Triển Chiêu ngừng một chút, đột nhiên nghe xong vấn đề này, cũng không biết nói gì mới tốt, bỗng dưng ném một viên đá nhỏ đi, làm tan bóng trăng sóng sánh kia, mới cười nói: “Nếu như thú vị, cùng ngươi đi là được rồi.”
“Thế nếu không thú vị thì sao?” Bạch Ngọc Đường truy hỏi.
“Hừm, vậy thì làm chút phép thuật, biến nó thành thú vị, không phải xong rồi sao!” Triển Chiêu lại mỉm cười, dưới ánh trăng bàng bạc, nụ cười kia càng trở nên mê ly như có như không.
Bạch Ngọc Đường tức khắc lại trở nên cao hứng, nói: “Nói đúng lắm, mặc kệ sự tình tẻ nhạt to to nhỏ nhỏ gì gì đó trong thiên hạ, cứ coi nó thú vị, tự khắc sẽ thú vị!”
“Đúng vậy, chúng ta ngốc quá, lại chạy ra đây ngồi, ta đến tìm ngươi không phải là vì chuyện này!” Triển Chiêu kéo hắn một hồi, cười nói.
“Lại đi đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Giờ này, có lẽ là giờ món kho của Sùng Đức lâu ra lò đó!” Triển Chiêu nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt to xinh đẹp, lộ ra chút ranh mãnh.
“Ngươi lại để cho ta làm tặc?!” Bạch Ngọc Đường cũng cười rạng rỡ.
“Bây giờ, là hai ta đồng thời làm tặc! Ta mang theo ta cây quạt tam tỷ vẽ, đi tìm Hà lão nhị tán gẫu, ngươi ở đằng sau cứ việc lấy…” Triển Chiêu vừa nói, vừa kéo Bạch Ngọc Đường đi mất!
Không phải nói con người đều hoài cựu sao?
Suy nghĩ một chút, kia đã là sự tình từ mười năm trước, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy bánh phù dung, đều sẽ hiện lên rõ mồn một trong lòng.
Triển Chiêu còn nhớ nguyên vẹn từng câu chữ bọn họ đã từng nói trong những năm tháng đó.
Nhưng, y không ngờ rằng, người làm chuyện bất đắc dĩ lại chính là y. Mà Bạch Ngọc Đường kia, lại vẫn tiêu dao như ngày xưa ấy, sống chân thật hơn bất kỳ ai khác, mà cũng vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.
Triển Chiêu so với mười năm trước, đã khác hơn nhiều!
Trong suốt mười năm qua, cha mẹ lần lượt mất, các tỷ tỷ cũng đều lập gia đình, tuy rằng vẫn là tỷ tỷ, nhưng nhà cũng không còn là nhà ngày ấy nữa! Triển Chiêu cũng đã theo sư phụ đi khắp các danh sơn đại xuyên, trước sau cũng không có quyết định bản thân mình muốn làm gì, mãi đến tận khi gặp được cơ hội ma xui quỷ khiến kia, y vào triều, làm quan, không thể nói là bị giang hồ vứt bỏ, hay là chính y vứt bỏ giang hồ.
Bạch Ngọc Đường vì chuyện này mà nổi giận với y, cãi nhau, còn động thủ một lần. Gây không biết bao nhiêu phiền phức to to nhỏ nhỏ cho y, cho phủ Khai Phong. Triển Chiêu hết nhẫn lại nhịn không biết bao lần, tuy nói thời gian qua, y đã thay đổi trầm ổn hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa y là thần tiên, đặc biệt là trước mặt Bạch Ngọc Đường vốn đã thân thiết từ thuở nhỏ, bản tính vẫn phần nào bộc lộ.
Hôm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ trong nhà đánh ra ngoài sân, từ dưới sân đánh lên mái nhà, từ mái nhà đánh tới tửu lâu, sau đó ôm mấy vò rượu lớn, lại tiếp tục đánh về mái nhà.
“Mèo chết, mèo thối, mèo ngốc!” Bạch Ngọc Đường đánh cũng đã có chút mệt, rượu cũng uống tương đối nhiều, liền nằm trên nóc nhà, mồm miệng làu bàu mắng mấy câu không rõ.
“Chuột chết, chuột thối, chuột ngốc!” Triển Chiêu cũng đã hơi mệt, mặc dù không uống rượu, nhưng cũng ngửi khá nhiều hương rượu, thế là cũng nằm trên nóc nhà, mồm miệng rõ ràng không chút khách khí mắng trả.
“Triển Chiêu, ta vẫn không hiểu nổi, ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì a? Tại sao nhất định phải làm quan? Làm quan tại sao phải làm mèo? Ngươi nói ngươi là trời sinh để đối đầu với ta a?” Bạch Ngọc Đường trừng mắt.
“Ta chẳng nghĩ gì cả, ta chỉ biết Bao đại nhân là vị quan tốt, nếu quan tốt như vậy đều bị hại, cho dù ta có tiếu ngạo giang hồ, trong lòng cũng thấy hổ thẹn! Còn, mèo kia sao? Ai! Khỏi nói!” Triển Chiêu nói như thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
26 chương
52 chương
19 chương
7 chương