Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 207 : Kẽo kẹt kẽo kẹt

Kéo thân thể của cô xuống, Mục Duy dịu dàng lại bá đạo hôn lên cánh môi mềm mại của cô. Bộ váy bị kéo khóa không tiếng động rơi xuống, bàn tay to lớn nóng bỏng quyến luyến vuốt ve trên thân thể xinh đẹp của cô. Từ trên giường đến phòng tắm rồi quay lại trên giường, môi của hắn hầu như không có rời khỏi cô, dùng kỹ xảo khống chế hơi thở của cô để cô có thể hít thở bình thường… “Ừ…” Đầu choáng váng muốn ngất, thân thể bị hắn tận tình âu yếm đã nhiệt tình như lửa, mật huyệt dần dần quen thuộc với tình ái thậm chí học được cách hưởng thụ chảy đầy mật dịch, đang chờ đợi được cưng chiều. Mục Duy cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, vừa lòng thưởng thức cái miệng nhỏ nhắn bị hắn hôn đến sưng đỏ. “Duy…” nhẹ vỗ về mảnh lưng to lớn của hắn, thân thể mảnh mai của cô hiện lên vẻ mê người cực độ. Nhìn cô gái nhỏ ngày càng mê hoặc dưới thân, Mục Duy yêu thương khẽ vuốt mấy sợi tóc vướng trêntrán cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, rồi dần dần hôn khắp thân thể cô, mút nhẹ làm nổi lên mấy vết đỏ đỏ. “Ừ a…” đầu v* mẫn cảm bị hắn nặng nề hút vào, giữa hai chân lập tức tràn ngập cảm giác ngứa ngáy bủn rủn, cô nhịn không được kẹp chặt hai chân e lệ nhìn hắn, hy vọng hắn hành động nhanh hơn. Tha cho hai vú mềm mại của cô, Mục Duy vuốt ve thắt lưng Nhạc Nhạc, đầu lưỡi ẩm ướt một đường liếm từ vú kéo dài xung quanh lỗ rốn, bàn tay dịu dàng vỗ về chơi đùa bụng cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ vào rừng rậm giữa hai chân, chọc cho cô kẹp chặt chân lại, cố gắng kiềm chế khát vọng của cơ thể. Mục Duy nâng chân cô lên, bàn tay nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, xem xét d*m thủy ướt át chảy đầy cánh hoa hồng nhạt, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng. “Duy…” Đừng nhìn, đừng nhìn… Mục Duy cúi người hôn lên đóa hoa đang xấu hổ, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua đóa hoa đang nhắm chặt, đem d*m thủy nhỏ giọt toàn bộ mút vào trong miệng. “A a… không, đừng…” Đừng như vậy, rất, rất tà ác… một giọt bị cuốn đi, d*m thủy liên tiếp trào ra, hai cánh hoa giống như có hơi thở hé ra! không thể động đậy, cố gắng tránh né hắn cuồng dã mút vào. “Duy, đừng, đừng liếm… A a…” Đầu lưỡi mềm dẻo mở cánh hoa chui vào miệng huyệt, quấy trộn ra vào, vừa liếm vừa hút, đùa bỡn hoa huy*t phát điên. “Ừ, xin anh, đừng… ừ a ── ” âm thanh dâm mỹ vang lên làm cô thẹn thùng vô cùng, bàn tay nhỏ bé đưa xuống muốn che đi ngọt ngào tra tấn của hắn, hắn lên nâng hai chân cô lên cao, cong lại, đem hoa huy*t dâng hẳn lên miệng để mặc hắn chơi đùa. “A ừ ── ” Hoa đế cực độ yếu ớt thỉnh thoảng bị hắn gắt gao ngậm vào miệng hút mạnh, mật nước trong hoa huy*t chảy ra không ngừng, bị hắn liếm mút dính đầy vào rừng rậm xung quanh! Khó trách, khó trách người xưa kêu nam nhân háo sắc là ong bướm! Chắc là muốn nói bọn họ hay hút mật ngắt hoa! Ôm lấy hai chân đang mở lớn ra, không thể thừa nhận kích thích làm cho người ta dục tiên dục tử, côthở hổn hển kịch liệt muốn kiềm chế rên rỉ điên cuồng, lại không thể đè nén được vui thích khôn cùng từ dưới thân truyền đến. “Duy, Duy…” Mau cho cô! cô muốn điên rồi! Biết đã trêu đùa cô đủ rồi, Mục Duy cười cười, đôi mắt thâm thúy quấn quýt si mê, đỡ lấy lửa nóng dính dính d*m thủy của cô, đụng đụng vào hoa đế mẫn cảm, kích thích cô khẽ ngâm vài tiếng, hắn mới thẳng lưng đi vào. côn th*t gạt bỏ tầng tầng thịt huyệt xâm nhập vào trong, một hơi