Nhà số 1205
Chương 2
Edit: A Li
Hơi thở nặng nề, môi hôi chảy xuôi, da thịt trần trụi cùng da thịt…
Bạn lại mơ thấy ác mộng, nhưng nguyên nhân khiến bạn thức giấc là tiếng hét thất thanh dưới lầu.
Bạn mở mắt nhìn đồng hồ báo thức, năm giờ hai mươi.
Nắng sớm mỏng manh xuyên qua khe hở của bức rèm, hắt lên người bạn. Bạn đưa tay cào vài sợi tóc lòa xòa trước trán, muốn tiếp tục ngủ thêm chút nữa, nhưng dưới lầu bàn tán ầm ĩ khiến bạn không thể ngủ được.
Bởi vì bên dưới có xác của một con chó.
Hẳn là nó từ trên cao ngã xuống, mồm nó há to, đôi mắt trợn trừng, dường như chết không nhắm mắt. Cơ thể nó đầy máu, bạn còn thấy máu tươi từ mõm nó không ngừng chảy ra, tràn đầy trong đôi con ngươi của bạn. Trước mắt bạn là một mảng đỏ ối.
Bạn không kìm được mà buồn nôn. Bạn gập người, ôm cổ nôn khan vài hơi.
Bạn nhìn băng gạc đang quấn trên tay rồi trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô hình. Bởi vì bạn nhận ra con chó chết rất thê thảm kia chính là con chó ngày hôm qua cắn bạn.
Chuyện lúc sáng đã làm bạn mệt mỏi cùng cực, không phải thể xác, mà là tâm hồn. Nhưng mặc kệ, bạn vẫn muốn tới công ty.
Bạn đi làm khi bên tai còn văng vẳng tiếng bàn tán dị nghị của những người ở chung cư về xác chó.
Cửa nhà đã được người chủ khóa cẩn thận, tuy rằng nửa đêm y nghe thấy vài tiếng chó sủa, nhưng rất nhanh đã chìm vào lặng im nên y cũng không nghi ngờ gì. Y dậy sớm, định dẫn chó đi vệ sinh mới phát hiện vật nuôi của mình mất tích, hơn nữa cửa sổ đã gài chốt lại bị mở toang. Lấy làm lạ, y nhìn theo hướng cửa bên ngoài, lại thấy chó cưng của mình nằm dưới bê bết máu.
Bạn ngồi xổm trên đất nghĩ tới những đoạn đối thoại vào sáng sớm, bất giác rùng mình.
Bạn quan sát cửa sổ tàu điện ngầm, cửa sổ thủy tinh phản chiếu gương mặt tái xanh, đôi mắt đen thẳm và bờ môi trắng bệch. Không biết vì sao bạn nghĩ tới đôi tay trắng toát xuất hiện trên màn hình LCD.
Bạn muốn thét to, nhưng tiếng thét ấy chỉ nằm trong cổ họng. Tựa như một chiếc xương cá cứng cáp, phun không được nuốt chẳng xong làm bạn khó chịu vô cùng.
Bạn mải suy nghĩ nên đã ngồi ngược tuyến xe. Lúc bạn vội vàng tới công ty thì bạn đã tới trễ.
Cửa thang máy vừa mở ra, bạn đã thấy phó tổng giám đốc. Bạn nhìn anh ta có chút thấp thỏm, sau đó gượng gạo bước lên chào hỏi anh ta.
Không bị mắng như dự đoán, anh ta chỉ đơn giản nói hai câu về sau đừng đến muộn, cũng như sắc mặt bạn không tốt lắm, dặn dò bạn phải chú ý sức khỏe. Bạn cảm kích nhìn anh ta mỉm cười, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
“Đồ xảo quyệt.”
Lúc bạn vừa ngồi xuống đã nghe thấy ai đó châm chọc mình. Bạn ngoảnh đầu ra sau, phát hiện một người đẹp đang công kích bạn với thái độ hiển nhiên, thậm chí mắt cô ta còn trợn trắng.
Bạn cười bất đắc dĩ, bạn biết Nghiên Đình ngồi sau lưng vẫn luôn thích phó tổng giám đốc, vừa hay anh ta nghiêm khắc như vậy nhưng lại giơ cao đánh khẽ với bạn nhiều lần, cho nên bạn bị cô ta xem như tình địch.
Mà bạn đối với phó tổng chỉ là cấp dưới tôn trọng cấp trên, không hề có ý nghĩ khác.
Làm việc chưa quá nửa buổi sáng, bạn bị phó tổng gọi vào văn phòng.
