Nhà có hai mỹ nam
Chương 3 : lại thêm một anh chàng họ bạch
Vài phút sau, cô đã về tới nhà. Thực ra thì...nhà cô cũng to lớn chẳng kém gì nhà của tên lạnh lùng kia. Chẳng qua là nhà của hắn ta trông đồ sộ hơn mà thôi.
Bố mẹ cô là chủ tịch của một công ty bất động sản. Thế nên tài sản có thể ăn chơi ba đời. Vấn đề là Án Dư không thích ăn chơi sang chảnh mà thôi. Sống bình thường còn tốt hơn là một tiểu thư.
Án Lâm chạy ra ngoài, trông thấy chiếc xe của cô đi vào gara thì cũng chạy theo. Vừa thấy cô bước ra khỏi xe đã tíu tít hỏi:
Chị à! Nhà của anh ấy ở đâu vậy?
Vừa về đã hỏi địa chỉ nhà của tên lạnh lùng mưa đá đó. Rốt cuộc cô em có định cho chị thở không.
Không nói!
Ơ!
Ơ cái quả mơ á!
Cô chưởng một phát váo trán Án Lâm rồi vớ lấy chiếc túi xách để trong hộc xe rồi đi vào nhà, Án Lâm đi theo.
Khi nào xin được việc đã rồi chị chỉ địa điểm cho! Còn bây giờ thì chưa!
Con bé phụng mang trợn má nói:
Ai bảo em chưa xin được việc! Em đã lọt qua vòng sơ tuyển trở thành nhà biên kịch ở tập đoàn Linh Lung rồi!
Khụ khụ! Cái gì?
Con bé...từ lúc nào? Thế mà lại là công ty Linh Lung. Cùng với công ty của cô mới hay chứ. Cô khoác lấy vai Án Lâm đi vào nhà:
Hay lắm! Thế mới là em của chị!
Thế giờ chị cho em địa chỉ được chưa?
Bao giờ được trở thành nhà biên kịch chính thức đã!
Chị... Bà chị này đang trêu tức cô sao!
Cô vừa bước vào nhà liền có mấy cô hầu bước tới cung kính cúi xuống chào. Mộc Án Dư cô đây đặc biệt không thích kiểu phân biệt lớn nhỏ này đây!
Cô quên đối với tôi là chỉ cần chào như bạn bè bình thường à?
Nhưng...
Không nhưng nhị gì hết!
Cả cô hầu nữ lẫn những hầu nữ còn lại im thin thít. Lại nhìn thêm khung cảnh u ám này cô lại càng khó chịu:
Mọi người sao thế? Tôi đáng sợ đến thế sao?
Không ạ! Tiểu...À không! Tiểu Dư Dư hiền nhất nhà!
Án Lâm đi vào nhà, nghe được câu nói đó của các cô hầu nữ thì bễu mỗi:
Ây dà! Cẩn thận có người nở mũi!
Án Dư: ... Đây có phải em cô không?
Bố mẹ chưa về sao? Cũng khuya lắm rồi mà.
Ông bà chủ báo lại rằng ở công ty vẫn còn nhiều việc phải làm nên bảo hai cô đi ngủ trước đi!
Nghĩa là các cô không thể ngủ cho đến khi bố mẹ tôi về sao? Thế là họ phải làm thêm giờ rồi.
Án Dư, Án Lâm đi lên lầu, cả hai ở chung một phòng.
Phòng của ca sĩ nổi tiếng có khác! Án Lâm ngồi trên giường nhún nhún rồi nhìn xung quanh. Căn phòng so với lúc cô vẫn ở đây thì thay đổi rõ rệt.
Án Dư đi vào phòng tắm. Án Lâm thấy thế, tranh thủ lúc đó cô đi khám xét khắp phòng.
Tính tò mò bộc phát.
Đi một hồi, cô dừng lại ở một chiếc giá đựng đầy những chiếc cup. Nếu như cô không nhầm thì những chiếc cup này đều được trao tặng cho nữ ca sĩ ấn tượng nhất.
Án Dư vừa ra khỏi nhà tắm, thấy cô em đang say sưa ngắm nghía thành tích của mình thì hãnh diện cười:
Sao hả? Thấy chị đây ngầu không?
Quá xá ngầu!
Cô bật cười rồi đi tới quàng lấy tay của Án Lâm. Án Lâm nhìn mặt cô, mặt cô đã tẩy trang rồi mà vẫn trắng trẻo xinh đẹp như sau khi trang điểm vậy.
Không phải là phấn sao?
Án Lâm quệt ngang qua mặt cô. Lớp phấn cùng với những đồ trang điểm khác đã được Án Dư tẩy trang hết rồi.
Sao hả! Không ngờ với nhan sắc của chị sao?
Hừ! Ghen tị!
Haha! Ngủ thôi!
Cô quàng lấy tay Án Lâm rồi cả hai tự ngã tự do xuống giường. Đến khi nằm nghiêm túc trên giường rồi thì Án Dư mới bò tới bàn bên cạnh giường tắt đèn.
---------------------
Sáng hôm sau. Cả Án Dư và Án Lâm cùng nhau đi tới công ty. Chiếc xe vừa đầu vào gara liền có một cô gái đi tới:
Chị Mộc! Chị đến rồi!
Án Lâm qua cửa kính nhìn cô gái ấy. Cô ấy gọi Án Dư là chị thì chắc vẫn còn trẻ lắm. Hơn nữa khuôn mặt cũng rất đáng yêu.
Đó là trợ lý của chị! Tử Yên! Án Dư giới thiệu.
Án Lâm mở cửa bước ra rồi bắt lấy tay cô gái:
Xin chào! Tôi là Án Lâm, em gái từ nước ngoài mới về!
Thật sao? Chị Mộc, chị có người em giỏi quá đi!
Haha!
Công ty Linh Lung là tập đoàn giải trí lớn nhất thành phố với nhiều vị trí: ca sĩ, diễn viên,... Thế nên việc tuyển chọn nhà biên kịch cũng là một phần của công ty.
Lúc ba người định đinh tới thang máy để đi lên thì một chiếc xe trắng thể thao liền chạy tới.
Có vẻ Án Dư biết chủ nhân chiếc xe đó là ai nên cô dừng lại đợi. Án Lâm cũng đứng đợi theo nhưng chẳng hiểu chuyện gì.
Khi chiếc xe đậu ngay ngắn ở gara rồi, một chàng thanh niên cực kì đẹp trai đi xuống, rảo bước chân dài tới chỗ ba người kia:
Chào buổi sáng! Mọi người đợi tôi sao? Ủa mà, ai đây? Anh chàng liếc mắt nhìn Án Lâm.
Án Lâm hơi sợ ánh mắt ấy. Tuy trông không có gì đáng sợ như ánh mắt của anh chàng lúc tối nhưng cũng khiến Án Lâm sợ nép sau lưng Án Dư.
Tử Hạo! Đây là em gái tôi! Nhờ cậu giúp nó vậy!
Hóa ra là em gái chị! Ok tiền bối! Anh chàng tên Tử Hạo đó giơ tay lên trán như thể đứng nghiêm chào cờ. Ý là tuân lệnh.
Tử Hạo? Lẽ nào...anh là nam diễn viên nổi tiếng nhất thế giới! Bạch Tử Hạo!
Họ Bạch nữa sao?
Đừng sợ! Tử Hạo bằng tuổi em! Hơn nữa còn hiền hơn anh chàng lúc tối nữa! Án Lâm yên tâm hơn một chút.
Vậy nhé! Em gái tôi bây giờ đi theo cậu!
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
88 chương
3 chương
180 chương
88 chương