Nhà Có Điêu Phu (Gia Có Điêu Phu)
Chương 60 : Đường Máu
Ánh mắt Thanh Trúc lộ ra nét trào phúng :“Vậy để ta nói cho các ngươi biết, theo quy định của đảo, muốn thoát ra khỏi đây phải vượt qua ba cửa ải, nếu qua được thì chúng ta sẽ phái người đưa các ngươi trở về, dù sao các ngươi cũng không biết rõ vị trí của đảo nên nếu không qua được ba cửa ải này, chết thì thôi không tính đến, còn giả sử không chết thì sẽ bị phế võ công sau đó trở thành nô lệ cho tất cả mọi người trên đảo tùy ý sử dụng, ngươi hiểu ý ta “tùy ý sử dụng” là như thế nào rồi chứ?”
Cổ Hạo lạnh lùng nhìn Thanh Trúc: “Ngươi đừng mơ chuyện đó sẽ xảy ra.”
Thanh Trúc khẽ nhếch mép tỏ vẻ chế nhạo nói:“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn đâm đầu vào, chỉ tiếc mỹ nhân như hoa như ngọc này lưu lạc đến đây lại trở thành đồ chơi phục vụ ọi người, tuy nhiên ta nghĩ các huynh đệ trên đảo vô cùng vui mừng trước quyết định của ngươi.” Dứt lời đi tới sát bên cạnh Điệp Y hít hà, vẻ mặt vô cùng trơ trẽn.
Cổ Hạo Nhiên nhất thời giận dữ vung một quyền đánh vào đầu Thanh Trúc, Thanh Trúc thơ ơ cười, cũng không thèm tránh né. Điệp Y trong mắt chợt lóe sáng, nhanh như cắt bắt lấy cổ tay Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên tức giận quay đầu nhìn Điệp Y, thấy nàng lạnh nhạt nhìn Thanh Trúc, Cổ Hạo Nhiên liền sáng tỏ, lạnh lùng hừ một tiếng thu tay về. Thanh Trúc lúc này mới thong thả cười nói:“Tôn phu nhân thật lợi hại, Cổ huynh, người trên đảo tuy thế nhưng rất đoàn kết, nếu có người nào đó bị đánh, lập tức tất cả sẽ không chút nương tay đòi lại công bằng đâu.”
Cổ Hạo Nhiên quắc mắt nhìn Thanh Trúc, ánh mắt không chút e dè, thần sắc lạnh nhạt mà nghiêm túc, Thanh Trúc thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:“Cửa thứ nhất, ở địa điểm chúng ta chỉ định, trong vòng năm mươi trượng, nếu còn sống thì coi như thắng. Trận này số lượng người tham dự tùy các ngươi chọn, cả bốn người hoặc cử đại diện, mà ta thấy trong bốn người các ngươi, chỉ có ngươi là coi như có chút công phu, những người còn lại nếu muốn tham gia chỉ là tự tìm cái chết.” Tiếng nói vừa dứt khắp nơi trên sân thượng vang lên tiếng cười ha hả của đám người trên đảo, đã là bằng hữu thì sẽ ái mộ tương giao, nếu là địch nhân thì lời nói cũng không cần khách khí, mà nếu không phải bằng hữu thì chính là địch nhân. Đám người Cổ Hạo Nhiên rõ ràng không muốn làm bằng hữu với bọn họ, vì thế họ cũng chẳng cần phải kiêng nể gì nữa.
Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y liếc nhìn nhau, Thanh Trúc quan sát thái độ của hai người rồi nói tiếp:“Đừng nói người trên đảo ức hiếp các ngươi, đêm nay tốt nhất các ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai bắt đầu cửa ải đầu tiên, chỉ cần qua được ải này, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt của nhau.” Dứt lời cũng không chờ Cổ Hạo Nhiên trả lời, hắn vẫy tay ra hiệu ột thiếu nữ dẫn bốn người Cổ Hạo Nhiên đi nghỉ. Tiếp đó mới quay lại vỗ vỗ tay, cao giọng cười nói:“Chúng ta tiếp tục nào.” Trong sân vang lên tiếng hô hào hưởng ứng, mọi người tiếp tục cuộc vui, hoàn toàn coi như không có bọn Cổ Hạo Nhiên đứng đó.
