Nhà có hai mỹ nam
Chương 5 : dự cảm xấu
Vừa bước ra khỏi cửa phòng thì điện thoại của Án Dư reo lên. Và còn...có một tiếng chuông đặc biệt: Tiểu Dư Dư ơi! Có điện thoại kìa!
Xem ra chị vẫn chưa đổi chuông điện thoại nhỉ? Tử Yên bật cười khi nghe tiếng của Án Dư nhắc nhở Án Dư nghe điện thoại.
Chuông điện thoại độc nhất của chị! Tại sao chị phải thay chứ!
Chị nói đúng!
Cô nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình. Là Tử Hạo. Cô nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Tiền bối! Án Lâm đã vào phòng thi rồi! Tử Hạo vừa thấy cô bắt máy liền nhanh chóng khoe thành tích.
Cảm ơn cậu! Tử Hạo!
Nhưng mà, giờ tôi phải đi quay phim rồi nên chắc lát nữa không thể đưa cô ấy tới chỗ chị được! Nên phiền chị tới đó đón cô ấy vậy!
Được rồi!
Nói xong, bên kia nhanh chóng cúp máy. Xem ra cậu ta đang gọi cho cô chỉ trong vài phút giải lao ngắn ngủi. Còn bây giờ thì phải tắt máy để quay phim rồi.
Anh Tử Hạo ạ? Tử Yên hỏi.
Ừ! Giao Án Lâm cho Tử Hạo là yên tâm mà!
Đúng thế!
Hai người liền sải bước dài đi tới phòng thu âm.
Vừa mở cửa đã thấy Hoắc Dương ngồi trên ghế, trên người là một chiếc đàn ghi ta, đối diện là một tờ giấy ghi khuông nhạc chỉ mới ghi được một vài nốt nhạc.
Anh lại sáng tác bài mới sao? Án Dư nhìn Hoắc Dương hỏi.
Đúng thế! Không sáng tác tôi không chịu được! Nhưng mà...sao cô lại tới đây? Cô thuộc bài rồi sao?
Đúng thế! Tôi tới ghép nhạc!
Tử Yên ca ngợi trong lòng. Đúng là chị Án Dư có khác. Trí nhớ siêu phàm!
Tuyệt quá! Không ngờ cô lại học nhanh đến thế! Nào, đeo tai nghe vào!
Hoắc Dương đưa tai nghe đang đeo cho Án Dư rồi nhanh chóng bước vào phòng thu âm. Án Dư bước tới bên micro, hít một hơi rồi khởi động giọng.
Hoắc Dương ngồi trong phòng máy giơ tay lên ra hiệu ok, nhạc bắt đầu phát ra trong tai nghe. Cô nhắm mắt lại, hát bằng cảm xúc chứ không phải bằng ghi nhớ.
----------------------
Nhạc vừa kết thúc, cô vừa tháo tai nghe ra đã nghe thấy tiếng vỗ tay bộp bộp của Hoắc Dương:
Cô làm tôi kinh ngạc đấy! Không ngờ cô có thể thuộc bài này chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ!
Chắc do bài này hay ấy mà!
Đúng lúc đó, cửa phòng thu mở ra, Bạch Băng bước vào:
Án Dư, em còn ở đây sao? Lát nữa 9 giờ tổ chức lễ gặp mặt chủ tịch mới của công ty đấy!
Án Dư nhìn đồng hồ. Còn 30 phút nữa mới đến giờ. Cô cố tưởng tượng ra một vị chủ tịch mới sẽ trông như thế nào. Nhưng thực sự...chẳng tưởng tượng ra được gì.
Không biết Án Lâm đã thi xong chưa nhỉ? Em muốn đưa nó đi cùng! Án Dư nói với Bạch Băng.
Chắc không kịp đâu! Vì phần thi đầu tiên lâu lắm, nên chắc phải gần 1 tiếng nữa mới xong.
Thế là Án Lâm đã thi những gần 2 tiếng đồng hồ. Sự kiên trì của nó cũng đáng nể đấy.
Mà nè, chị biết chủ tịch của chúng ta là ai chưa?
Rồi! Nhưng không nói đâu! Chị chỉ tiết lộ cho em một điều thôi, là người đó em đã từng gặp rồi!
Từng gặp rồi? Cô đã từng gặp qua người nào tài giỏi thế sao?
--------------------
Án Lâm bước vào phòng thi, nếu cô tính đúng thì số máy tính ở đây nhiều gấp đôi số lượng người dự thi.
Mỗi người hãy chọn cho mình một chiếc máy tính và nhớ mỗi người phải cách nhau một bàn. Cô gái ấy - Hàn Diệp Phi cất giọng nghiêm nghị.
Án Lâm chọn chiếc bàn ở gần cửa sổ. Cô bước tới, máy tính tự động mở màn hình. Cô vẫn còn thắc mắc, rốt cuộc sẽ làm gì trên máy tính đây!
Phần thi đầu tiên của mọi người sẽ là soạn thảo một kịch bản ngắn trong vòng 2 giờ 30 phút. Vì thời gian hơi ngắn so với một nhà biên kịch như mọi người nên mong mọi người cân nhắc nội dung trước khi viết để không bị muộn khi nộp bài.
Kịch bản ngắn?
Đầu tiên sẽ có 30 phút để nghĩ kịch bản và nội dung. Sau đó 2 tiếng sẽ là viết nội dung đó thành một kịch bản hoàn chỉnh rồi lưu vào máy. Tuy trông đơn giản nhưng thực ra lại không đơn giản chút nào.
Trong lúc cô đang nghĩ kịch bản thì thấy Hàn Diệp Phi bước ra ngoài. Cô ấy ra ngoài gặp một người đàn ông đội mũ két kéo xuống tận mắt khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt người ấy.
Hãy đi điều tra về Mộc Án Lâm này cho tôi! Cô ấy đưa tấm ảnh hồ sơ trong tập hồ sơ của Án Lâm rồi đưa cho người đó.
Gì chứ? Sao lại là mình? Án Lâm lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
88 chương
3 chương
180 chương
88 chương