Anh ta chỉ đơn thuần hỏi bạn về tình trạng công việc hai ngày nay, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại xem chừng đắt tiền đưa cho bạn. Bạn không nhận, chỉ khó hiểu nhìn anh ta.
Anh ta tỏ vẻ đây là đồ không dùng tới, nghe nói bạn làm mất điện thoại thì đưa cho bạn mượn dùng.
Bạn vội vàng từ chối, nhưng anh ta rất kiên trì, cứ cường điệu là chỉ cho bạn mượn, chờ bạn mua điện thoại mới còn phải đem trả anh ta.
Cuối cùng bạn nhận lấy điện thoại, bởi lẽ không có di động thì bất tiện, còn hiện giờ thì bạn không có thời gian để mua.
Bạn nói cảm ơn với anh ta rồi rời khỏi văn phòng. Bạn vừa đóng cửa phòng đã cảm thấy sau lưng có một ánh mắt bén ngót đang trừng bạn. Bạn quay đầu sang, thì ra Nghiên Đình đứng trước phòng trà hung hăng liếc bạn, đôi con ngươi không giấu nổi sự đố kỵ lẫn ghen ghét.
Bạn thầm thở than một tiếng, làm như không thấy ánh mắt của cô ta.
Giờ nghỉ trưa, bạn đến quầy bán sim để mua một sim điện thoại. Lắp vào máy, trước hết bạn gọi cho người thân.
Mẹ bạn vừa nhấc máy đã liếng thoắng không ngừng. Bà kể về chị em dâu bất hòa, kể về họ hàng xung đột, còn đá động chuyện cưới hỏi của bạn.
“Mẹ, gần đây con có về nhà hay không?”
Bạn suy nghĩ mãi, rốt cuộc cắt ngang dòng sự kiện của mẹ bạn, hỏi trực tiếp khúc mắc trong lòng.
“Con bé ngốc, có về nhà không còn phải hỏi à? Đầu óc của con bị hỏng rồi sao? Con còn dám hỏi! Đã hơn một năm con ở lì trên thành phố, con còn xem mẹ là mẹ sao? Con có nghĩ tới ba mẹ không chứ? Cũng không lo tìm bạn trai đi, dì Triệu đã lên chức bà nội rồi! Nếu con tìm không thấy thì để mẹ sắp xếp cho xem mắt.”
“Vâng, con biết rồi, con sẽ về thăm ba mẹ sau.”
Bạn nói xong vội vàng gác máy. Những lời mẹ bạn nói khiến bạn run rẩy từng cơn. Bạn không về quê, một tháng không đi làm, vậy bạn đã đi đâu?
Nghỉ trưa kết thúc, bạn trở lại công ty với tâm trạng như kẻ mất hồn.
Mở máy tính lên, bạn phát hiện bản thiết kế buổi sáng vừa sửa chữa đã biến mất. Bạn nôn nóng tìm quanh.
Quản lý đã nói bạn phải nộp đúng hạn vào ngày mai, hiện bạn đã chỉnh sửa một nữa, nếu bắt đầu lại từ đầu có thể ban đêm bạn sẽ tăng ca thêm vài tiếng.
Bạn hết cách, đành phải tìm quản lý để trình bày, đương nhiên bạn không tránh khỏi một trận phê phán.
Lúc bạn về chỗ của mình, bạn vô tình thấy gương mặt vui vẻ của Nghiên Đình khi bạn gặp chuyện xui xẻo. Bạn dường như sáng tỏ cái gì, nhưng cũng bó tay, chỉ ở trong lòng nhủ thầm máy tính phải cài mật khẩu.
Chiều tan tầm, quả thực bạn không làm xong. Bạn thở dài, chuẩn bị tốt tâm lý thức đêm tăng ca.
Đồng nghiệp lần lượt rời đi, văn phòng chỉ còn mỗi bạn.
Trước khi chị Lệ về nhà còn mua cơm hộp cho bạn, bạn vội vàng ăn để còn tiếp tục chỉnh sửa từ đầu. Bất tri bất giác, trời đã khuya, toàn bộ công ty đều yên tĩnh.
Trong văn phòng chỉ còn sót lại tiếng lật giấy, tiếng click chuột và âm thanh lách cách của bàn phím vang lên. Quá yên tĩnh khiến bạn có chút bất an, bạn xoa xoa trán, kéo ngăn tủ để lấy dụng cụ đi pha một cốc cà phê, nâng cao tinh thần.