Cổ Hạo Nhiên cũng không nổi giận, ôm Điệp Y đi theo cô gái dẫn đường đến nơi nghỉ ngơi, cũng không thèm quay đầu nhìn lại đám người ở trên sân thượng.
Bốn người chia nhau ngủ trong bốn phòng, lý do là vì không có phòng nào có giường lớn, cũng không thừa giường để kê chung vào một phòng, cô gái dẫn đường thản nhiên bảo bọn họ người trên đảo tuyệt đối sẽ không làm trò hèn hạ, sẽ không nhân lúc đêm khuya mà xuống tay với họ, ý của cô ta chính là bốn người sẽ rất nhanh trở thành nô lệ trên đảo, người trên đảo hoàn toàn khinh thường loại người thừa dịp người ta không phòng bị mà giở thủ đoạn.
Điệp Y cảm thấy người trên đảo thật là kiêu ngạo, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, nhưng như vậy có khi cũng là điểm tốt, ít nhất cũng không lo bị ám toán sau lưng, liền trao đổi một ánh mắt với Cổ Hạo Nhiên, ngầm bảo nhau cứ đợi ngày mai xem thế nào.
Chiều xuống, từng trận gió nhè nhẹ thổi khiến àn cửa sổ bằng lụa mỏng khẽ lay động, thỉnh thoảng có vài tiếng gà kêu chó sủa, không gian thật là yên tĩnh. Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên cùng nhau nằm trên một chiếc giường, hơi thở của nàng trầm ổn, thần thái tĩnh lặng khiến cho người ta không thể phán đoán được nàng ngủ hay thức. Mãi cho đến tận đêm khuya, khi ánh trăng nhô lên cao, bỗng một tiếng sáo du dương phiêu phiêu truyền đến, âm thanh réo rắt như đang than thở lại như mộng như ảo, nàng mở bừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng sáo dường như cũng không cách xa lắm, dường như âm thanh phát ra ngay bên cạnh cửa sổ phòng nàng, nhưng Điệp Y lại không cảm thấy có người đang thổi sáo.
Tiếng sáo u sầu quấn quýt quanh Điệp Y, như mời gọi nàng bước ra ngoài. Điệp Y suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Cổ Hạo Nhiên nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say như chết, dường như tiếng sáo không ảnh hưởng đến hắn.
Điệp Y đi theo tiếng sáo, nàng nhìn thấy ở phía xa xa có một người ngồi trên tảng đá bên cạnh ao sen, một cây sáo đang đặt trên môi, tóc đen như mực bay theo làn gió, cả người như đang xuất thần, lại gần hơn hóa ra chính là đảo chủ. Điệp Y lạnh lùng đứng ở bên cạnh, yên lặng lắng nghe tiếng sáo, một lúc lâu sau khúc nhạc mới kết thúc, đảo chủ buông cây sáo xuống, trầm tư, yên lặng. Điệp Y cũng cảnh giác quan sát, giữ nguyên vẻ lạnh lùng của mình. Hai người cứ như vậy không biết qua bao lâu, đảo chủ đột nhiên quay đầu lại nhìn Điệp Y cười nói:“Ngươi cảnh giác quá.”
Điệp Y vẫn yên lặng, ánh mắt sắc bén quan sát đảo chủ, y cũng không lấy làm khó chịu, cười lên một tiếng quái dị rồi bảo :“Ta họ kép Thượng Quan, ngươi có thể gọi ta là Thượng Quan đảo chủ.” Nói xong lại mỉm cười, quanh thân tỏa ra khí chất nho nhã, Điệp Y lại càng cảnh giác, cẩn thận theo dõi mọi hành vi cử chỉ của đảo chủ, đề phòng hắn tấn công.
Thượng Quan đảo chủ lạnh nhạt nhìn Điệp Y nói:“Tính tình lạnh lùng quá, càng lạnh lùng lại càng có khí chất, ngươi thật giống với sư muội của ta, làm cho ta không muốn chú ý đến ngươi cũng không được. Có điều, khí chất của ngươi so với nàng còn lạnh hơn, nàng đôi khi giống như một cô bé tính tình bốc đồng nhưng rất khả ái, thật sự làm cho người ta yêu thích, điểm này ngươi không bằng nàng được .”Vừa nói hắn vừa hơi lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
Thượng Quan đảo chủ thấy Điệp Y vẫn im lặng, liền bật cười:“Không cần phải e sợ như vậy, ta không có ý muốn giết ngươi, cô gái, có thể nói cho ta biết ngươi tên là gì không? Khí chất như vậy hẳn phải có một cáu tên hoàn mỹ mới xứng.”
