Nhà Họ Có Ma

Chương 38

Hôm đó, Hà Anh ra khỏi nhà như thường lệ thì chợt dừng chân vì có người đột ngột bước tới chắn đường cô. – Chào em, anh tên là Quốc Khánh, là công an thành phố. Khi nghe đối phương giới thiệu mình là công an, Hà Anh vẫn bình tĩnh lạ thường, không một chút nôn nóng, nghi ngại như mọi người vẫn có. Quốc Khánh sợ Hà Anh không tin tưởng nên định lấy thẻ ngành ra cho cô xem, thế nhưng vừa chạm vào túi áo thì chợt nhớ ra hôm nay mình đến vì việc riêng, không mang thẻ theo. Như nhìn ra sự lúng túng của Quốc Khánh, Hà Anh hỏi: – Anh công an tìm tôi có việc gì? Quốc Khánh hoàn toàn xác nhận Hà Anh không hề sợ mình là công an thật hay công an giả danh, chẳng biết cô lấy đâu ra cản đảm đó. Cảm thấy nói dong dài vô ích với người như Hà Anh, Quốc Khánh trực tiếp đề cập: – Tôi đến tìm em vì liên quan đến nhà họ Lê, muốn tìm hiểu chút chuyện. Hà Anh vẫn không biến sắc, nói: – Thế à! Vậy anh muốn biết gì? Quốc Khánh bắt đầu nghi ngờ ngược lại Hà Anh, sao cô có thể bình tĩnh đến như vậy chứ? Thời gian qua, vì tò mò với nhà họ Lê, Quốc Khánh đã âm thầm điều tra những chuyện liên quan đến họ. Sau này, chuyện Lê Gia bị kiện tụng thành lớn chuyện, trên sở quyết định lập tổ điều tra, Quốc Khánh may mắn cũng nằm trong đội, nhờ vậy mà quang minh chính đại điều tra nghi vấn của mình. Anh phát hiện ra những người có ân oán đến nhà họ Lê, công ty Lê Gia không ít thì nhiều đều gặp nạn, sự cố lặp lại quá nhiều khiến người khác phải đặt nghi vấn: họ thật sự gặp tai nạn mà không liên quan đến Lê Gia sao? Và rồi, anh đã chú ý tới Hà Anh, cô gia sư dạy kèm, anh cảm thấy tên của cô đã từng nghe qua và gương mặt rất quen, lục lại hồ sơ một chập thì phát hiện ra sự kiện nhà họ Trần năm xưa và xác định Hà Anh đến 90% là cô bé Trần Hà Anh năm đó. Anh không hiểu vì sao năm xưa lại ngụy trang Trần Hà Anh đã chết, quan trọng nhất, cô tiếp cận nhà họ Lê có mục đích gì? Cô có biết gì không? Quốc Khánh đang cho rằng Lê Gia có một đường dây sát thủ hay gì đó, chuyên giúp Lê Gia thủ tiêu những người dám đắc tội mình, ngụy trang cái chết của họ thành sự cố vô tình. Mãi không thấy Quốc Khánh lên tiếng, Hà Anh mở miệng hỏi: – Anh có tin ma quỷ không? Quốc Khánh nhíu mày, ma quỷ gì? Cô đang đùa mình à? – Thời buổi bây giờ… Anh đang định một tràng thuyết giảng về cuộc sống văn minh hiện đại, bày trừ mê tín dị đoan thì Hà Anh đã ngắt lời. – Nếu anh không tin thì đừng dính sâu vào vụ này làm gì! Hà Anh nói xong câu đó đã muốn bỏ đi, Quốc Khánh gấp gáp muốn níu Hà Anh lại nhưng chợt nhớ ra mình không có quyền làm vậy. Hà Anh không quay đầu lại nhìn, cứ nói: – Chỉ tổ bồi thêm mạng mình vào mà thôi! … Chí Thành hoang mang về nhà, anh không biết có nên tin lời của Hà Anh hay không. Anh không ra lý do để Hà Anh nói dối, nhưng cũng không dám tin bà nội mình là kẻ giết người. Bà đã bao nhiêu tuổi chứ, sao có sức để giết người, cũng không tin bà thuê người ra tay mà không ai hay biết. Dù vậy, Chí Thành vẫn thuê người điều tra chuyện trước kia. Rồi anh biết tới vợ chồng nhà họ Trần và cả đứa con gái mới mười tuổi của họ. Trên giấy tờ, cả nhà ba người đều đã chết, nhưng nhìn vào bức ảnh của Trần Hà Anh, Chí Thành biết chắc cô bé đó chính là Hà Anh hiện tại. Thế nhưng, cái chết của cha mẹ không phải vì tai nạn và tự sát hay sao, tại sao cô cứ khăng khăng bà nội anh đã giết họ. Chợt, một ý nghĩ khác nẩy lên trong đầu Chí Thành, lại khiến anh… đi điều tra về chính nhà họ Lê! Từng tài liệu được gửi vào email của