Hai giờ trước. Vào ngày thứ hai sau khi chuyển đến Bavaria, Phó Cẩm Hành đã đến thăm Công ty KuKa Robotics tại địa phương, một nhà sản xuất robot công nghiệp. Mặc dù hướng kinh doanh chính của họ khác với Khoa học Công nghệ Thịnh Á nhưng không có nghĩa là không có cơ hội hợp tác giữa hai bên. Tuy nhiên, Phó Cẩm Hành đến đây lần này không chỉ vì mục đích tham quan, mà quan trọng hơn là vì việc hợp tác. Thế hệ robot an ninh thứ hai của Thịnh Á đã bước vào giai đoạn thử nghiệm nội bộ, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn chưa hài lòng, bởi chỉ riêng hệ thống cảm biến thôi cũng đã đủ vấn đề chưa giải quyết được. Lần này anh đã đích thân đến Đức chính là để giải quyết vấn đề đó. Những chuyến công tác kiểu này đều là cuộc hành trình làm việc không ngừng nghỉ, mới đầu Phó Cẩm Hành còn chưa để ý tới. Nhưng khi ngồi trên xe đi đến nhà máy, anh lấy điện thoại ra đột nhiên phát hiện lần cuối cùng anh liên lạc với Diệp Lâm Tây chính là hôm anh mới đến Đức, cũng chính là bức ảnh anh chụp khi còn đang ở trên máy bay. Sau đó đợi đến khi máy bay hạ cánh, kết nối được mạng anh liền gửi nó cho cô. Chỉ là muốn nói với cô rằng anh đã đến Đức rồi. Kết quả, Diệp Lâm Tây mãi không trả lời lại anh. Tính tình kiêu ngạo của Diệp Lâm Tây bộc phát tùy lúc, nên anh cũng không để ý lắm, ai biết được cứ như vậy, hai người đã liền mấy không liên lạc với nhau. Kể từ khi Diệp Lâm Tây tốt nghiệp về nước, bọn họ chưa từng để lâu như vậy mà không liên lạc với nhau. Điều này khiến Phó Cẩm Hành tự hỏi liệu có phải anh đã làm gì khiến cô không vui hay không? Ý nghĩ này vụt qua trong đầu Phó Cẩm Hành và bản thân anh cũng gần như sửng sốt. Bởi vì không biết từ lúc nào, mà anh dường như lại quan tâm đến tâm trạng của Diệp Lâm Tây đến vậy. Anh thuận miệng hỏi Tần Chu: “Mấy ngày nay phu nhân ở nhà thế nào?” Tần Chu sững sờ, câu hỏi này lại đi hỏi anh ta? Anh ta ngập ngừng đáp: “Hay là tôi gọi điện cho dì Trịnh hỏi một chút nhé.” “Bỏ đi, không cần.” Tần Chu gật đầu, nhưng anh ta đoán có thể giữa Phó tổng và phu nhân có chút khó xử nào đó, vì vậy với tư cách là trợ lý cao cấp, một cỗ máy giải quyết mâu thuẫn biết đi, Tần Chu đương nhiên sẽ chú ý đến những vấn đề xảy ra gần đây. Nói ra thì cũng là tình cờ, trong lúc anh ta lướt xem bảng tin thì nhìn thấy một mẩu tin tức mới do phóng viên Tài chính đăng tải. Vì phóng viên Tài chính này trước đó đã từng phỏng vấn Phó Cẩm Hành, nên anh ta và đối phương đã thêm WeChat của nhau. Ba chữ Đoạn Thiên Hàm thật sự đã kích thích thần kinh của anh ta. Vì vậy, anh ta đã nhấp vào. Ngay sau khi Tần Chu đọc xong, anh ta ngồi ở ghế phó lái ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Phó tổng, có một bài phỏng vấn Tài chính, tôi nghĩ có thể anh nên xem qua một chút.” “Gửi qua đây.” Tân Chu ngay lập tức gửi đường link liên kết của bài phỏng vấn đó sang cho Phó Cẩm Hành. Không lâu sau, Phó Cẩm Hành xem xong, ngẩng đầu bỏ điện thoại xuống, đột nhiên dơ tay xoa nhẹ lông mày, trầm giọng hỏi: “Ý của anh là, có thể Diệp Lâm Tây vì bài phỏng vấn này mà tức giận.” Tần Chu thận trọng nói: “Có thể phu nhân đã xem nó rồi.” Anh ta