Điệp Y thấy Thượng Quan đảo chủ xoay người nhìn về phía ao sen, tuy nàng không thấy rõ mặt hắn nhưng cảm giác hắn rất phiêu diêu, tịch mịch và cô độc, cảm giác này cũng có phần giống nàng – cảm giác cô độc bi thương đến thê lương, liền trả lời hắn:“Điệp Y.”
Thượng Quan đảo chủ đưa lưng về phía Điệp Y, nhẹ giọng ừm một tiếng, yên lặng một lát rồi chậm rãi nói:“Tên rất hay, nhưng cánh bướm đến cuối cùng cũng sẽ bị vận mệnh làm cho héo tàn, vì thế cũng sầu thảm lắm.”
Điệp Y nhìn bóng lưng của đảo chủ, tên cũng chỉ là để xưng hô mà thôi, tuy thế nàng nghe hắn nói xong cũng cảm thấy không thoải mái, thế giới này ai cũng có thể vứt bỏ người khác, nhưng nàng cũng không sống vì người nào đó cho nên trừ khi chính nàng bỏ đi thì trên thế gian này có ai có thể vứt bỏ nàng?
Thượng Quan đảo chủ cũng không chờ Điệp Y trả lời, tiếp tục nói:“Thế giới này có điều gì là vĩnh hằng đâu? Nhan sắc một ngày kia cũng héo hon, tình cảm sâu đậm cũng có sẽ có ngày phai nhạt, con người kiên cường nhất cũng sẽ đến ngày phải chết, chẳng có gì là vĩnh viễn, ngươi nói xem, có phải con người ta chỉ nên tin chính bản thân mình không?”
Điệp Y cảm thấy những lời Thượng Quan đảo chủ nói như thể hắn là bất đắc dĩ mới rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhăn mày định nói gì đó, tuy nhiên đến cuối cùng vẫn im lặng, chỉ hờ hững nhìn đảo chủ.
Thượng Quan đảo chủ không nghe thấy Điệp Y đáp lời, hơi hơi quay đầu nhìn về phía Điệp Y, bắt gặp ánh mắt kiên định của Điệp Y đang nhìn thẳng vào mình, bỗng nở nụ cười nói:“Ta sao lại nói chuyện này với ngươi nhỉ? Đã nhiều năm qua ta chưa từng nói ra ý nghĩ của mình, hôm nay quả thật là ngoại lệ, các ngươi chỉ là những đứa trẻ, chưa từng trải qua việc đời, không hiểu cảm giác cô độc vì bị vứt bỏ là như thế nào đâu.”
Điệp Y thản nhiên nói:“Ta cũng không cần phải hiểu.”
Thượng Quan đảo chủ nhếch mép nói:“Hy vọng đến ngày mai ngươi vẫn còn có thể nói những lời như thế, hai dà, những người trẻ tuổi, nếu không biết tường tận mọi chuyện thì không chịu rút lui, lưu lạc đến đây ai cũng hùng hổ đòi bỏ đi, cuối cùng lại ti tiện hèn mọn mà cầu xin được ở lại. Ở lại đây cũng là để bảo toàn mạng sống, chẳng phải thứ quý giá nhất chính là sinh mạng sao, cần gì phải cố chấp đánh đổi mạng sống của mình. Điệp Y, có lẽ ngày mai ngươi sẽ hiểu được thế nào là cảm giác khi bị vứt bỏ, không ai ở bên cạnh mình trong khoảnh khắc hấp hối, phải lựa chọn hy sinh cho kẻ khác được sống.”
Điệp Y lạnh nhạt nhìn Thượng Quan đảo chủ nói:“Đây là những gì ngươi muốn nói sao?.”
Thượng Quan đảo chủ quay đầu, vuốt ve cây sáo trong tay, thản nhiên nói:“Ta chỉ là không muốn nhìn thấy những thứ xinh đẹp bị mất đi thôi, tình cảm gắn bó keo sơn không thể tách rời chẳng qua cũng là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi, chưa trải qua sẽ không hiểu được. Ta và ngươi có thể đánh cuộc với nhau, ngay mai trượng phu của ngươi sẽ chọn ngươi hay là chính bản thân hắn, chọn sinh mạng hay chọn tình yêu?”