cắm thẳng đến chỗ sâu trong hoa huy*t, nhưng vẫn còn một đoạn ở bên ngoài. Cảm giác trong cơ thể bị chống đỡ tràn đầy phong phú làm cho cô thỏa mãn thở dài, hoa tâm bị đè nén kinh khủng làm cho cô run rẩy. côn th*t hơi hơi lui lại. “không, không cần ──” cô kinh hãi buông hai tay đang giữ lấy chân ra, chống xuống giường muốn lui lại, nhưng thân hình cường tráng của nam nhân đã sớm đè lên cô nặng nề mà đi thẳng vào ── “A ──” sau tiếng thét chói tai dồn dập, hơi thở của cô liền nén lại. Hoa tâm bị xỏ xuyên qua, toàn bộ thân thể giống như bị cắm trên côn th*t của hắn, mà hắn… Gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện, Mục Duy một tay chống lên giường, một tay ôm lấy thắt lưng cô, chậm rãi rút khỏi, lại đâm vào thật mạnh. Sau vài lần, rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được nữa, nức nở yêu kiều khóc khẽ. “A, a… A…” một lần lại một lần nữa đâm vào thật sâu, hai người kết hợp rất chặt chẽ, ái ân thân mật, cô buông bỏ tất cả phản kháng, ôm lấy bờ vai rộng của hắn, thân thể run rẩy đón nhận côn th*t của hắn ra vào trong cô. Giường gỗ dưới thân kẽo kẹt rung động theo mỗi lần rút cắm của hắn, giống như bất ngờ cũng có thể rớt ra, nhưng hắn vẫn không ngừng rút cắm, lần lượt tiến vào thân thể ẩm ướt trơn trượt của cô. Ôm, âu yếm, cô đáng yêu nhất thiên hạ, cắm vào tiểu huyệt tuyệt mỹ ngọt ngào của cô, hưởng thụ khoái cảm điên cuồng, phát tiết tình cảm ngày càng sâu đậm của mình, nghe được tên của mình xen lẫn tiếng khóc của cô ─ hắn rất may mắn, may mắn trước khi gặp được cô hắn chưa đánh mất tất cả. Thực xin lỗi, cô gái quật cường của hắn, sau khi hưởng qua tư vị sung sướng của cô, hắn… không thể thả cô rời đi. Vì để cô cam tâm tình nguyện dừng lại, hắn sẽ … tự tay tạo cho cô một cái nhà giam xa hoa nhất! một hơi làm cho cô run rẩy lên cao trào, hắn mới ôm lấy cô, để cho cô mặt đối mặt ngồi trong lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo cô, mượn lực xỏ xuyên qua thân thể cô. “Giường giống như sắp sụp rồi…” Sau một lần nữa, Mục Duy ôm cô vào trong ngực khẽ cười nói. Bị cao trào liên tiếp kích thích thần kinh làm Hà Nhạc Nhạc thỉnh thoảng run rẩy vài cái, nghe thấy hắnnói, bất mãn quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn. “Giường gỗ của chủ nhà cho thuê, hỏng rồi, còn phải bồi thường.” Hữu khí vô lực nói. “anh còn muốn.” hắn tuyệt đối nguyện ý bồi thường. “Vậy… đi xuống dưới làm đi?” cô đã mở miệng, hắn tự nhiên sẽ không khách khí, tư thế đủ loại đa dạng, hắn còn sợ cô thẹn thùng không muốn… “A a a… A a… A a a…” Hà Nhạc Nhạc lên nhầm thuyền giặc điểm mũi chân miễn cưỡng chống đỡ thân thể dựa vào mép giường, Mục Duy ở phía sau cô, đứng trung bình tấn, bên hông giống như được gắn mô tơ hoạt động rất nhanh, cự vật vốn đã làm người ta sợ hãi cứ lấy tốc độ như vậy điên cuồng mạnh mẽ ra vào tiểu huyệt mềm mại, cắm đến mức hai đùi của cô mỏi vô cùng, da thịt mềm mại trên mông bị va chạm đỏ bừng, dâm thuỷ bắn ra bốn phía, hương vị tình dục tràn ngập khắp phòng! “không, không cần…” “Ở phía sau còn chưa chạm qua nữa.” “Xuống, để lần sau đi…” “Được, vậy phía trước phải làm cho anh ăn no đã.” “A a a… A a…” Thứ Sáu, Mục Duy biết, muốn cô ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi là không có khả năng, hắn liền thành thật đưa cô đi làm, nhìn cô ở trên xe đầu nhỏ nghiêng qua một bên ngủ gà ngủ gật, hắn không khỏi cong môi cười. hắn biết rằng tạm thời thả cô ra khỏi nhà trọ là đúng ── không có hợp đồng trói buộc, thân thể của cômềm mại hơn rất nhiều.