#Ltt #Fl_wattpad: Leevisu2104 Cmt vote nhé babe 💟💟💟 #Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ Chương 18: Vòng luẩn quẩn. Lão Mễ ăn cơm xong nán lại nửa tiếng rồi lấy cớ đi hẹn hò bỏ đi. Hứa Tuệ Lâm vừa đi theo sau vừa hắn, vừa buồn bực, trong đầu bỗng cảm thấy trống rỗng. "Không cần đi theo anh, đi vào đi!" "Anh em nói em mở cổng cho anh!" "Cũng không cần khó chịu như thế, anh đây cũng đẹp trai lắm chứ, mở cổng cho anh là vinh hạnh đấy!" Hứa Tuệ Lâm gượng gạo né tránh cái khoác vai kia, từ lúc nó phát hiện ra bí mật kia, nó cảm thấy lão Mễ rất xa lạ. "Vinh hạnh ở đâu? Ngoài cổng có người gác rồi, anh em rõ ràng là muốn tạo cơ hội!" "Cơ hội?" "Tiểu bạch thỏ sớm muộn rồi cũng bị anh em thịt!" Nó không muốn lão Mễ có cảm tình với chị dâu, dù chỉ là một chút. Chị dâu là của anh nó, chị dâu bám riết anh nó như thế, lão Mễ rõ ràng là biết chết mà vẫn làm mà. Không thấy lão Mễ trả lời, chỉ thấy hai vai Hứa Tuệ Lâm rũ xuống, nó đi theo ra đến cổng, nhìn lão Mễ phóng xe đi mới quay vào. Vừa bước vào nhà đã thấy một màn buồn nôn rồi. Hứa Tuệ Lâm phải mắt nhắm mắt mở đi ngang qua. "Em chồng, ăn táo đi, ngọt lắm" Tô Tịnh An hai mắt sáng rực, vội vã bưng đĩa táo đứng dậy, ngọ nguậy một hồi vẫn bị giữ lại: "Em...em chồng!" Hai mắt Tô Tịnh An long lanh cầu cứu. Hứa Tuệ Lâm buồn cười, đón lấy đĩa táo, không quên túm lấy tay chị dâu nhỏ: "Chị dâu, anh em vừa làm gì chị rồi?" Tô Tịnh An lập tức che miệng im bắt, len lén nhìn Hứa Trác Tuyệt phía bên kia lại quay phắt đi. "Lại hôn rồi?" "Hứa Tuệ Lâm!" "Hả!" Nó chỉ hỏi thôi, chưa gì đã có người cáu gắt rồi. Lại còn gọi cả họ lẫn tên nó: "Chị dâu, lên phòng em chơi, không cần ở đây chịu uất ức!" Tô Tịnh An gật gật, đứng dậy đi theo. Đi được hai bước không thấy bị cản lại còn vui vẻ cười híp cả mắt. Cười xong thì cũng úp mặt vào ngực người ta rồi. Hứa Tuệ Lâm còn không kịp phản ứng, quay ra đã lại thấy ôm ấp, thở dài. Tô Tịnh An ngẩng đầu oan ức: "Muốn đi chơi!" "Đi ngủ!" "Nhưng mà mới..." "Đi ngủ!" "Hai người về phòng mà ôm ấp đi!" Hứa Tuệ Lâm ôm đĩa táo bỏ lên phòng, đi được vài bước lại quay lại nhìn, chị dâu nhỏ, gặp phải anh chị khổ rồi. "Đi tắm!" Tô Tịnh An hai mắt long lanh đi lấy đồ ôm vào phòng tắm, không dám đòi đi nữa. Mày chú lại cau có rồi. Hứa Trác Tuyệt ngồi sẵn trên giường đợi, nhìn Tô Tịnh An ủ rũ đi ra thì ngoắc ngoắc tay: "Đến đây!" Tiểu Tô Tô ngồi xuống bên cạnh, vò góc váy. "Tô Tịnh An!" "Hả?" "Đợi khô tóc có thể sang bên kia chơi!" "Thật sao?" Có người nghe xong cười ra mặt, ngẩng đầu tặng cho Hứa Trác Tuyệt nụ cười. Ban nãy không phải khó chịu lắm à, nghe xong đã vui vẻ như thế. Máy sấy vừa tắt, Tô Tịnh An đã đứng dậy ôm gấu chạy đi cũng không ngoảnh lại lấy một lần. Sang phòng em chồng thì hí hứng cười. "Chị dâu, sao lại sang đây?" "Chú cho sang đây chơi đấy!" Hứa Tuệ Lâm buồn cười, hóa ra là sợ bị bỏ lơ cho nên mới để chị dâu sang đây. "Vào đây, phòng của em không đáng sợ như bên kia đâu!" Tô Tịnh An đi theo vào, nhìn thấy con gấu lớn để giữa giường thì nhào đến: "To quá!" "Chị thích à? Cái này, anh em mua cho đấy, một lát về, chị bảo anh em thử xem!" "Nhưng chú không mua đâu!" "Vì sao?" Tô Tịnh An nhớ lúc ôm mấy con gấu lên giường, bị anh quăng hết ra bàn, còn tức giận một trận không cho cô để lên giường, con gấu lớn như thế nhất định sẽ không mua đâu. "Chú không cho đem lên giường đâu!" "Ồ, vậy lúc nào thích chị có thể sang bên này ôm!" Hứa Tuệ Lâm buồn cười, chị dâu nhỏ sao lại đáng yêu như thế? Đến cả nó cũng thích chị dâu nói gì đến mấy người kia. "À, có cái này, mỗi người một cái, cho chị!" Tô Tịnh An cầm lấy cái hộp, nhìn nhìn. Hứa Tuệ Lâm đeo vào tay cô một cái vòng, trước đây mong muốn có chị em sinh đôi, bây giờ có thể thỏa thích mua đồ đôi rồi. "Tô đeo cho!" Tô Tịnh An loay hoay mất năm phút mới đeo được cho nó. Nhìn hai tay giống nhau thì cười cười. Tô Tịnh An lần đầu vào phòng người khác, tò mò đủ thứ, chạy đến giá sách nhìn một lát, lại chạy đến chỗ bàn trang điểm nhìn một chút. Lúc quay ra nhìn đồng hồ đã 9 giờ, theo thói quen trở về phòng, vẫy vẫy tay chào tạm biệt Hứa Tuệ Lâm. Phòng ngủ không có chú, Tô Tịnh An chạy sang phòng bên cạnh thấy Hứa Trác Tuyệt đang gõ máy tính thì đi vào. Tiểu Tô Tô chưa quen với phòng mới, vẫn không dám ở phòng bên kia một mình, chỉ có chú đi cùng mới dám vào thôi. Hứa Trác Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô đứng trước mặt, kéo một chiếc ghế chỗ bàn lớn ra chỗ bàn làm việc, nhìn cô. Tô Tịnh An gần đây cảm thấy mình rất giỏi, có thể nhìn hành động của chú đoán việc nên làm, vừa nhìn thấy đã hiểu chuyện đi đến ngồi vào chỗ bên cạnh. Tài liệu phía dưới gửi lên Hứa Trác Tuyệt vì muốn về nhà sớm còn chưa xem qua, nhìn cô ngồi ở bên cạnh thì yên tâm xem xét. Một lúc lại sợ có người buồn chán, đem điện thoại đưa cho cầm chơi, ai ngờ Tiểu Tô Tô không biết dùng, ngồi ngủ gật ở bên cạnh. Mười rưỡi tối, cuối cùng cũng có người chịu đi ngủ, Tiểu Tô Tô đã đánh được một giấc ngon lành, đến cả có người ôm đi cũng không biết. Chỉ thấy hơi đổi tư thế một chút, lại rúc rúc tìm chỗ để ngủ. - ----------------- Sáng sớm, Tô Tịnh An tỉnh dậy đã không thây chú đâu. Đi ăn sáng cũng không thấy: "Chị dâu, anh em có việc ra ngoài sớm rồi!" "Ồ! Chú đi làm!" "Anh em nói chị ăn xong thì gọi điện cho anh ấy!" Tô Tịnh An gật gật, nhìn vòng tay Hứa Tuệ Lâm đang đeo lại dí sát vào tay nó: "Tô cũng có!" Hứa Tuệ Lâm cười, đột nhiên nó nghĩ ra một chuyện. ................. Ăn sáng xong, Hứa Tuệ Lâm bấm máy đưa cho cô. Tô Tịnh An ngồi nghe mãi vẫn không thấy ai bắt máy, lẩm bẩm gì đó để điện thoại lên bàn. Hôm nay thím Âu nói sẽ làm bánh, nên ra ngoài từ sớm. Hứa Tuệ Lâm bận rửa bát ở trong bếp, một mình cô ngồi chán nản ngoài phòng khách. Nhàm chán không có gì để làm. "Alo, chú à?" Điện thoại vừa reo, Tiểu Tô Tô đã vui vẻ bắt máy, ai ngờ bên kia không phải chú. "Em Tô? Sao em lại nghe máy?" Lão Mễ nghe giọng đột nhiên nhảy dựng lên, ý cười đầy mặt. Tô Tịnh An lắp bắp: "Không...không....phải chú!" "Em...em....chồng!" Có người sợ quá chạy vội vào trong bếp đưa cho Hứa Tuệ Lâm. Hứa Tuệ Lâm giở tay không cầm máy: "Ai vậy? Chị nghe đi, em đang giở tay!" "Không biết, không nghe đâu!" Lão Mễ cười buồn. Người vừa nãy còn không nhớ tên hắn, còn không muốn nghe nữa. Lão Mễ tắt máy, Hứa Tuệ Lâm mới kịp đón lấy máy từ tay cô, nhìn điện thoại không biết phải nói cái gì. Có nên gọi lại không? Chắc là không cần, giờ lão Mễ chắc đang vui, không cần gọi nữa. "Em chồng!" "Chị dâu, chị ra ngoài kia đi, đợi điện thoại của anh em!" Tiểu Tô Tô vui vẻ đón lấy điện thoại, đem ra phòng khách lại ngồi nhìn chằm chằm. Chú làm gì thế? Sao không gọi điện lại? End chương 18: Vòng luẩn quẩn.