Điệp Y khảng khái trả lời:“Không cần.” Dứt lời không ở để ý tới Thượng Quan đảo chủ, xoay người rời đi. Thượng Quan đảo chủ hơi hơi nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu thì thào nói: “Tự tin chỉ là vẻ ngoài thôi, căn bản trong lòng ngươi vẫn ngờ vực, chẳng phải sao? Một cô nương xinh đẹp như vậy ta thật không đành lòng nhìn nàng ngọc nát hoa tàn, chỉ tiếc các ngươi đã lựa chọn con đường này cho nên kết quả thế nào cũng chớ trách ta vô tình.” Nói xong, đảo chủ khẽ cười, đôi mắt lại như phủ một tầng sương mù, khúc nhạc êm ái lại một lần nữa vang lên.
Điệp Y chậm rãi quay lại phòng thì thấy Cổ Hạo Nhiên đứng trước cửa, nhìn thấy nàng liền đứng lên nhăn mặt nói:“Khuya rồi không ở trong phòng lại còn đi đâu vậy?”
Ánh mắt của Cổ Hạo Nhiên tràn đầy sự quan tâm và lo lắng, nàng thản nhiên nói:“Thượng Quan đảo chủ giãi bày tâm tình với ta.” Vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt về phía Điệp Y vừa về rồi quay người đi theo nàng, hỏi :“Hắn có làm gì ngươi không? Ngươi nên cẩn thận một chút, không nên đơn thương độc mã đi gặp hắn, ta cảm thấy con người này không hề đơn giản, ta hoàn toàn không nhận ra võ công hắn cao cường như vậy, nếu không phải nghe thấy tiếng sáo e là không phát hiện ra hắn ở ngoài đó. Từ nay về sau ngươi đừng đi ra ngoài một mình, nếu có chuyện gì tốt nhất là tìm ta, hai chúng ta cùng hành động, ta không muốn có chuyện không hay xảy ra với ngươi. Hiện giờ tình huống của chúng ta rất là nguy hiểm.” Vừa nói vừa bước lên trước, ôm lấy thắt lưng Điệp Y.
Điệp Y đứng yên ở giữa phòng, mặc cho Cổ Hạo Nhiên ôm, một lúc sau nàng thản nhiên nói:“Ta muốn đi ngủ.” Cổ Hạo Nhiên liền mang nàng đến bên giường, cùng nằm xuống cạnh nàng:“Ta cảm thấy rất lo lắng nếu ngươi ngủ một mình, ta sẽ ngủ cùng ngươi, yên tâm ta sẽ không làm gì ngươi.”
Điệp Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, không làm gì ư, ngươi dám làm cái gì sao, nàng thấy hắn nhất quyết muốn ở lại thì cũng không phản đối để mặc hắn ôm từ phía sau, bản thân mình chỉnh tư thế cho thoải mái rồi cũng ngủ thiếp đi. Cổ Hạo Nhiên ngắm nhìn gương mặt bình thản của nàng, nghĩ lại vừa xong đột nhiên không biết có chuyện gì xảy ra với nàng, lòng vô cùng lo lắng, lại càng ôm chặt lấy nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, từng cơn gió thổi nhè nhẹ quanh đảo khiến ùi hương hoa lan tỏa đến từng ngõ ngách trên đảo, khung cảnh như vậy thật khiến cho tâm trạng con người trở nên vui vẻ thoải mái.
Cả bốn người bị đưa đến một bãi cỏ bằng phẳng, nhìn không có vẻ có cạm bẫy mai phục, chỉ là một bãi cỏ được lựa chọn ngẫn nhiên, Cổ Hạo Nhiên khẽ nhếch mép cười, quả đúng là chẳng coi chúng ta ra gì.
Tất cả người trên đảo đều tập trung tại đây, vốn dĩ cũng không cần có quá nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy, chẳng qua sáng sớm, dung mạo của Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y càng trở nên đẹp hơn so với đêm qua khiến ọi người không khỏi ngưỡng mộ mà đến ngắm nhìn. Thượng Quan đảo chủ ngồi bênh cạnh một cây hoa đào, những người khác vây xung quanh, tùy ý đứng ngồi, trò chuyện vui vẻ như đang đi xem kịch vui.