Chí Thành, từng sự kiện, những người có quan hệ không tốt, hay chống đối với nhà họ Lê đều gặp chuyện, không tai nạn cũng sự cố mất mạng. Có quá nhiều, quá nhiều những thông tin như vậy, khiến cho Chí Thành, một người vốn không tin cũng bị dao động. Rồi những lời đồn đãi về nhà họ Lê mà trước đây anh chưa từng nghe tới cũng hiện sờ sờ ở trước mắt. “… nhà họ Lê chắc chắn có nuôi quỷ…” “… gia đình quá tà môn, không có quỷ mới lạ…” “… đừng tin tưởng Lê Gia, chuyện làm ăn sai trái của bọn họ không ít đâu, lúc nào cũng dùng tiền để bịt miệng người đời…” “… rồi bọn họ sẽ gặp quả báo…” Từng chữ từng chữ như con dao nhọn cứa vào tim Chí Thành. Việc làm ăn phạm pháp của Lê Gia, những ngày qua Chí Thành cũng đã rõ một hai, anh không có lý do để biện minh cho việc làm của Lê Gia. Nhưng còn những người gặp nạn, đã chết kia thật có liên quan đến nhà họ Lê sao? Trong tim Chí Thành vẫn bám giữ một suy nghĩ viễn vong: tất cả chỉ là hiểu lầm thì sao. Có thể mọi người đã hiểu lầm ở đâu đó… Chí Thành rối rắm vô cùng, anh muốn có lời giải đáp, anh liền nghĩ tới cha mình, chắc chắn ông ấy có thể cho anh một đáp án đúng. Nghĩ thế, Chí Thành liền chạy đi tìm ông Hưng, nhưng ông không có trong phòng làm việc, anh liền nghĩ tới nhà thờ tổ, thời gian gần đây ông thường lui tới nhà thờ tổ và ở cùng bà nội trong đó rất lâu, chắc cha đang cầu khấn thần linh phù hộ cho biến cố hiện tại. Chí Thành liền xoay đầu hướng về phía nhà thờ tổ. Lại chẳng ngờ được, anh còn chưa kịp vào trong thì đã nghe thấy tiếng nói từ trong nhà phát ra: – Mẹ đã tìm được cách gọi nó ra chưa? Bà Yến cũng rất mệt mỏi, không gọi được Tiểu Quỷ khiến bà cảm thấy gấp gáp, mệt mỏi hơn bao giờ hết. – Mẹ đã dùng mọi cách để tìm nó rồi nhưng vẫn không có tác dụng… – Nó không phải con quỷ mẹ nuôi mấy chục năm sao, sao lúc cần lại không kiếm được!!! Ông Hưng bực tức ném quăng thứ gì đó, gầm gú trong nhà thờ tổ. – Mẹ mau thử cách khác đi! Phải bắt nó ra bằng được… Ông Hưng hai mắt đỏ au, lồng lộn bắt chẹt bà Yến, áp lực phải chịu thời gian qua sắp khiến ông điên lên rồi. Có thể ông điên lên thật nên mới cho rằng chỉ cần Tiểu Quỷ chịu ra tay giúp đỡ, ông sẽ vượt qua gian nguy lần này. Mà cũng có thể ông biết rõ lần này có thể nào cũng không thể trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật nên mới muốn bám víu vào cơ may cứu cánh cuối cùng ở Tiểu Quỷ. Cánh tay đang nắm khóa cửa của Chí Thành buông lõng, cánh cửa theo quán tính vang lên những tiếng kẽo kẹt khiến hai người trong phòng chú ý. – Ai đó? Ông Hưng quát lớn, khi thấy đối phương là cậu con trai cả của mình thì sửng sốt, Chí Thành đã nghe tất cả sao? Dù không quá thích con trai mình đôn hậu như kẻ ngốc không chí cầu tiến, nhưng để cậu biết được những việc xấu xa trong gia đình vẫn khiến người làm trưởng bối không được tự nhiên. – Chí Thành… con ở đây làm gì? Chí Thành đứng không vững, khó khăn hỏi: – Là thật sao? – Con muốn hỏi cái gì? – Về… con quỷ đó… nhà mình thật sự nuôi quỷ? – Con… – Và cha đã dùng con quỷ đó để giết người sao? Ông Hưng im lặng, dù ông cũng mới biết sự tồn tại của Tiểu Quỷ gần đây, nhưng quả thật nó đã vì nhà họ Lê đã hại chết bao người là sự thật không thể thay đổi. Dù là nó nghe lệnh của ai thì cũng có gì khác biệt. – Chí Thành… Thấy biểu cảm và thái độ của ông Hưng lúc này, Chí Thành sao còn không hiểu ông đang thừa nhận! Hóa ra… hóa ra những gì Hà Anh nói là sự thật! Gia đình của anh đã hại chết cha mẹ cô và còn rất nhiều, rất nhiều người khác