Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 201 : Ánh mặt trời vừa vặn
Đem mấy tờ tiền cuối cùng đưa trả tiền taxi vẫn còn thiếu hai đồng, Hà Nhạc Nhạc rất ngượng ngùng nói xin lỗi, cũng may người lái xe cũng không so đo lắm.
Nhìn bóp tiền rỗng tuếch, Hà Nhạc Nhạc rất đáng yêu vòng vo ném bóp tiền lên trời rồi chuẩn bị mở balo ra tiếp được. Nhưng vừa mới mở balo ra cô mới nhớ trong đó có laptop không thể đụng đến, vội vàng hoang mang rối loạn lấy tay đi chụp lấy bóp tiền trống không.
Tần Chi Tu ôm Đậu Đỏ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn cô đùa giỡn, khi bóp tiền từ trong mấy ngón tay cô rơi xuống, cánh tay dài đưa ra tùy tiện chụp lấy nhét bóp tiền vào tay cô. thật ra cô muốn một mình trở về, cô cũng không muốn cho Quý Tiết biết chỗ cô đang ở bây giờ, Quý Tiết giống như cũng đoán được ý của cô, trên đường đi đã xuống xe, để cho Tần Chi Tu cùng cô trở về nhà. Đồng thời hắn còn kêu Tần Chi Tu ngày mai phải trở về nhà trọ, bởi vì lần này tuyên truyền album rất quan trọng, Tần Chi Tu không thể lại tiếp tục không xuất hiện, hơn nữa tần số xuất hiện quá thấp cũng không duy trì nhân khí cao được. Nhóm fan vẫn cần không ngừng nhìn thấy thần tượng mới kích thích sinh động hơn, cho dù là nhìn trên máy tính hay tivi cũng tốt.
Về phòng tắm rửa, tóc dài rối tung xõa thẳng, Hà Nhà Nhạc ngồi trên sô pha nhỏ xem tài liệu phối âm. Nếu như có smartphone thì có thể đem tài liệu ghi âm lại rồi, thừa dịp lúc đi làm ở trên xe bus cũng có thể xem, đáng tiếc… nhớ lại cái điện thoại di động giá trên trời kia cứ như vậy hỏng mất, Hà Nhạc Nhạc có chút không cam lòng, từ đáy vali lấy điện thoại ra thử khởi động máy, vẫn không lên.
Hay là hết pin rồi?
Nghĩ như thế, Hà Nhạc Nhạc lấy cục sạc cắm thử vào rồi khởi động máy ── vậy mà lên được rồi! cô quả thực mừng rỡ, vội vàng cắm vào máy tính chuyển dữ liệu qua.
Tần Chi Tu vây khăn tắm ra tới, thấy vẻ mặt khoái trá tươi cười của cô.
Thuần túy, hạnh phúc, tươi cười thỏa mãn, làm cho người ta thấy cô tươi cười cũng sẽ tự giác giơ khóe miệng lên.
“Quần áo có thể để trong này không?” hắn còn có thể đến ở nữa không?
“...” Nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật gật đầu.
Vẫn là chiếc giường đơn nhỏ hẹp kia, hai người không thể tránh khỏi phải chen chúc cùng nhau, nhưng lúc này, chuyện gì cũng không xảy ra.
Nương theo ánh sáng xuyên thấy qua khe hở của rèm cửa sổ, Tần Chi Tu lẳng lặng nhìn cô gái gần trong gang tấc.
Chủ nhật, sau khi Tần Chi Tu rời đi, Hà Nhạc Nhạc cảm thấy phòng lớn hơn rất nhiều. Mở máy tính chuẩn bị đọc báo, bên tai lại nghe thấy kêu giận hờn của mèo nhỏ. Đậu Đỏ trừng mắt tròn tròn màu vàng đồng, chuyển đầu nhìn chung quanh cô xem xét mọi nơi, giống như đang tìm Tần Chi Tu.
“Meo meo…”
“Meo meo…”
Cứ cách mỗi giây, Đậu Đỏ sẽ nhỏ giọng kêu to một tiếng, Hà Nhạc Nhạc đứng dậy ôm lấy Đậu Đỏ dịu dàng khẽ vuốt ── không nghĩ tới mị lực của Tần Chi Tu không chỉ phủ lên già trẻ, đến cả con vật cũng không thoát khỏi!
Để Đậu Đỏ kêu to hoài cũng không tốt! Làm sao đây? Hà Nhạc Nhạc theo bản năng nhìn chung quanh, rồi mới lấy tờ báo có ảnh Tần Chi Tu mở ra để trước mặt Đậu Đỏ. cô chỉ thử xem mà thôi, không nghĩ tới Đậu Đỏ trực tiếp gục đầu lên đó, im lặng không kêu nữa.
