Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 202 : Nói lại lần nữa xem

Thứ Hai, một vòng mới bắt đầu. Bởi vì hiện tại trung tâm thiếu người, Hà Nhạc Nhạc và hai người khác cùng đi đến giúp. Đến Hà Nhạc Nhạc có tên trong nhóm người mới cũng thấy rất bất ngờ, bởi vì thứ 6 tuần trước cô vừa mới lên làm mẫu đã bi kịch chọc giận giáo viên và quản lý, mới tuần sau cô đã được gọi đi thực tập, nói sao cũng kỳ quái. “cô ta chắc là có quen biết rồi?” “Chắc không phải, tôi đã nhìn sơ qua lý lịch của cô ta, tốt nghiệp đại học trọng điểm, nếu có quan hệ, sao còn đi làm phục vụ chứ?” “Vậy cũng không chắc, cậu không biết thôi? Quản lý tập đoàn HR ban đầu chính là phục vụ ở chỗ này đó, làm nửa năm liền lên quản lý, một đường thăng tiến, đến cuối cùng người ta mới biết cô ấy là cháu ngoại của giám đốc.” “Nga… mặc kệ cô ta là ai, tôi chỉ coi biểu hiện thôi.” “Cũng đúng, ha ha.” Chuyện khác thường tự nhiên sẽ trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, tuy rằng Hà Nhạc Nhạc cũng thấy quyết định của quản lý kỳ quái, nhưng cô cũng không tính đi hỏi. Trải qua thời gian thích ứng ngắn ngủi, cô đã quen với tiết tấu của công việc phục vụ, hoàn cảnh công việc không tiếp xúc trực tiếp với nhiều người ── rất thích hợp với cô. Giữa trưa dùng lò vi sóng của công ty hâm nóng cơm mang theo, Hà Nhạc Nhạc một mình đi tới công viên trung tâm cách công ty không xa ăn cơm, không phải cô không muốn hòa đồng với những người khác, mà bởi vì cô không có tiền mua đồ ăn, bây giờ cô chỉ có thể ăn cơm với rau luộc, hơn nữa tình huống này đã liên tục một tuần rồi. Tuy rằng cô cũng thấy đây không phải chuyện gì mất mặt, nhưng côkhông muốn phải giải thích với người khác cũng không hy vọng những người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, đơn giản né đi là tốt nhất. Ba ngày sau, yên bình trôi qua. Linh Vũ theo Lê Dĩ Quyền đi công tác, nói thứ 6 mới về, Đậu Đỏ ở nhà rất sung sướng, không trốn cô cũng không chủ động dính cô, chỉ có buổi tối là yên lặng ngủ bên cạnh cô, sau hai lần bị dọa cô cũng thành thói quen. Thứ Năm, Mục Duy gọi điện thoại đến. Tan tầm, Hà Nhạc Nhạc mới vừa đi đến cửa khách sạn đã hẹn trước, nữ phục vụ xinh đẹp đoan trang giống như đã biết cô nói Mục tiên sinh đã đặt sẵn chỗ ngồi rồi, mời cô ngồi nghỉ ngơi một chút, hắn sẽđến nhanh thôi. Ngồi ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Hà Nhạc Nhạc lật lật menu, nhàm chán nghĩ lỡ như Mục Duy không đến, cô cũng không có tiền để trả tiền trà ở đây nữa… Buổi chiều ngày mai tiền lương việc kiêm chức làm thêm chắc sẽ được chuyển tới, nếu không nhận được, rau cải cô cũng không có ăn nữa. “Quả nhiên là cô.” một giọng nói có chút quen tai bỗng nhiên vang lên. Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng quay đầu lại, vừa thấy nam nhân trẻ tuổi nói chuyện, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác, đôi mi thanh tú nhíu lại. Phạm Tư Nghị tự tiện ngồi xuống đối diện Hà Nhạc Nhạc, nhếch chân lên, một tay đặt lên chỗ dựa sô pha, nghiêng nghiêng thân thể tìm tòi nghiên cứu, tinh tế đánh giá cô gái bình thường trước mặt. Nửa tháng này hắn bị đùa giỡn đến sứt đầu mẻ trán, nghệ sỹ ở công ty ồn ào đòi hủy hợp đồng, mỗi ngày còn sinh sự làm cho hắn một đống scandal, cổ phiếu của công ty sau hai ngày tăng lên lại đột nhiên giảm mạnh, ở trên mạng còn có người thêm mắm dặm muối đủ điều. Cha già của hắn lên tiếng muốn hắn dọn dẹp lại nếu không liền trục xuất hắn ra khỏi cửa. Đối với tất cả những chuyện xảy ra, mới đầu hắn còn không xác định được, đợi cho chuyện phiền toái cứ một chuyện lại một chuyện, ban giám