Đến gần tối, sau khi Tô Y lần lượt gọi điện thoại cho mọi người xong, muốn tiếp tục gửi tin nhắn cho Tô Nhiên, nhưng mà —— điện thoại di động bị ngoài vùng phủ sóng rồi. -_-#··· Thật không khéo, khu đóng tiền điện thoại tiểu khu nhà cô ở không vừa đúng lúc đóng cửa. Tô Y chỉ có thể thay quần áo đi qua cầu hoa sen bên ngoài khu nhà để nạp tiền điện thoại. Dưới cây cầu khi giăng đầy đường rầy xe lửa, địa thế hai bên cầu từ thấp đến cao chia ra dựng một bức tường dọc theo cầu, rộng chừng 30m. Tô Y dựa vào ánh đèn đường màu da cam, che bụng đói đến mức kêu âm ỉ, vội vã đi về phía trước. Thỉnh thoảng có mấy bóng dáng cỡi xe đạp hoặc xe mô-tô gào thét qua bên người. Bởi vì xe ngoại hình cỡ lớn đều được chạy ở một tuyến đường riêng song song trên cầu. Tô Y tiếp tục đi dọc theo phía bên phải cầu đi về phía trước. Đột nhiên cô nhìn thấy phía trước cách cô không tới 5m, có một người đàn ông mặc đồ đen, mặt hướng ra ngoài, đứng dọc theo cầu. Thật may là chỗ hắn đứng các mặt đường cũng không tính là quá cao, nhưng phía dưới tùy thời sẽ có xe lửa chạy qua đường ray. Hơn nữa chỗ hắn đứng vừa đúng là hàng rào lằn ranh, nếu như không cẩn thận té xuống, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Trong lúc nhất thời Tô Y bị dọa, suy nghĩ đầu tiên nhảy lên trong đầu chính là: Người này muốn tự sát! Tự sát? Tự sát! Tại sao phải để cho cô không được chết tử tế đụng phải chuyện như vậy. Oán niệm thì oán niệm, Tô Y vội vàng che miệng mình, sợ bản thân sợ hãi kêu lên hù dọa cái người muốn tự sát kia. Cô quay đầu lại nhìn sau lưng cùng trước mặt một chút, mới vừa rồi còn có mấy người qua lại, như thế nào lúc này lại ly kỳ không nhìn thấy một ai? Hiện tại, bên phải lối đi cây cầu này cũng chỉ có mình cô cùng người đàn ông muốn nhảy cầu kia. Tô Y nắm quần, đứng yên tại chỗ thiên nhân giao chiến. Có lẽ người đàn ông kia không phải là nghĩ không thông đâu, có lẽ hắn ta chỉ đứng chỗ đó thưởng thức phong cảnh mà thôi. Sau đó cô cứ tiếp tục qua cầu xem như không nhìn thấy cái gì. Tiếp theo sau lưng một tiếng “ẦM” người liền không thấy. Không phải là cô sẽ ân hận cả đời? Không được! Làm sao bây giờ? Tô Y nhíu mày, trong lòng đang đánh trống. Thấy chết mà không cứu là không được. Cho tới bây giờ cô đầu là thấy việc nghĩa dũng cảm làm. Cô lớn như vậy, ưu điểm duy nhất chính là dũng cảm. (mồ hôi ···) Nhưng cứu như thế nào đây? Trước tiên lén báo cảnh sát, sau đó nói chuyện với hắn, ổn định hắn, hoặc là hướng dẫn hắn xuống? Không được! Vạn nhất còn chưa nói được câu nào, hoặc lời nói kích thích đến hắn làm hắn lỡ chân mà nhảy xuống thì làm sao bây giờ? Tô Y lại nín thở ngưng thần nhìn về phía trước một chút, vẫn không có ai. Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể bất cứ giá nào rồi. Tô Y liếc mắt nhìn độ cao người đàn ông kia đứng cùng với khoảng cách mặt đất, nắm chặt quả đấm, ở trong lỏng âm thầm động viên bản thân, từng bước từng bước lặng lẽ đi đến gần người đàn ông kia! Cô phải đợi đến khi hoàn toàn đến gần người đàn ông kia, sau đó nhanh như hổ đói về mồi tiến lên liều mạng ôm hông của hắn, coi như dùng toàn bộ sức mạnh cũng phải lôi hắn xuống. Sau đó sẽ một quyền đánh bất tỉnh hắn. Đề phòng việc hắn vùng vẫy giãy chết sẽ lôi cô nhảy xuống luôn. Dựa vào công phu cô luyện từ nhỏ đến lớn, tranh thủ thời gian để ôm lấy một người đàn ông là không thành vấn đề. Ừ, trong đầu đầu gỗ nào đó tạm thời nhảy ra kế sách như vậy. Gần! Gần! Mắt thấy cô còn cách người đàn ông kia khoảng chừng năm bước, đang lúc Tô Y chuẩn bị ra sức đánh úp một trận, lúc cô đang giang hai tay ra chuẩn bị dùng tốc độ ánh sáng nhào tới vây chặt thì người đàn ông đứng ở trên cầu đột nhiên lên tiếng: “Cô muốn làm gì?” Một giọng nam rất có từ tính, giọng nói cũng bình tĩnh khác thường, thậm chí còn mang theo một tia khinh miệt. Không hề giống những người tự sát trên TV, thần kinh bị kích động, giọng nói run rẩy. Tiếp theo người đàn ông kia dùng tư thế xinh đẹp xoay người lại nhảy xuống lan can, đứng nghiêm túc bên cạnh Tô Y. Tô Y cứ như vậy giương hai tay đứng ngây ngốc tại chỗ trợn mắt há hốc mồm. Này….. Này là tình huống gì đây? A —— a ~~ Tô Y rút gân cười khan. Cô lúng túng nghĩ, còn cứu người cái gì, cái này căn bản là mất mặt! Cô hận không được hiện tại lập tức tự nhảy xuống cầu. "Anh không phải muốn nhảy cầu sao?” Lúc này Tô Y có chút thẹn quá thành giận. Giận đùng đùng quay đầu nhìn người bên cạnh. Trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút. Người đàn ông này, người đàn ông này thật là đẹp trai! Trước không nói thân hình thon dài cao lớn kia, mày kiếm có thần khí mười phần, môi mỏng khêu gợi lạnh lùng, riêng ánh mắt lạnh nhạt quật cường, cũng đã rất hợp khẩu vị của cô. Tô Y đã từng một lần hướng tới khẩu vị soái ca lạnh lùng đâu. Nhưng mà, món ăn này dù có ăn ngon hơn nữa cũng không có liên quan gì với cô. Cô vung trồng một mảnh đất Tô Nhiên liền đủ ăn rồi. Người đàn ông mặc áo đen cúi đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Y, hỏi: “Cô chuẩn bị vẫn giữ vững động tác này hay sao?” Khụ khụ —— Lúc này Tô Y mới ý thức được vừa rồi bởi vì quá mức kinh ngạc bộ dáng của người đàn ông này thế nhưng lại quên mất bộ dạng giương hai tay mất mặt của mình. Cô vội vàng bỏ tay xuống, giận nói: “Còn không phải là bị anh làm sợ hay sao? Tôi cho là anh muốn nhảy cầu. Mạo hiểm có thể bị anh túm luôn xuống mà định lôi anh xuống. Thật không ngờ anh lại thích chơi trò hù dọa người khác. Thật là.” Diệp Thiên Hạo không quan tâm cười cười, "Thật là thích lo chuyện bao đồng." "Cái gì?" Tô Y giận đến trợn to hai mắt. “Tôi bởi vì anh mà cho tới bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Anh còn nói tôi xen vào chuyện của người khác. Anh, tại sao anh lại không biết điều như vậy!" "Nhưng tôi không mượn cô can thiệp." "Nhưng mà tôi cho rằng anh muốn tìm cái chết!" "Sai! Tôi chỉ đứng trên cầu hóng mát, không phải muốn tự sát." “Anh —— Biến thái!" Tô Y nói xong liền quay đầu bước đi. Sao cô lại tiện như vậy. Không tiếc đánh cược tính mạng để đi cứu người, quay đầu lại còn rơi vào kết quả như vậy. Tô Y, sau này không cho phép xen vào chuyện của người khác nữa, người khác muốn chết muốn sống không liên quan gì tới cô! Một chút quan