“Sắc mèo!” Hà Nhạc Nhạc buồn cười chọc chọc lên đầu Đậu Đỏ.
Tiền mặt không còn, nhưng trong ATM cũng còn tiền, bởi vì ATM không thể lấy tiền lẻ nên Hà Nhạc Nhạc đến siêu thị mua mấy gói mì sau đó thuận tiện đi vòng qua trường học, nhớ lại còn vài việc nên tiếp tục quay về phòng ghi âm. không sao, tất cả đều tốt!
Bánh cũng có, trứng gà cũng có! Đúng rồi, tiền đền bình chữa cháy cho tiệm đồ nướng của người ta nữa.
Nghĩ đến bình chữa cháy, Hà Nhạc Nhạc cười cười, vài năm trung học khó chịu nhất kia, cô dốc lòng xem rất nhiều sách tâm lý học, cô nhớ rõ khi đó nhìn thấy trong một cuốn sách có nói ‘Bất kể bây giờ cậu trải qua là vui sướng hay thống khổ, tất cả đối với tương lai của cậu mà nói, đều là một nét bút tài phú mà thôi’, lúc ấy cô rất ác liệt lấy bút tô đen câu nói đó. Cho dù cô có thể giải thích mọi người bày tất cả thói hư tật xấu trên người cô, nhưng cô thật sự không chấp nhận được vì sao bị kỳ thị, bị bắt nạt, bị nhục nhã, bị vu tội, bị ác ý chửi bởi đủ loại sẽ trở thành ‘tài phú’ của cô.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ câu nói kia cũng đúng, ít nhất… chính vì đã bị người khác lấy bình chữa cháy phun qua, cô mới biết được thứ kia trừ để dập lửa còn có thể ‘diệt người’.
Lấy điện thoại di động, lục lọi số của Mục Duy, trong lòng Hà Nhạc Nhạc rất cảm kích. Thống khổ đãqua mới có thể biến thành ‘tài phú’, cảm ơn nam nhân này, vì cô lau đi tầng tầng lớp lớp mạng nhện giăng kín mười mấy năm qua.
“Alo?”
“Hi! Nhớ anh sao?”
Nghe giọng điệu tán tỉnh của Mục Duy, trong lúc nhất thời Hà Nhạc Nhạc cũng không biết nên nói cái gì. Vừa nãy cô chỉ muốn cảm ơn hắn nên theo bản năng lấy điện thoại bấm bấm, chờ khi đổi ý điện thoại đã nhấn gọi luôn rồi.
“Ngại quá, hôm trước vội vã đi mất.”
“Ừ, đúng rồi, đến hôn tạm biệt cũng không có.”
“... anh, bạn anh không sao chứ?”
“Em nói Khải Tát? A… hắn đang muốn dùng mọi biện pháp để gia nhập quốc tịch nước mình.”
“…”
“Muốn hỏi anh có dám hay không, giống như anh đã nói yêu em, giống như em yêu anh vậy, rốt cuộc em sẽ nghĩ như thế nào…” (lời bài hát)
Lần đầu tiên cô nghe bài hát ‘Vì yêu mà mê’ nói lên tâm tình của nam trong tình yêu, tim Hà Nhạc Nhạc đập nhanh, “Nhưng mà, Linh Vũ đã có người trong lòng rồi, Khải Tát cứ như vậy… sẽ bị tổn thương.”
“Đúng vậy, bị thương cũng tốt. Nhưng nếu chỉ vì buông tay rồi sau đó hối hận, thời gian và cơ hội, cũng sẽ không trở về.”
“… Đúng vậy.” Hà Nhạc Nhạc nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa vặn, mỗi một lúc đều rất trân quý.
“Nhạc Nhạc.”
“Ừ?”
“… anh rất muốn ôm em một cái.”
“…”
“không cần miễn cưỡng, khi anh cũng chưa nói gì mà.”
“không…” cô đã nói, mặc kệ hắn xuất phát từ nguyên nhân nào mà giúp cô, phần nhân tình này cô đều nhận. Trước kia cô xem tiểu thuyết cổ đại, những cô gái ở cổ đại cứ động một cái là nói ‘Ân lớn khôngcó gì trả nổi chỉ có thể lấy thân báo đáp’ rất ngốc, quá mức xem nhẹ bản thân rồi, nhưng bây giờ mới biết được, có thể trả giá, so với việc cõng trong lòng một nhân tình không trả nổi mà sống thì thoải mái hơn nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
36 chương
219 chương