đốc muốn buộc hắn xuống ghế, cuối cùng hắn mới khẳng định được ── Thân Đồ Mặc, ha ha! Thân Đồ Mặc! Cuối cùng, cậu cũng sẽ quan tâm để ý đến nữ nhân a! Hừ! Phạm Tư Nghị ngồi xuống, Hà Nhạc Nhạc không nói hai lời đứng lên, “Ngại quá, mời anh đứng dậy để tôi đi!” “Tôi cứ muốn ngồi ở đây đó.” “... Phục vụ! Ngại quá, có thể mời vị này dời qua chỗ khác không, tôi muốn đi ra ngoài.” “Ách… vị tiên sinh này…” Vẻ mặt người phục vụ khó xử. Phạm Tư Nghị cười khẽ, túm cánh tay kéo Hà Nhạc Nhạc vào trong lòng, rót ly nước nói với người phục vụ, “không có việc gì cả, cậu cứ đi làm việc, bạn gái của tôi đang cáu kỉnh giận dỗi.” “Buông ra! Tôi căn bản không quen biết anh! anh không buông ra tôi liền báo cảnh sát!” Hà Nhạc Nhạc cố sức giãy dụa, lại không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể vừa giãy dụa vừa phiền chán giận dữ trừng mắt nhìn Phạm Tư Nghị. “A… Lần trước còn không sợ cô báo cảnh sát, về nước… cô cảm thấy tôi sẽ sợ sao?” Nghe thấy lời nói coi rẻ pháp luật như thế của Phạm Tư Nghị, Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, “Buông.” “không.” “…” “cô có biết Thân Đồ Mặc vì cô đã làm những gì không? A… tôi thật sự rất ngạc nhiên, nếu như tôi thậtsự ‘làm’ cô, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?” Vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc có biểu cảm giống như nhìn thấy quái vật. hắn điên rồi sao? hắn nói “Thân Đồ Mặc vì cô” làm cái gì? hắn nói hắn bị chê cười như thế nào trong nước à? “Vì thế anh năm lần bảy lượt tìm tôi gây chuyện, chỉ vì muốn chọc giận Thân Đồ Mặc?” Hà Nhạc Nhạc hỏi ngược lại. “Sao vậy? cô có cách gì tốt hơn à?” Phạm Tư Nghị cúi đầu nhìn khoảng ngực no đủ hở ra của cô. Vừa nghĩ muốn chạm vào cô, thân thể đã hưng phấn lên. “anh tìm nhầm người rồi, tôi và Thân Đồ Mặc không có quan hệ gì hết, hắn làm chuyện gì cũng khôngcó khả năng vì tôi đâu.” “… Ha ha!” Phạm Tư Nghị đột nhiên cảm thấy rất thích, “Được, chỉ cần cô lặp lại câu nói kia một lần nữa, tôi không bao giờ kiếm chuyện phiền toái với cô nữa, như thế nào?” Nhìn hắn cười vui vẻ như thế, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên có linh cảm không tốt. “Chú Miêu, hắn đến rồi sao? Được, tôi đang ở lầu một, lập tức đi lên đây.” nói chuyện điện thoại xong, Phạm Tư Nghị cũng không để ý Hà Nhạc Nhạc có tình nguyện hay không, lôi kéo tay cô đi lên lầu 3 khu phòng riêng. Đẩy cửa ra, Phạm Tư Nghị tươi cười đầy mặt nói với hai người trong phòng, “Ngại quá, tôi tới trễ.” “A Nghị… vị tiểu thư này là??” Người đàn ông lớn tuổi trong phòng hỏi. Ông chịu nhờ vả của mẹ Phạm Tư Nghị đến đây làm người hòa giải, nhưng không nghĩ tới Phạm Tư Nghị trước đây rất ngoan khi trưởng thành lại không hiểu chuyện như vậy, lúc này mà lại mang nữ nhân tới! “cô ấy? cô ấy là bạn của bạn học cũ của con đây mà ── a! không đúng, Nhạc Nhạc, cô vừa mới nói, côvới bạn học cũ của tôi không có quan hệ gì có phải hay không?” Phạm Tư Nghị dáng vẻ vô cùng thân thiết hỏi. Hà Nhạc Nhạc nhìn nam nhân luôn mặc quần áo màu đen ngồi thẳng tắp tao nhã ở bàn tròn trong phòng, chỉ cảm thấy dạ dày của mình như bị đóng băng, trái tim cứng lại, miệng cứng ngắc không nóiđược tiếng nào. Đôi mắt ngàn năm lạnh như băng của Thân Đồ Mặc liếc nhìn bàn tay nắm chặt gắt gao của cô, chuyển mắt, khóe miệng dâng lên tươi cười nhợt nhạt, giống như tâm tình khá tốt. Nhưng động tác kế tiếp của hắn, lại làm cho Hà Nhạc Nhạc lạnh lẽo từ trong ra ngoài ── hắn chậm rãi lấy mắt kính phản xạ ánh sáng hoa lệ của ngọn đèn trong mặt xuống, con ngươi đen như mực nhìn không thấu cảm xúc như động vật săn mồi nhìn chằm chằm cô!