hệ cũng không có! Thật là ăn no rửng mở, không trâu bắt chó đi cày! Diệp Thiên Hạo đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn bóng dáng đang tức giận bất bình đi ở phía trước, rất lâu sau mới thu hồi tầm mắt. Hừ lạnh một tiếng, tràn đầy giễu cợt: “Con gái của Lạc Thành Phong xem ra không hề giống ông ta.” ………… Sau khi Tô Y đi nạp tiền điện thoại, về đến nhà liền quên chuyện bực bội kia. Nếu như cô nhớ mãi không quên, nhất định sẽ cùng Tô Nhiên càu nhàu oán trách. Như vậy sau này anh biết nhất định sẽ trách cô, còn có thể lo lắng cho cô. Cho nên, đầu gỗ bình thường không tim không phổi liền cố ý bỏ qua cho cuộc gặp gỡ vốn là có thể rất tốt đẹp, quên đi không cần nhớ lại. Tô Y tuân theo thánh chỉ Tô Nhiên ban lúc gần đi, nghiêm túc gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, nhưng mà anh một tin cũng không nhắn lại. (╯﹏╰) Sau khi Tô Y ăn cơm tối xong liền ở trong phòng giống như quỷ hồn lung la lung lay qua lại. Thật sự là quá nhàm chán, liền đảo mắt nhìn từng cái từng cái tin nhắn mình đã gửi đi, nhìn một chút khoé miệng liền xinh đẹp nhếch lên. ······ "Anh trai, bây giờ anh đang làm gì? Ai nha, sau này em không còn gọi anh là anh trai, thật không được tự nhiên. Gọi anh Tô Nhiên hay là lão yêu tinh cũng được. Dù sao anh cũng không phải là người tốt! Hắc hắc —— Hàng Châu rất nóng đi? Nhớ khi về mua quà kỷ niệm cho em. Còn thiếu 20 chữ, a a a a a a a a —— Em lại suy nghĩ tiếp một chút nội dung tin nhắn tiếp theo!" "Buổi ký tặng sách có náo nhiệt hay không? Có thể không có ai tìm anh ký tên hay không? Ha ha ha ha ha….. Nói cho anh biết một bí mật, bây giờ em mới biết  —— ngươi mạnh khỏe khó chịu a, hài âm chính là yêu theo đi! Ha ha ha ha ha Ngải Y là có ý gì, thì ra là tên trư nam trong sách của anh. Nghe thật là buồn nôn nha, đọc giống như là “Yêu Y” Hahahaha……—— Thì ra anh vẫn luôn lén lén lút lút yêu thích em. Bạn học Tô Nhiên, mấy năm nay anh ngụy trang thật là khổ cực nha —— rống rống!" "Chừng nào thì anh mới có thời gian nhắn tin lại cho em? Em ở nhà một mình thật là nhàm chán. Mẹ cùng chú Trương đang đi thử áo cưới. Tiểu Nhược cùng Lục Hàn Tịch thì đi mua đồ dùng gia đình. Anh mau trở lại đi, sau đó chúng ta đi đăng ký. Chúng ta không thể bị người khác bỏ rơi phía sau hoài. Em phát hiện, hai chúng ta dù làm cái gì cũng không nhanh bằng người ta —— Anh không chịu trách nhiệm!" "Anh nói ngày đăng ký em mặc bộ quần áo nào đẹp đây? Thật ra thì em muốn mặc váy, nhưng mà bây giờ trời lạh, cũng nhanh tới Tết Trung Thu rồi. Em sợ bị đông lạnh. Còn có, đăng ký là chuyện cả đời chỉ có một lần, cần phải coi trọng có đúng hay không? Ha ha. Dĩ nhiên, nếu anh dám thay lòng, dám có lỗi với em, em sẽ đi theo người khác. Dùng sức mà theo. Cho anh bị cắm sừng, tức chết anh!" ...... Sau khi xem tin nhắn xong, Tô Y thật sự là không có việc gì làm, liền tổng vệ sinh toàn bộ trong nhà một lần. Đợi đến khi làm xong tất cả, cô ngã xuống giường, mệt đến mức không buồn đi rửa mặt luôn. Đơn bào nào đó chóng mặt cũng nhanh muốn ngủ thiếp đi  —— Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên!