Bạch liên hoa không dễ làm
Chương 1 : Song sinh (thượng)
Cơ hồ.
Chia sẻ cuộc đời của bạn.
[Trang chủ của tôi]
[Giới tình: Nữ]
[Trình độ học vấn: Đang học tiến sĩ]
[Chủ đề tôi quan tâm – địa chất học, du học Mỹ, gia đình, lưỡng tính, rèn luyện thân thể, sủng vật, món ngon]
[Lĩnh vực tôi sở trường – địa chất học]
[Tôi đối với những chủ đề sau đây không có hứng thú, đừng có gợi ý cho tôi – tin đồn giải trí]
[Vấn đề mời tôi giải đáp]
“Đứa trẻ có cha mẹ ly hôn trong lòng sẽ có vướng mắc sao?”
“… Cảm ơn nha. Thả rắm.”
“Có một người anh chị em sinh đôi có cảm giác gì?”
“… Cảm ơn nha, tôi và em gái đã mười năm rồi chưa gặp mặt.”
“Bạn đã độc thân 18 năm liệu có cảm thấy cô đơn không?”
“… Cảm ơn nha, tôi đã độc thân 28 năm rồi. Nhu cầu sinh lý thì có, nhu cầu tâm lý thì không.”
“Xuất ngoại du học nhiều năm như vậy, lúc nhớ nhà thì giải quyết như thế nào?”
“… Cảm ơn nha, chó địa chất không phải là đi tham quan mà là ở trong quá trình khảo sát, tôi chỉ muốn đi tắm, không có thời gian nhớ nhà.”
“Người mới lần đầu đi dã ngoại, các tiền bối có kinh nghiệm gì có thể truyền thụ không QAQ”
“Nhớ nghe lời, làm nhiều vào, đi theo thầy, đừng có mà rớt đội. Nhất định phải đi đôi giày thoải mái nhất, chú ý chống nắng chống côn trùng. Nước không cần mang theo quá nhiều, xách nặng không đi được, lúc khát thì chỉ cần nhuận họng là được. Con gái cần giảm bớt tần số đi vệ sinh ở nơi dã ngoại, nếu có tình huống đến kỳ thì phải chú ý tới băng vệ sinh có máu, cẩn thận với các động vật hoang dã.”
“Là một cô gái học địa chất, bạn có từng nghĩ tới việc chuyển chuyên ngành không?”
“Trước nay chưa từng nghĩ tới. Trái Đất đã tồn tại trong vũ trụ hơn 4,5 tỷ năm, mà cuộc đời của tôi lại chỉ có ngắn ngủi một trăm năm. Biển xanh mây trắng, trong chốc lát sẽ trôi qua, không dám vọng tưởng có thể trong cuộc đời có hạn chạm được đến cánh cổng lớn của khoa học địa chất, chỉ cần có thể cách nó càng gần hơn một chút, liền không phụ giấc mộng này.”
“Tiến sĩ bị trì hoãn có cảm giác gì?”
“… Ai mời tôi thế? Cút!!!” (Chị thật bưu hãn)
***
Công viên quốc gia Yellowstone*** vào dịp nghỉ lễ, trước nay đều là địa điểm mà người Mỹ thích đến cắm trại nhất.
Công viên Yellowstone tuy được gọi là “công viên” nhưng nó lại trải rộng qua tất cả ba bang, chiếm diện tích còn lớn hơn Thượng Hải của Trung Quốc. Đây là công viên tự nhiên đầu tiên trên thế giới, ở đây số động vật sinh sống là đếm không hết, càng có được cảnh quan khiến cho người người kinh thán.
Bất kể xuân hạ thu đông, công viên Yellowstone đều có khách tham quan không ngừng tới.
Mà hôm nay, trong số những du khách này có nhiều hơn không ít những thân ảnh tóc đen mắt đen da vàng.
Xe bán tải hạng nặng có đường kính bánh xe lên tới 130cm vượt qua dốc núi, mạnh mẽ dừng bên đài ngắm cảnh Grand Canyon nổi tiếng.
Trong khoang xe, một đám sinh viên trẻ tuổi ngã trái ngã phải ở đó, không ít người đã bị con đường xóc nảy nơi này lắc đến ngất đi. Sắc mặt họ trắng bệch, thậm chí có người còn đang cầm túi nilon bắt đầu nôn.
