Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma

Chương 17 : Tôi đã chán khi phải yêu một hồn ma !

Hôm sau, May thức dậy thì thấy Du vẫn còn ngồi trên ghế, bình thản nhìn cô mỉm cười: - Chào buổi sáng, tối qua chị ngủ ngon chứ ạ? Không trả lời, May lặng lẽ với tay lấy chiếc balô và đi thẳng ra ngoài. Hành động đó khiến Du ngạc nhiên vô cùng. Cậu chạy theo May, gọi: - May! Chị đi đâu vậy? - Chị muốn về! - Cô nói và bước đi nhanh hơn. - Ơ... Sao thế? Em đã làm gì cho chị buồn sao? - Du bối rối. May lại không trả lời, điều đó khiến cậu càng sốt ruột hơn: - Gì thì gì. Chị cứ lên xe trước đã, để em chở chị về. Trên xe, cô vẫn im lặng làm Du rất lo lắng. May nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn tránh đi ánh mắt của cậu. Bởi cô biết khi nhìn vào đó, bản thân sẽ không thể cứng rắn được nữa. Về đến ký túc xá, May tự mở cửa xe, bước xuống và đi thẳng vào phòng. Du đuổi theo nhưng cánh cửa kia đã bị cô đóng sầm lại, ngăn cách. - Cậu sao thế, May? - Thanh hỏi. - Không có gì đâu! - Thế sao trông mặt cậu ủ rũ thế kia? Còn Du cứ đứng ngoài cổng từ nãy đến giờ đấy! - Tớ không biết, tớ muốn ngủ. Cậu giúp tớ ra bảo cậu ta về đi nhé! - May nói và mệt mỏi nằm xuống giường. - Ừ, được rồi. * - Cậu làm gì May vậy? Sao nó lại thế kia? - Em không hiểu sao lại thế nữa. Bỗng dưng chị ấy như vậy. Em đã cố gắng hỏi, nhưng... - À, chắc May nó đang dỗi đó thôi! Để tôi giúp khuyên cậu ấy cho. Cậu cứ về trước đi. - Thanh cười vì cô nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản là giận dỗi thông thường giữa các cặp tình nhân. * Một ngày trôi qua thật nặng nề với cả May và Du. Cô cứ nằm lì trên giường không nói gì cả. Còn Du, cậu chạy đến dốc núi, nhìn xuống và hét lớn. Bản thân chẳng thể hiểu nổi việc gì đã và đang xảy ra để bây giờ May lại đối xử với mình như thế. Hôm sau, May mang theo một tâm trạng cực kinh khủng đến lớp. Suốt buổi học, cô không hề nói với ai một lời nào. Mãi cho đến khi ra về, cô mới thấy Du đứng sẵn trước cổng chờ mình từ lúc nào. - Cậu đến đây làm gì? - Đón chị! - Không cần đâu! Từ giờ về sau đừng đến đây nữa! - Em vẫn không hiểu rằng bản thân mình đã làm gì sai? - Không, đơn giản là tôi không thích cậu nữa! - Sao? - Là vậy đấy! Tôi muốn cậu hãy đi, đi và rời xa tôi. Đó mới là con đường của cậu! - Nhưng em... Yêu chị. Sao chị lại... - Yêu? Nhưng tôi không yêu cậu, người bạn nhỏ tuổi ạ! Có bao giờ cậu nghe tôi nói rằng tôi yêu cậu chưa? - Mắt của May bỗng đỏ hoe, nhưng cô không hề khóc. Đúng thật là vậy. Từ đó đến nay, cậu và May chỉ ở bên nhau, vui đùa cùng nhau. Chứ chưa ai trong số họ nói lời yêu với đối phương cả. Du cứ tưởng tình cảm của cậu và May đã quá chắc chắn rồi. - Đúng là chị chưa từng nói điều đó! Nhưng... - Du cố kìm tâm trạng của bản thân để không phải mất bình tĩnh. - Vậy thì rõ ràng rồi. Cậu đi đi! Đi và tìm cơ hội cho riêng mình. Vừa lúc đó, Minh An từ trong sảnh đi ra. May vội vàng kéo tay cậu lại: - Tôi đã suy nghĩ về điều mà cậu nói lúc trước. Cậu đã bảo rằng Minh An yêu thầm tôi à? Và bây giờ tôi cho cậu biết đáp án của tôi: tôi đồng ý yêu An đấy! Câu nói được May nói thật nhanh, như là không suy nghĩ. Cả hai chàng trai đều bất ngờ khi nghe câu nói vừa rồi của cô. Lớp trưởng Minh An tròn mắt nhìn May, im lặng. Còn Du, nỗi đau trong cậu bây giờ quá lớn. Bàn tay siết chặt lại như cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh: - Cái gì mà không quan tâm em là ai chứ? Cái gì gọi là đồng ý ở bên em trọn đời chứ? Tất cả chỉ là dối trá! - Ừ, là dối trá hết đấy! Tôi hi vọng bây giờ nói ra chưa là quá muộn... - May... Được! Nếu như điều đó làm chị thấy thích thì em... sẽ đi! - Đúng thế! Cậu nên đi đi. Đó mới là con đường của cậu, hoá kiếp và quên tôi đi. Du cắn môi, im lặng mặc cho May khoác tay và cùng Minh An rời khỏi nơi đó. Trông hai người họ mới thật thân thiết, vui vẻ làm sao! Còn Du, cậu đứng ở đấy một mình. Rồi bất giác cậu bỏ chạy thật nhanh, thật nhanh. Đến mức chỉ còn nghe tiếng gió vù vù tạt bên đôi tai, đau nhói. Có lẽ là Du muốn mượn tiếng gió để mong nó giúp cậu cuốn đi hết tất cả nỗi đau lúc này. Nhưng liệu có được không, hay chỉ khiến trái tim kia càng thêm rỉ máu?