Nhưng lúc kéo ra, thứ đầu tiên đập vào mắt bạn không phải là cà phê hòa tan, mà là một chiếc chìa khóa mới tinh và một chiếc thẻ.
Chìa khóa được dán nhãn, bên trên có viết ‘nhà số 1205’.
Rầm- – —
Bạn nhìn dòng ký tự kia, trong lòng nảy sinh sợ hãi vô hình. Tuy rằng bạn không nhớ ai ở nhà số 1205, bạn cũng không biết nơi này là ở đâu, nhưng lúc bạn suy nghĩ đến chỗ này thì bạn không ngăn được cơn sợ hãi. Đại não bạn từ chối ký ức liên quan đến nhà số 1205.
Nuốt nước bọt, bạn nhặt chìa khóa rơi trên đất và chiếc thẻ đi, tất cả đều dồn vào ngăn kéo cuối cùng.
Bạn không tự hỏi nhà số 1205 là ở đâu, bạn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, muốn rửa mặt cho tỉnh táo đầu óc.
Nước chảy ra ào ạt, bạn vốc nước vỗ lên mặt vài lần. Bạn chống tay trên bồn rửa mặt, nước từ gò má nhỏ giọt xuống cằm, bạn nhìn vòi nước mà có chút ngẩn ra.
Cơ thể của bạn đột nhiên run lên một chút. Bạn thong thả ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương nước phủ trên khuôn mặt bạn, sắc thái da dẻ trắng toát trong ánh đèn mờ nhạt của nhà vệ sinh càng khiến bạn trông giống ma quỷ bò lên từ đáy sâu.
Bạn đưa tay lau mặt, cười tự giễu bản thân, sau đó vươn tay định tắt vòi nước.
Nhưng động tác bỗng chốc cứng đờ.
Bởi vì bạn nhìn thấy từ trong gương, vòi nước tuôn ra đều là máu. Dòng máu đỏ thẫm xối xả.
Máu đỏ ào ạt chảy ra, chậm rãi rót đầy bồn rửa mặt. Máu tràn xuống đất, dường như sắp chạm vào bàn tay bạn đang chống trên bồn.
Bạn hét to một tiếng, lui về sau.
Bạn sợ hãi dựa vào vách tường lạnh lẽo, cơ thể từng đợt run lên. Bạn nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt nhìn về phía đó.
Bồn rửa mặt vẫn đầy nước trắng, mà trong gương cũng chẳng có gì.
Bạn run rẩy đưa tay tắt vòi nước, ngả nghiêng lảo đảo chạy vào văn phòng.
Hiện giờ bạn không có tâm trạng để hoàn thành bản thiết kế nữa. Bạn quẹt bừa vài cái rồi gom đồ vật linh tinh bỏ vào túi xách. Máy tính vẫn mở, trên bàn vẫn lộn xộn như cũ.
Bạn vội vàng chạy đến thang máy. Bạn ấn vào nút mở cửa, nhưng thế nào thang máy vẫn dừng ở tầng 13, cho dù bạn ấn kiểu gì cũng không có phản ứng.
Hết cách, bạn đành phải lựa chọn đi thang bộ.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp- —
Cầu thang dài hun hút chỉ còn nghe tiếng giày cao gót vang lên.
Lộp cộp, lộp cộp — –
Bạn chạy xuống từng tầng, từng tầng một. Bước chân bạn không lúc nào dừng, bạn chỉ hi vọng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Lộp cộp, lộp cộp- —
Đột nhiên bạn thấy có gì đó khác lạ, bèn thả chậm bước chân.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.
Đúng thế, cầu thang không chỉ có mỗi tiếng bước chân bạn, mà bạn nhận ra phía sau còn có người.
Rõ ràng nơi đây chỉ có mỗi bạn, rõ ràng bạn không hề nghe thấy cửa cầu thang vang lên tiếng mở chốt, nhưng tiếng bước chân kia thình lình dội vào tai; bạn nhanh hắn nhanh, bạn chậm hắn chậm…
Bạn đứng giữa cầu thang, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra sau. Đôi mắt bạn mở to hết cỡ. Rồi bạn thấy bên trên xuất hiện một đôi giày da. Trên giày da là quần tây thẳng tắp, là áo sơ mi trắng, là một chiếc cằm trắng nõn, là một đôi môi mỏng tuyệt đẹp. Rồi đôi môi ấy cong lên tạo thành một nụ cười ma quái.
Một lần nữa bạn lại hét thất thanh.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
17 chương
18 chương
61 chương
204 chương
51 chương
11 chương