Nhà có hai mỹ nam
Chương 6 : chúng ta gặp nhau rồi
7 giờ 20, Án Dư hoàn thành hết công việc. Nói đúng hơn là cô chạy đôn chạy đáo làm cho hết mọi công việc. Thế nên bây giờ cô chỉ biết ngồi trên ghế.
Chị ổn chứ? Tử Yên đưa cốc nước cho cô, lo lắng hỏi.
Án Dư nhanh chóng ngồi thẳng dậy, trông như không hề có chút gì gọi là mệt mỏi.
Không sao! Chị chỉ đang cố tưởng tượng ra vị chủ tịch mới của chúng ta ra sao thôi!
Chủ tịch mới! 10 phút nữa chị được gặp rồi mà! Cần gì phải tưởng tượng cho tốn công vô ích!
Nhưng chị Bạch Băng bảo chị đã từng gặp qua người đó rồi! Hơn nữa lại còn rất quen nữa chứ!
Có khi chị ấy đùa thì sao?
Không đâu! Chị ấy vốn là người không thích đùa!
Bất ngờ lúc đó...
Mộc Án Dư ơi có điện thoại kìa!
Tiếng điện thoại cực độc mà lại cực hài vang lên khiến Tử Yên không thể nín cười.
Chị Bạch Băng! Án Dư nhận cuộc gọi.
Em còn ở trong phòng à? Mau tới hội trường đi! Người đó sắp đến rồi! Vừa nghe Án Dư nhấc máy Bạch Băng đã cuồng quýt.
Vâng vâng! Em tới ngay đây! Án Dư bất lực trả lời.
Thế giờ chị tới đó luôn à? Tử Yên hỏi.
Không! Xuống gara đã! Án Dư bước ra khỏi bàn làm việc nói.
Gara? Để làm gì?
Bí mật!
-------------
Gara
Án Dư bước tới xe của mình rồi mở cốp lấy ra một bộ đầm rất đẹp. Một bộ đầm bó sát người mà chỉ nhìn vào thôi cũng biết hàng hiệu rồi.
Án Dư ướm nó lên người Tử Yên:
Vừa đấy chứ!
??? Chẳng hiểu gì cả.
Án Dư bỏ bộ váy vào bao rồi đưa cho Tử Yên.
Tặng nó cho em. Coi như quà em gắn bó với chị mấy năm. Giờ thì thay nó rồi đi tới hội trường với chị.
Nhưng mà...bộ này đắt quá! Tử Yên run run nhìn bộ đầm trong tay.
Có sao đâu!
... Lời Án Dư nói, cô đâu dám cãi.
Án Dư nhìn đồng hồ trong điện thoại. Gần đến 8 giờ rồi, không biết vị chủ tịch tương lai đã đến chưa.
Em đi thay đây! Tử Yên nói rồi chạy vào trong phòng thay đồ ở cuối tầng hầm.
Án Dư định đi lên hội trường trước thì một chiếc xe đen quen thuộc liền phóng như bay vào gara. Ai vậy?
Ai nhìn giống Mộc Án Dư? Người tài xế cất giọng hỏi.
Cô? Người đó quen cô?
Án Dư! Chu Sở Đoàn với người ra khỏi cửa kính vẫy tay chào cô.
Thư ký Chu? Án Dư bước tới chiếc xe ấy.
Nếu Chu Sở Đoàn ở đây thì chắc chắn tên câm như hến ấy cũng ở đây. Cô lén nhìn vào bên trong, chuẩn luôn, hắn ta ngồi ghế sau nhìn chằm chằm vào cô.
Cô giật mình đứng thẳng người dậy:
Xin lỗi!
Như tỉnh táo lại, cô lại cúi người xuống:
Nhưng mà...hai người làm gì ở đây?
Bạch Duật Hàn mở cửa bước ra nhìn cô chằm chằm:
Tôi thì không được tới đây sao?
Không...Không hẳn!
Chúng tôi tới đây có vài chuyện. Lát nữa gặp sau nhé, bây giờ chúng tôi muộn rồi!
Án Dư gật đầu nhìn hai người kia vào thang máy. Tử Yên chưa ra sao?
Chị! Em xong rồi! Vài phút sau đó Tử Yên mới từ trong phòng thay đồ chạy ra.
Án Dư nhìn người cô khắp một lượt rồi đáng giá từng chút một. Công nhận cô mua bộ này cho Tử Yên quả không tốn tiền.
Em xin lỗi, muộn mất rồi! Tử Yên lo lắng nhìn đồng hồ. Đã trễ mất 10 phút.
Chỉ 10 phút thôi mà, không sao!
----------
Hội trường nằm ở dãy nhà A, mà gara lại là tầng hầm của dãy nhà A luôn nên cũng tiện.
Khi cô tới hội trường thì trên sân khấu Tử Hạo - đã trở thành MC đang nói liến thoắng ở trên rồi.
Thế mà vị chủ tịch tương lai đó vẫn chưa thấy đâu.
Tử Yên nhìn đồng hồ rồi nói:
Chắc Hàn Diệp Phi không thể tới đâu nhỉ?
Ừ! Cô ta phải coi thi, không thể đẩy trách nhiệm đó cho ai được.
Tử Yên cười thầm trong bụng. Chuyện cô ta phải đi coi thi cũng là do cô ta tự nguyện thôi. Ai ngờ khi cô nhận lời thì cái thông báo vị chủ tịch mới đến thế là cô đành vò đầu bứt tai mà nhận nhiệm vụ.
Mà cũng tốt, cô ta suốt ngày làm phiền Tử Yên. Không trách mắng thì cũng sai đi mua mấy thứ linh tinh. Mỗi lần như thế là lại có một màn đấu khẩu không hồi kết của Án Dư và Diệp Phi.
Tử Yên tuy là người của cô nhưng lại rất nhát. Diệp Phi sai gì là cô đành ngậm ngùi nhận lời. Thế nên tuy Án Dư nhắc nhở thế nào cô cũng không thể không nghe theo Hàn Diệp Phi.
Tử Yên! Bộ đồ đẹp đấy! Bạch Băng từ trong đám đông đi ra, nhìn một lượt bộ đồ trên người Tử Yên rồi nhận xét.
Em là may mắn lắm mới được làm trợ lý riêng của Án Dư đấy! Bạch Băng lắc đầu. Chi tiền mua đầm cho trợ lý riêng thì chỉ có mỗi Án Dư thôi.
Tử Hạo đứng trên khán đài nhìn đồng hồ rồi ho một cái, ghé micro vào sát miệng rồi nói to:
Vị chủ tịch mới của chúng ta sắp đến rồi! Hay tạo đường cho ngài ấy vào đây nào!
Mọi người nghe theo răm rắp. Ngay sau đó,cánh cửa mở ra và hai người đàn ông đi vào. Người đi trước chắc hẳn là vị chủ tịch đó, áo vét sành điệu, nghiêm túc, bước lạnh lùng lên khán đài, người phía sau chắc hẳn là trợ lý riêng của ngài ấy rồi.
Nhưng mà...cô liền cảm thấy có gì đó sai sai...
Bạch Duật Hàn!?
Ngạc nhiên không! Đã bảo là em đã từng gặp qua rồi mà!
Nhưng em đâu có ngờ là tên Rain ấy!
Rain?
Rain đọc gần giống với Ray. Hơn nữa, rain là mưa, anh ta lạnh lẽo như mưa ấy!
Thú vị đấy!
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
29 chương
208 chương
56 chương
29 chương