không nói quá trực tiếp, nhưng Phó Cẩm Hành đã hiểu. Khi xem bài phỏng vấn vừa rồi, anh cảm thấy mẩu tin tức này có ý chỉ điểm, đặc biệt khi Đoạn Thiên Hàm nói đến câu “Trong giới thượng lưu”, rồi nhắc đến những người thích hàng hiệu xa xỉ, chi hàng triệu USD cho một chiếc váy, chắc chắn là đang nhắm vào Diệp Lâm Tây. Trên đời này có thể tồn tại kiểu đàn ông dốt đặc cán mai, cái gì cũng không hiểu, nhưng đó không phải là Phó Cẩm Hành. Những tâm tư nhỏ nhặt của phụ nữ kiểu này chỉ phụ thuộc vào việc anh có muốn hiểu hay không mà thôi. Vì vậy, khi xem bài phỏng vấn của Đoạn Thiên Hàm, chỉ trong nháy mắt anh có thể thấy được hàm ý trong vài câu nói của cô ta. Phó Cẩm Hành xoa xoa hàng lông mày, đối với Đoạn Thiên Hàm, anh chưa bao giờ để tâm tới. Còn về những lời đồn đại bên ngoài của người khác, anh cũng chưa từng hợp tác với chúng, hơn nữa đã sớm nói rõ rằng cô ta không phải là mẫu người vợ lý tưởng của anh. Vốn dĩ đã cho rằng sau khi anh kết hôn, Đoạn Thiên Hàm lại ra nước ngoài, thì giữa hai người sẽ không còn ràng buộc gì nữa. Nhưng lần trước ở câu lạc bộ, Đoạn Thiên Hàm lại chủ động nói chuyện với anh về việc của Công nghệ An Hàn, nếu anh không hiểu ý tứ của cô ta thì quả thực anh đã đánh rơi não của mình mất rồi. Chỉ là anh không ngờ đối phương sẽ nhàm chán tới mức lên cả tạp chí Tài chính để nói những lời làm ra vẻ là đúng này. Hừ, đúng là nhàn cư vi bất thiện. Phó Cẩm Hành trầm giọng nói: “Giúp tôi đặt hai chiếc túi, anh cũng biết loại mà Lâm Tây thích rồi chứ?” Tần Chu: “Tôi hiểu rồi.” Nhưng anh ta cũng rất thông cảm với Phó tổng, rõ ràng không phải là lỗi của anh ấy, nhưng cuối cùng lại phải đi mua túi xách để xin lỗi. Mà hai tiếng đồng hồ sau đó, anh đã rất ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn của Diệp Lâm Tây. Nhưng cuối cùng cũng đã có được cảm giác nhẹ nhõm. Vẫn còn chủ động nhắn tin tới hỏi anh, chứng tỏ cô chưa có tức giận đến mức vậy. Quả nhiên, sau khi Phó Cẩm Hành gửi đi liên tiếp vài tin nhắn, chẳng bao lâu sau đã nhận được tin nhắn hồi âm của Diệp Lâm Tây. Diệp Lâm Tây: [Anh đang đi công tác, tôi lại bảo anh đi mua bao thứ đồ cho mình, như vậy có phiền phức quá không?】 Phó Cẩm Hành nhìn vào sự mềm mại ẩn hiện trong dòng tin nhắn của cô, đoán được rằng mấy câu nói của anh chắc hẳn đã rất vừa ý cô. Phó Cẩm Hành: [Không phiền phức, bảo Tần Chu làm là được.】 Mà “Công cụ” Tần Chu thì lại chẳng hề hay biết lúc này mình đang được nhắc đến. Diệp Lâm Tây: [Cảm ơn chồng.】 Diệp Lâm Tây: [Tôi đang ăn cơm, anh đã ăn chưa?】 Sau đó cô gửi đến một bức ảnh chụp lại những món ăn tinh tế trên bàn, đây bức ảnh đẹp nhất mà cô chọn trong số hàng trăm bức do Khương Lập Hạ và Kha Đường chụp ban nãy. Mỹ nhân sánh đôi với mỹ thực, đúng là cảnh sắc vẹn toàn. Đến cả tâm trạng của Phó Cẩm Hành cũng vui vẻ hơn vài phần. Phó Cẩm Hành: [Tôi ăn rồi.】 Diệp Lâm Tây: [Đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon, khi nào anh về chúng ta cùng đi ăn nhé.】 Diệp Lâm Tây: [Tôi mời.】 Phó Cẩm Hành mỉm cười đáp lại một câu được, hai người cứ vậy bên này hỏi bên kia trà lời, trò chuyện vui vẻ với nhau.   * Khi Diệp Lâm Tây đang mải mê cúi đầu nhắn tin với Phó Cẩm Hành, đột nhiên Kha Đường đưa tay lên ôm lấy trái tim, ngưỡng mộ nói: “Ôi cái tình yêu này, tôi ghen tị chết đi được, thật đó. Tôi nghĩ rằng thân là một Luât sư gia đình, suốt ngày chứng kiến màn đánh đá cẩu huyết, nên tâm lặng như nước luôn rồi chứ.” “Không ngờ rằng, còn có ngày được chứng kiến một tình yêu ngọt ngào đầy hứa hẹn như vậy.” Diệp Lâm Tây & Khương Lập Hạ: “…” Có lẽ do biểu hiện của hai người họ quá kỳ lạ, nên Kha Đường mới dừng lại: “Biểu hiện của tôi khoa trương quá à?” Nhưng cô lại giải thích thêm: “Thật mà, hai người cũng chưa từng làm qua công việc của tôi, nên không hiểu được nổi khổ đó đâu.” Những vụ án gia đình tuy rằng có rất nhiều chủng loại, nhưng ly hôn lại chiếm phần lớn, bởi vì Kha Đường đã chứng kiến rất nhiều cặp vợ chồng coi nhau như kẻ thù, đến mức muốn giết hại lẫn nhau. Rốt cuộc thì vẫn phải tìm đến Luật sư và không ai trong số họ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Không phải vì chuyện này.” Kha Đường tò mò: “Vậy thì vì cái gì?” Diệp Lâm Tây suy nghĩ một hồi, có lẽ vì cô và Phó Cẩm Hành chính là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa điển hình mà Kha Đường thường xuyên gặp, hai người không có nền tảng tình cảm và vì lợi ích cá nhân nên mới thành một cặp. Nhưng Diệp Lâm Tây lại nghĩ thêm một lúc, hiện tại cô và Phó Cẩm Hành còn được tính là vợ chồng trên danh nghĩa nữa không? Anh ta dường như bắt đầu để ý đến những suy nghĩ của cô cũng như đã dành thời gian lẫn tâm ý để dỗ dành cô. Còn cô thì sao? Dường như cô cũng đã lo đến cái được cái mất. Mặc dù sự thay đổi trong cô là rất nhỏ, nhưng cô thực sự có thể cảm nhận được, nên có chút lo lắng. Sau đó, Khương Lập Hạ đột nhiên bật cười. Cô ấy càng cười càng hăng, đúng lúc Diệp Lâm Tây còn tưởng bạn mình phát điên rồi, thì bỗng dưng cô ấy lại bám lấy vai Diệp Lâm Tây: “Hoa hồng nhỏ của tớ, mau mời tớ loại rượu đắt nhất ở đây đi.” Diệp Lâm Tây: “Cậu chập mạch chỗ nào rồi à?” “Cậu còn nhớ tớ từng nói với cậu rằng hay là chinh phục người đàn ông này luôn đi không?” Khương Lập Hạ ôm lấy bả vai cô. Có một sự đắc ý xen lẫn trong giọng nói của cô ấy. Đương nhiên, Diệp Lâm Tây nhớ cái ý tưởng tồi tệ này của cô ấy, lúc đó cô suýt chút nữa thì nhuộm đỏ chiếc ghế làm việc của Phó Cẩm Hành, còn không phải là vì vội vàng chạy đến xum xoe anh ta sao? Khương Lập Hạ: “Tớ đã nói rồi mà, làm gì có người đàn ông nào không thích cậu chứ?” Diệp Lâm Tây lắc đầu không nói nên lời, nhưng cô lại nghĩ đến câu nói của Khương Lập Hạ lúc đó, nếu cô có thể hoàn toàn chinh phục được người đàn ông này, sau đó bảo anh ta đi về phía đông, anh ta sẽ chẳng dám bước sang phía tây. Thế nhưng một Phó Cẩm Hành như vậy có còn là Phó Cẩm Hành mà cô biết không? Bất luận thế nào, cô đều cảm thấy một người đàn ông như Phó Cẩm Hành sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Nhưng ngộ nhỡ có thì sao? Khiến một người đàn ông có vẻ ngoài luôn lãnh đạm và cao ngạo, dường như lại yêu cô đến mức không khống chế nổi bước đi được bản thân. Diệp Lâm Tây cảm thấy nó rất đáng để thử. Diệp Lâm Tây ra quyết định: “Gọi đi, tất cả đồ trong menu, cậu muốn gọi cái gì thì gọi.” Vì vậy Khương Lập Hạ gọi một chai rượu vang, ba người vừa uống vừa tám chuyện đến tận khi nhà hàng chuẩn bị đóng cửa. Sau đó, cả ba lên xe Diệp Lâm Tây, tài xế Mạnh đưa cả hai người kia về đến nhà của họ Đến khi về tới biệt thự Vân Kỳ đã là gần mười hai giờ. Diệp Lâm Tây đã uống không ít, nhưng vẫn cô tắm xong mới lên giường, chỉ có điều khi nằm trên giường định ngủ, cả người lại cảm thấy mơ mơ màng màng. Thường ngày chiếc giường lớn này luôn chẳng đủ cho cô lăn lộn, lúc này đây lăn một vòng lớn mà vẫn chẳng thể đến mép giường. Khi cô trở mình lần nữa, giường lớn phát ra tiếng động nhẹ, âm thanh vang lên cực chói tai trong căn phòng rộng lớn. Diệp Lâm Tây chợt nhận ra một điều. Cô là người duy nhất trong căn biệt thự lớn như vậy. Sợ quá! Diệp Lâm Tây vừa nghĩ vừa lôi điện thoại ra, cô chỉ muốn nói chuyện cùng ai đó cho đỡ buồn chán, nên chọn đại một liên hệ đầu tiên trong danh bạ ở Wechat, rồi gọi điện cho bên kia. Wow, thật là trùng hợp, người đầu tiên lại là Phó Cẩm Hành. Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào nó mấy lần, rồi nhếch mép cười ngốc nghếch, quả thực là trùng hợp, người đầu tiên lại là anh ta. Đúng là cái định mệnh chết tiệt của bọn bọ. Diệp Lâm Tây hoàn toàn quên mất việc mình đã để Phó Cẩm Hành trong danh sách yêu thích số một. Khi cô đưa tay bấm vào điện thoại, ý nghĩ có nên từ bỏ hay không còn chưa kịp nảy ra trong đầu thì người bên kia đã nhấc máy. “Lâm Tây.” giọng nói trầm ấm của Phó Cẩm Hành phát ra từ đầu dây bên kia. Diệp Lâm Tây khẽ ừm một tiếng. Phó Cẩm Hành: “Vừa về đến nhà à?” Diệp Lâm Tây: “Vừa tắm xong, còn bôi người thơm thơm nữa.” Phó Cẩm Hành không ngờ cô lại nói vậy, anh vô thức bịt kín điện thoại lại. Anh thấp giọng nói: “Em đợi một lát.” Diệp Lâm Tây lăn một vòng trên giường, cười khúc khích: “Đợi cái gì? Anh có muốn ngửi mùi thơm trên người tôi không?” Phó Cẩm Hành nghe ra giọng nói của cô có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi: “Lâm Tây, em uống rượu sao?” Diệp Lâm Tây vươn ngón tay ra hiệu: “Uống một chút xíu.” Vốn dĩ Phó Cẩm Hành cũng đang trong buổi tiếp khách, anh cứ tưởng Diệp Lâm Tây đã ngủ rồi, nhưng không ngờ cô lại uống nhiều rượu đến vậy. Anh có chút bất lực nói: “Không phải là ăn cơm cùng hội Khương Lập Hạ à?” Diệp Lâm Tây đúng lý hợp tình đáp: “Phụ nữ ngồi với nhau không được uống rượu à? Chị em chúng tôi cũng có nhiều chuyện phải uống rượu mới nói ra được.” Phó Cẩm Hành đứng bên ngoài ban công, nghe giọng điệu như đang làm nũng của cô. Lúc này chắc cô đang không được tỉnh táo, đến cách nói chuyện cũng thay đổi rồi. Cho dù bên ngoài gió lạnh đang phả vào mặt, nhưng giọng nói của cô truyền qua điện thoại lại nóng rực. Đột nhiên Phó Cẩm Hành hỏi: “Lâm Tây, em có điều gì phải cần uống rượu mới nói được với tôi không?” Câu nói này giống như một lưỡi dao sắc bén, ngắn ngủi mà lại nhanh chóng xé toạc não bộ đang mơ hồ của cô. Ngay cả một vết cắt cũng xuất hiện rõ ràng trong suy nghĩ. Có điều gì khiên cô phải uống rượu mới có thể nói với anh ta không? Diệp Lâm Tây nhẹ giọng nói: “Anh về nhà sớm một chút.” Tôi nhớ anh.