ba tháng rồi nhỉ.” “Cô Yukiko à, cô có định đến thăm Miu không?” Tôi không suy nghĩ gì nhiều khi đặt cho cô Yukiko câu hỏi này, nhưng theo một cách nào đó với cô ấy thì câu hỏi của tôi như một đòn đả kích vậy. Hỏi một người mẹ xem cô ấy có định đến thăm con gái ruột của mình không ư? Trông cô Yukiko càng lúc càng có vẻ bị xúc động mạnh. “Thật ra…” Cô ấy mở lời: “Hiện giờ cô đang có một công việc tốt, cô làm trong một thẩm mỹ viện.” “Dạ vâng.” Tôi gật đầu, bỗng nhiên bao nhiêu điều muốn nói chợt bay biến đâu hết. “Hiện giờ cô có thể tự nuôi sống được mình rồi, công việc có thu nhập tốt, cuộc sống của cô ở đây không hề vướng tới nợ nần gì cả. Thế nên là…” Cô ngập ngừng. “Chỉ một thời gian nữa thôi, một thời gian ngắn nữa thôi hãy để cô đón Miu về đây sống. Cô có thể nuôi được nó, cô cũng sẽ cho nó đi nhà trẻ.” Con người ta luôn thay đổi. Kể từ ngày đón Miu về sống cùng mình tôi đã luôn có những suy nghĩ chán ghét khi nghĩ về tư cách làm mẹ của một người như cô Yukiko. Thế nhưng cuối cùng, chính tôi mới là người chưa từng làm mẹ, và với một người mẹ như cô Yukiko, tôi không tìm được lý do gì để giữ Miu lại cho riêng mình. “Vậy cô hãy bắt đầu bằng việc viết cho con bé một lá thư đã.” Cuối cùng tôi cũng nói ra điều ấy.