nữa. Chí Thành không chấp nhận nổi sự thật đã bỏ chạy, chạy khỏi nơi đáng sợ này, mặc cho lời kêu réo của cha mình: – Chí Thành… Chí Thành… Chí Thành không biết mình đã chạy bao lâu, anh cứ cắm đầu chạy, va phải người khác cũng không chú ý, bị vấp té thì đứng lên chạy tiếp, mãi tới khi anh không còn đứng dậy nổi nữa. Anh gục trên đất, mặc cho cơn mưa xối xả trên đầu, cứ quỳ đó đau đớn khóc, khóc không ngừng. … Tình trạng trước lúc bỏ đi của Chí Thành khiến ông Hưng vô cùng lo lắng, cho người đi tìm anh ở khắp nơi nhưng mãi vẫn không có tung tích. – Tại sao Chí Thành lại bỏ đi chứ, chuyện gì đã xảy ra vậy… Bà Ngọc lo lắng không ngừng, gặng hỏi ông Hưng, nhưng ông Hưng không trả lời bà. Trong khi đó, bà Yến vẫn miệt mài van vái trong nhà thờ tổ mà không một chút lo lắng cho Chí Thành, anh đã bao nhiêu tuổi, cứ bắt người khác phải lo mãi thế là sao. – Tiểu Quỷ… Tiểu Quỷ… con đang ở đâu, có nghe thấy lời mẹ gọi không… nếu con nghe thì xuất hiện đi… – Tiểu Quỷ… Tiểu Quỷ… Bao ngày không thể liên lạc với Tiểu Quỷ, không còn sức mạnh của nó, bà Yến mới biết mình đã mất đi thứ gì, tự trách trước kia quá bỏ bê nó. – Tiểu Quỷ… con hãy về đi… về với mẹ đi… mẹ hứa từ nay về sau sẽ đối xử tốt với con, sẽ thương con hơn mọi thứ… Bà Yến cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng những lời hứa hẹn viễn vong đó, mà lại không hề ngờ kẻ bà đang muốn tìm lại đang ở ngay trước mặt mình. Tiểu Quỷ ngồi xếp bằng trước mặt bà Yến, hai cái hố đen, con mắt của nó hơi híp híp lại, nó không ngừng cười khằng khặc như thích thú và thỏa mãn lắm. – He he… he he he… – Tiểu Quỷ, Tiểu Quỷ… mau về đi con ơi… cho mẹ thấy con… Những lời khấn vái của bà Yến đều lọt vào tai của Tiểu Quỷ, thế nhưng, nó lại một mực bàng quan, cứ như đang xem kịch hài. – … con là đứa con mẹ yêu nhất… luôn thương con nhất mà… “Thật không? Mẹ thật yêu con?” Một tiếng nói ồm ồm như từ cõi vô minh vọng về phát bên tai bà Yến. Bà Yến mở bừng hai mắt, quay quắt nhìn khắp nơi. – Tiểu Quỷ! Tiểu Quỷ! Là con phải không? Con đã về đúng không… “He he… he he he…” Tiếng cười khùng khục của Tiểu Quỷ vang lên, trước kia bà Yến thấy chán ghét bao nhiêu thì lúc này lại cảm thấy nó đáng yêu, dễ chịu bấy nhiêu. – Tiểu Quỷ, là mẹ đây! Mẹ vẫn luôn chờ con! Con đã ở đâu suốt đó giờ… “Những lời mẹ nói là thật chứ?” Tiểu Quỷ vẫn không hiện thân, cứ đưa ra câu hỏi bắt bà Yến phải trả lời. – Con muốn hỏi cái gì? “Mẹ thật yêu con?” – Đương nhiên, mẹ thương nhất chính là con!!! “Thương con hơn cả… cậu Kiệt và Chí Kiên chứ…” Câu nói của Tiểu Quỷ khiến bà Yến sửng sốt, nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp thì không thể xuống được, bà Yến phải cắn răng nói dối: – Đương… nhiên! Con là đứa con ngoan nhất của mẹ… “Vậy con có làm gì mẹ cũng bỏ qua?” – Phải! Con có làm gì sai mẹ cũng không để ý mà, chỉ cần con ở lại với mẹ… Tiểu Quỷ lại bật cười khanh khách, rồi một cái búng tay vang lên, hình ảnh Tiểu Quỷ đang ngồi khoanh chân, gác tay chống cằm dần dần hiện ra trước mặt bà Yến. – Tiểu… Tiểu Quỷ… mẹ lại gặp được con rồi… Đáng tiếc, bà Yến còn chưa kịp xúc động thì Tiểu Quỷ đã hé miệng nói: – Vậy dù con đã giết em Kiệt và Chí Kiên, mẹ cũng tha thứ phải không? Sắc mặt bà Yến tái ngắt, ánh sáng của tia sét hắt vào càng khiến trông bà Yến trắng bệt như ma, trong gian phòng thờ chỉ còn tiếng cười của Tiểu Quỷ và sấm chớp vang dội. Tới bây giờ, bà Yến mới ý thức được thứ ở trước mặt bà là một con quỷ! Một con ác quỷ! – He… he he… he he he…