Mở cửa xe, từ trên ghế phó lái nhô ra một đôi giày leo núi còn dính một chút bùn đất màu vàng, chủ nhân của đôi giày nhẹ nhàng nhảy một cái liền khéo léo đáp xuống mặt đất.
Tô Kỷ Thì tháo kính râm xuống, tiện tay ném vào trong xe. Hai tay cô vò loạn đầu tóc vào với nhau, dùng dây nịt buộc bừa, đuôi tóc rối bù xù bị ép dưới mũ rơm. Hơn nửa khuôn mặt của cô đều ẩn sau cổ áo đầy mồ hôi, chỉ lộ ra một con người đen nhánh lại thâm thúy, thể hiện ra kiệt ngạo hiếm thấy trong số nữ sinh cùng lứa tuổi.
Cả người cô trên dưới được bao bọc nghiêm cẩn, cổ tay áo, gấu quần đều dùng một đai phản quang màu bạc buộc chặt. Túi đeo trên vai của cô không lớn nhưng bình nước, búa địa chất***, la bàn, ống nhòm đều nhét trong đó, đưa tay sờ đều có thể tìm thấy.
Chờ Tô Kỷ Thì đem đồ đạc của mình thu thập gọn gàng, đám học sinh trong xe bán tải, đến một người cũng chậm chạp chưa theo kịp.
Tô Kỷ Thì khoanh tay đứng cạnh xe, bất lực thúc giục: “Mau xuống xe đi thôi.”
Đám học viên người nào người nấy sắc mặt trắng bệch, nhưng ai cũng không dám oán thán, đỡ nhau nhảy xuống từ trên xe bán tải cao chênh vênh.
Mấy đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi này, đều là sinh viên năm nhất của khoa Khoa học Trái Đất của Đại học Hồng Kông. Đại học Hồng Kông hào khí trùng thiên, các trường đại học khác trong nước làm thực tập dã ngoại đều là đưa sinh viên đi tới cảng biển cửa sông Bắc Đại, còn Đại học Hồng Kông thì sao, trực tiếp đem toàn bộ sinh viên đóng gói đưa tới công viên Yellowstone của Mỹ. Giáo viên dẫn đội của Đại học Hồng Kông là phó viện trưởng của hệ Khoa học, thủy thổ không quen đã nhập viện rồi. Mà giáo viên của Tô Kỷ Thì vì muốn giúp bạn nên để cho Tô Kỷ Thì cũng là người Trung Quốc tới làm “bảo mẫu” mấy ngày — để cô một tên lão cẩu địa chất dẫn theo đàn tiểu cẩu địa chất đi dạo một vòng công viên Yellowstone.
Đáng tiếc, các sinh viên lần đầu ra ngoài dã ngoại đã quá coi nhẹ độ khó của thực tập dã ngoại, còn cho là đến du sơn ngoạn thủy, dùng tiền công đi du lịch nước Mỹ. Vì thế trong một tuần chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, cái gì mà trẹo chân, cháy nắng, bị côn trùng có độc cắn, rơi xuống hồ, ngã từ trên núi xuống… (Hự, cái gì đây, đi dã ngoại có cần dã man thế không???)
Cũng may là công việc dày vò lẫn nhau này đến hôm nay cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Theo như lịch làm việc, hạng mục cuối cùng của lần “Thực tập dã ngoại tại công viên Yellowstone” này chính là để cho các sinh viên đi quan sát đá núi lửa của Grand Canyon, vẽ ra bản đồ cấu tạo địa chất.
Ngoài trời không có bàn, đám tiểu quỷ này chỉ có thể ngồi xổm hay nằm ra đất, một người cầm theo một cuốn sổ nhỏ, ghi chép lại tất cả những gì ở trước mắt. Còn Tô Kỷ Thì thì cất bước đi xung quanh bọn họ, giúp bọn họ giải đáp nghi hoặc.
Cô là nghiên cứu sinh tiến sĩ, chỉ đạo mấy thứ kiến thức cơ bản này là quá đủ. Mỗi năm cô ít nhất có trên một trăm ngày thời gian ở bên ngoài dã ngoại, cô từng đi qua sa mạc, qua cao nguyên, qua đại động, trình độ liều mạng của cô đến bạn học da trắng cùng tổ đều tự than không bằng. Chỉ tiếc là vận khí của cô quá kém, luận văn tiến sĩ trước khi hoàn thành xuất hiện sai lầm, chỉ có thể tiếc nuối trì hoãn một năm.
“… Cô Tô, cô Tô!”
Tô Kỷ Thì bị gọi tỉnh lại từ trong trầm tư, không biết từ lúc nào, bên cạnh cô đã bị một đám tân sinh vây lại.
Cô chớp chớp mắt, đôi con người sáng ngời đảo qua người bọn họ, hỏi: “Sao thế? Đều vẽ xong rồi?”
“Chúng em đều vẽ xong rồi!” Lớp trưởng dùng giọng Hồng Kông nói, “Cô Tô, bọn em hôm nay sẽ rời khỏi nước Mỹ rồi, mấy ngày này cảm ơn sự chăm sóc của cô, chúng ta chụp một tấm hình chung được không?”
Trong mắt họ, vị giáo viên dẫn đội lâm thời Tô Kỷ Thì này thật sự là quá ngầu đi. Nếu nói là cô lôi thôi luộm thuộm thì trong các ba lô nho nhỏ lại vĩnh viên được sắp xếp ngăn nắp đâu ra đấy, công cụ gì đều có thể lấy ra đầu tiên; nếu nói cô ấy tính cách táo bạo thì cô ấy mỗi khi giảng về những nội dung chuyên ngành đều rất kiên nhẫn cẩn thận, còn chủ động giới thiệu cho bọn họ không ít phong thổ nhân tình nước Mỹ.
Đi dã ngoại ánh nắng chiếu gay gắt, vì chống cháy nắng, người có kinh nghiệm đều sẽ đem bản thân bọc kín kẽ từ đầu đến chân. Tô Kỷ Thì cũng không ngoại lệ, các học viên ở cùng cô mấy ngày, chỉ nhìn rõ được cặp mắt sâu như đáy nước hồ kia.
Bọn họ đều rất hiếu kỳ, cô Tô rốt cuộc là trông như thế nào?
Tô Kỷ Thì bị bọn họ làm ồn đau cả đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với yêu cầu của chúng.
Cô tiện tay tháo xuống mũ rơm ném sang thảm cỏ bên cạnh, tháo tóc, dùng ngón tay vuốt lại, tư thái vừa lười biếng lại tùy ý. Ngay sau đó, cô lại cởi cuống khăn che nửa mặt —
— Tất cả sinh viên đều tập thể hít vào một hơi, ngẩn người nhìn khuôn mặt tinh xảo đáng ra nên xuất hiện trên các bảng quảng cáo, nhất thời toàn bộ đều ngây ra. Bọn họ căn bản không có chút chuẩn bị tâm lý nào, liền thừa nhận đả kích cự ly gần của nhan sắc.
Tô Kỷ Thì: “… Mấy đứa đây là đang chơi khăm gì đó à?”
Cô biết là bản thân trông cũng không tồi, năm xưa còn học ở trong nước có không ít tiểu nam sinh từng theo đuổi cô. Nhưng từ khi cô trở thành cẩu địa chất (Ta để là cẩu địa chất cho nó văn vẻ chứ để là chó nó cứ đều đều thế nào ý), không có thời gian trang điểm, vì thuận tiện cô dứt khoát cắt tóc ngắn — cô cũng không phải là Lọ Lem biến thân, đâu ra nhiều người lại che miệng kinh ngạc vì cô thế?
“Không… không không… không không không…” Lớp trưởng dụi dụi mắt, lắp ba lắp bắp nói, “Cô Tô, cô trông quá là giống nữ thần của em ý…”
“Nữ thần của em?”
“Chính là Tô Cẩn! Tô Cẩn a!!!” Nhắc tới tình yêu trong lòng, lớp trường hưng phấn cả mặt đều đỏ lên, “Cô Tô, cô chẳng lẽ một chút cũng không quan tâm đến giới giải trí trong nước sao? Nữ thần Tô Cẩn của em là tiểu hoa lưu lượng nổi tiếng nhất hiện nay, ba năm trước vừa vào nghê liền lấy được giải Người mới xuất sắc nhất, năm nay 26 tuổi, ngọt ngào đáng yêu, thanh xuân động lòng người!!!”
“Tô Cận***?…” Tô Kỷ Thì ngây người, “Tên chỉ có hai chữ thôi sao? Là chữ Cận nào? Còn nữa, cô ấy mới 26 tuổi?”
“Chữ Cẩn có bộ Vương!” Lớp trưởng một bên nói, một bên lại tiến gần hơn một chút, “Cô Tô, cô thật sự không có em gái sinh đôi nào làm minh tinh ở trong nước sao?”
Tô Kỷ Thì bị hỏi trúng rồi.
Cô đúng là có một cô em gái sinh đôi đã lâu không liên lạc ở trong nước. Chẳng qua tên không đúng, tuổi cũng không giống… Dù sao không thể chỉ mấy năm không liên lạc mà cô em gái tính tình ngọt ngào hướng nội kia của cô lại thay tên đổi tuổi, tự mình dấn thân vào giới giải trí chứ?
Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
Tô Kỷ Thì không thích đứng gần người khác đến vậy. Cô lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với người lớp trưởng kia. “Giống mặt mà thôi, rất bình thường.”
Cô vừa nói vậy, mấy người học viên lại nhìn mặt cô cẩn thận lại một lần, so với người đẹp tỏa sáng trên quảng cáo ở trong đầu, nếu như vậy thì đúng là có vài phần khác biệt.
Vị tiểu hoa lưu lượng Tô Cẩn kia là sứ mỹ nhân***nũng nịu, sóng mắt như nước, mày dài rậm, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ. Mà da cô Tô lại là màu tiểu mạch khỏe khoắn, mày mắt hiện rõ có chút “dữ”, dưới khóe mắt càng là không có nốt ruồi mỹ nhân kia.
Ngũ quan đồng dạng, ở trên mặt Tô Cẩn thì đó là “tinh xảo”, còn đặt trên khuôn mặt cô Tô thì trở thành “anh khí”.
Hai người mới nhìn thì có tám phần tương tự, nhưng càng nhìn thì khác biệt càng lớn. Nếu để hai người đứng cùng nhau, ai cũng có thể liếc mắt liền phân rõ hai người họ.
Mọi người chỉ đem việc này coi như là một đoạn nhạc đệm thú vị, ồn ào náo nhiệt tụ lại chụp ảnh. Tô Kỷ Thì một thân trang phục rắn rỏi đứng giữa đám thanh niên, hoàn toàn không nhìn ra là lớn hơn bọn họ tới mười tuổi, cứ như là người cùng lứa với bọn họ vậy.
******
Bữa tiệc chia tay tối ngày hôm nay, Tô Kỷ Thì bị một đám sinh viên liên tiếp chuốc cho mấy bình rượu. Đợt thực tập dã ngoại ngắn ngủi mà cũng lê thê này kết thúc, mọi người nghĩ tới trải nghiệm trong một tuần này, cay đắng ngọt bùi đều dấy lên, không ít người đều đỏ mắt.
Tô Kỷ Thì không thích ly biệt. Từ nhỏ cô đã biết được, sau khi ly biệt sẽ chỉ lưu lại cho cô sự cô đơn.
Cô tìm một lối ra lặng lẽ rời khỏi hiện trường, một mình cô chậm rãi bước trong vườn hoa của khách sạn, mặc cho gió nhẹ thôi tan đi ý say đang hơi hơi bốc lên đầu của cô.
Đèn trong vườn hoa hình như là hỏng rồi, trong góc tối chỉ có bóng cây trùng trùng.
Nếu như là thường ngày, Tô Kỷ Thì khẳng định là đã sớm phát giác được nguy hiểm, kịp thời tránh khỏi loại khu vực nguy hiểm này, nhưng tối nay cô bởi vì rượu vào trở nên trì độn ngoài ý muốn, liền cứ thế mà lắc lư đi tới phía bóng cây rậm rạp kia.
Sau bóng cây, đột nhiên có một bóng người đàn ông trung niên đi ra, anh ta không biết đã chờ ở đó bao lâu rồi, đến mức như hòa một thể với bóng đêm.
Đó là một người đàn ông châu Á khoảng 40 tuổi, anh ta mặc một thân tây trang, nụ cười thân thiện, nhìn có vẻ như vô hại.
Tô Kỷ Thì choáng váng mơ hồ, vì cô vừa rời khỏi một bàn ăn toàn là người Trung Quốc, vì thế cô vô thức cho rằng người đàn ông châu Á này cũng là nhân viên của Đại học Hồng Kông đến Mỹ làm việc.
Do đó, cô đưa tay ra, rất sảng khoái nói một tiếng, “Hi.”
“Chào cô.” Người đàn ông lịch sự nói, “Xin hỏi, cô là cô Tô Kỷ Thì phải không?”
“Phải. Anh là…?”
“Chào cô, tôi là Phương Giải.”
Tô Kỷ Thì ngơ: “Phương… Tỷ***?” Gì đây, cô uống có chút rượu, liền gặp được một người bị bệnh không phân biệt được giới tính à?
Phương Giải chú ý tới sắc mặt cô vặn vẹo, lập tức giải thích: “Tất nhiên, bọn họ đều gọi tôi là Phương ca.”
Tô Kỷ Thì: “…” Quả nhiên là không nhận thức được giới tính, lúc này mới được một lúc, người này đều đã đổi đến hai giới tính rồi!
Phương Giải thấy giải thích không thông được cho cô, dứt khoát đi vào chuyện chính: “Cô Tô, tôi có một chuyện rất quan trọng cần thương lượng với cô, ở đây không phải nơi có thể nói chuyện được, phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Tô Kỷ Thì: “Ha ha ha, lời của anh nghe giống như là muốn bắt tôi theo vậy.”
Nào ngờ, Phương Giải đột nhiên thật sự dùng một gương mặt cáo lỗi nhìn cô.
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì: “???”
Tô Kỷ Thì: “!!1”
Khi một chiếc khăn tay đầy thuốc che lại miệng Tô Kỷ Thì, trong đầu cô liền xẹt qua một ý nghĩ — Búa địa chất của cô đâu! Cô muốn gõ nát cái đầu chó của Phương Giải!!!
Chèn trang:
Tác giả có lời muốn nói:
Ba ba ba ba ba ba, bắt đầu rồi bắt đầu rồi!
Cảm ơn những người bạn nhỏ đã theo từ văn án tới đoạn bài viết này ~~ Tác phẩm mới khai trương, ba chương đầu có feedback sẽ toàn bộ tặng hồng bao!!!
Tác phẩm này tôi muốn thử đi theo lối sảng khoái, nữ tiến sĩ địa chất học bị ép ngụy trang thành em gái bạch liên hoa thanh thuần, xông pha giới giải trí ~~
Mạch chính vẫn là đánh giết giới giải trí, xem nữ chính dùng búa địa chất gõ tan cực phẩm đầu chó (sai lầm lớn)…
Nhắc lại một chút, văn này không làm ảnh hậu a! Nữ chính xử lý xong đống rắc rồi này vẫn phải tiếp tục đi học đâu.
~~~0o0~~~
***Công viên quốc gia Yellowstone, Mỹ:
Công viên đầu quốc gia đầu tiên trên thế giới thuộc bang Wyoming, Montana và Idaho, Hoa Kỳ với hơn 800.000 héc ta đồi núi, những mạch nước phun kỳ ảo và những cảnh đẹp hút hồn.
Theo ghi chép tại Mỹ, công viên chỉ mới thành lập cách đây 144 năm, tuy nhiên, sự thật lịch sử loài người tại đây đã lên đến 11.000 năm. Nhiều nhà khoa học, khảo cổ tìm thấy các hóa thạch còn nguyên vẹn và lâu nhất tại bờ hồ Yellowstone.
Tính đến thời điểm này, tại công viên Yellowstone hiện đang có khoảng 300 mạch nước phun và hơn 10.000 điểm đặc trưng của địa nhiệt với nhiều loại suối nước nóng khác nhau, lỗ phun khí, hố bùn, ruộng bậc thang Travertine,… Đây cũng là môi trường được rất nhiều vi sinh vật ưa nhiệt sinh sống và phát triển tạo nên những mảng màu sắc rực rỡ cho công viên.
Công viên Yellowstone hội tụ hệ thống núi lửa lớn nhất tại Bắc Mỹ hay còn gọi là “siêu núi lửa”. Lần đầu tiên núi lửa phun trào ở đây cách đây 2,1 triệu năm, phủ muội than lên 15.000 km2, nó cũng được xem là một trong những vụ phun trào lớn nhất được biết đến. Những núi lửa ở đây vẫn còn hoạt động, lần phun trào gần đây nhất cách đây khoảng 70.000 năm.
Ở Yellowstone, mỗi năm có hàng nghìn trận dư chấn (động đất nhỏ) nhưng rất khó ghi nhận đối với con người. Ngoài ra, trong quá khứ đã từng xảy ra rất nhiều trận động đất có cường độ lớn gây nhiều thiệt hại, dẫn đến hình thành nhiều dạng địa hình. Ghi nhận gần đây nhất của Cục khảo sát Địa chất Hoa Kỳ vào tháng 12 năm 2008, có hơn 250 trận động đất trong 4 ngày bên dưới hồ Yellowstone. Hiện nay, hoạt động địa chất còn diễn ra phức tạp và liên tục đòi hỏi Cục khảo sát Địa chất Hoa Kỳ bắt tau vào theo dõi, báo cáo mỗi giờ.
Yellowstone là nơi cư trú của rất nhiều loài động vật, tại đây có gần 300 loài chim, 67 thú có vú, 16 loài cá, trong đó có những loài đang có nguy cơ bị tuyệt chủng đang được bảo tồn như: sói xám, linh miêu, nai sừng tấm và gấu xám Bắc Mỹ. Một lưu ý quan trọng bạn cần ghi nhớ: các loài động vật ở công viên Yellowstone không nên tiếp cận gần bởi chúng rất hung dữ và dễ tấn công người.
Công viên quốc gia Yellowstone với quần thể thực vật vô cùng đa dạng bao gồm: 1.700 loài cây gỗ (trong đó,cây lá kim chiếm 80% trên tổng diện tích rừng), khoảng 170 các loài thực vật xâm lấn, vài chục loài thực vật có hoa được xác định nguồn gốc và tên gọi, 8.000 cụm cỏ roi ngựa cát Yellowstone và rất nhiều loài khác chưa được xác định.
Grand Canyon
Ở Mỹ, Grand Canyon không chỉ có ở Arizona mà tại công viên Yellowstone còn có một Grand Canyon khác. Grand Canyon tại đây hình thành trẻ hơn cách đây khoảng 600.000 năm tại hẻm núi Artist Point với độ sâu 300 m,rộng 450 m và dài khoảng 32 km. Nó được hình thành và biến đổi theo thời gian bởi hoạt động của núi lửa và sông băng. Ngoài ra, Grand Canyon còn bị biến đổi diện mạo bởi ảnh hưởng của xói mòn, bào mòn từ mưa, gió và đặc biệt là tác động của sông Yellowstone. Và có thể nói, Grand Canyon hiện nay là khung cảnh đẹp nhất ở công viên Yellowstone.
***Búa địa chất:
Đây là một trong các công cụ thiết yếu đi cùng la bàn, bản đồ, compa 3 chân… của các nhà địa chất học. Búa địa chất là một loại công cụ đa năng, dùng để lấy mẫu đá và quặng từ các trầm tích, vị trí khác nhau, gia công mẫu vật, còn có thể hỗ trợ trong quá trình leo trèo, dùng để tự vệ, dùng để đào hố lấy nước, thậm chí để chặt cây bổ củi… Trọng lượng búa thường từ 300-500g. Cán thường làm bằng gỗ, độ dài cán tùy theo người dùng. Hiện nay ở Âu Mỹ có phổ biến loại búa có cán kim loại nhẹ, bền và chắc chắn hơn, dài 33cm.
Hình minh họa:
***Tô Cận: Nguyên văn là Su Jin, có cùng âm với Cẩn, Tô Kỷ Thì nghe thành Tô Cận, tên em cô ấy là Tô Cận Thanh nên mới hỏi thế.
***Sứ mỹ nhân: Người đẹp như đồ sứ ý, trắng này, tinh xảo này, các thứ này.
***Phương Giải, Phương Tỷ: Hai chữ này có cùng phiên âm, đều là Jiě.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
56 chương
15 chương
10 chương
11 chương
11 chương