Giữa bãi cỏ, có một đám người sắp xếp thành một thế trận chỉnh tề, trên tay họ là đao, trường kiếm, búa, cũng có một số người tay không. Bọn họ không tỏ vẻ gì là nghiêm trọng, còn đứng đó cười đùa với đám người đến xem.
Thanh Trúc đi đến trước mặt Cổ Hạo Nhiên nói:“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, muốn tự nguyện xin ở lại hay muốn chiến đấu?”
Cổ Hạo Nhiên khóe miệng nhếch lên ngạo nghễ, cười nói:“Hỏi thừa, dĩ nhiên là đấu.”
Thanh Trúc nhíu mày mỉm cười nói:“Nếu vậy ta cũng không nhiều lời, trước mặt ngươi là một trận thế, ngươi có thể lựa chọn bất cứ thứ vũ khí gì ở bên kia. Những người trong trận thế này có thể hạ thủ không lưu tình, ngươi cũng có thể đả thương bọn họ, hoặc giết tùy ngươi, chúng ta sẽ không tính toán, miễn là ngươi có thể đi qua trận thế này mà còn sống thì coi như qua được một cửa.” Nói xong một trận cười ồn ào vang lên, nhóm người kia lúc nào tỏ ra hết sức khinh thường những người đòi đấu để ra khỏi đảo, tựa như việc Thanh Trúc vừa nói chỉ là trò cười, làm sao có thể có người vượt qua được bọn họ.
Người đứng hàng đầu tên Thanh Tuyết cười ha ha nói:“Có thể đả thương chúng ta ư? Được lắm, cho dù ngươi dùng bất cứ thủ đoạn và phương pháp nào, chỉ cần ngươi có thể vượt qua, cho phép ngươi giết toàn bộ bọn ta mà người trên đảo tuyệt đối không tìm ngươi báo thù.” Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lại cười phá lên.
Thanh Trúc cũng không giấu nụ cười trên mặt, giơ tay lên vỗ hai tiếng, tất cả mọi người đều im lặng, hào hứng tập trung về phía bãi cỏ. Thanh Trúc đưa tay làm động tác mời với Cổ Hạo Nhiên:“Hy vọng một lát nữa ta không phải đi nhặt xác ngươi.”
Cổ Hạo Nhiên lạnh nhạt cười:“Ta cũng không mong như vậy.” Nói xong, đưa tay rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, Thanh Trúc thấy vậy nhàn nhạt nói:“Thì ra ngươi cũng có sự chuẩn bị trước, rất tốt, lại càng thú vị hơn.”
Hắn vừa nói vừa lui xuống phía sau, mọi người xung quanh cũng đều tự lùi lại, nhường chỗ cho bọn họ chuẩn bị quyết chiến. Lúc này, Lâm Dã liếc nhìn Cổ Hạo Nhiên nhỏ giọng:“Thiếu gia, cẩn thận.” Bênh cạnh, Hồng Tịnh đưa tay cầm áo khoác của Cổ Hạo Nhiên, cười tủm tỉm nói:“Ta tin tưởng ngươi, thiếu gia.”
Cổ Hạo Nhiên mỉm cười với hai người, đi tới bên cạnh Điệp Y, không nói một lời, lẳng lặng ôm siết lấy nàng, hôn nhẹ lên môi nàng rồi xoay người bước đi, Điệp Y cũng không lên tiếng, rảo bước đuổi theo sau.
Cổ Hạo Nhiên có chút không hiểu hành động của nàng, nghiêng đầu nhìn Điệp Y, Điệp Y thản nhiên liếc hắn một cái nói:“Những lúc như thế này, vẫn nên sát cánh bên nhau.” Vừa nói vừa đi đến đống vũ khí bên cạnh chọn ra một thanh đoản kiếm, so với thanh chủy thủ nàng đặt làm thì có dài hơn một chút. Cổ Hạo Nhiên lặng lẽ nhìn nàng, nàng tỏ vẻ hờ hững trước đám người vũ trang đầy mình bên cạnh, nguyện ý muốn kề vai sát cánh cùng hắn, chẳng khác nào đem tính mạng của bản thân ra đánh cược, biết nàng đã quyết thì khó có thể thay đổi được, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác vui sướng vô hạn, khóe miệng không tự chủ vẽ ra một nụ cười tuyệt mỹ. Đoạn, hắn sóng vai đi bên cạnh Điệp Y tiến đến trận thế của bọn người trên đảo, lúc này đây có chết cũng thỏa nguyện, năm mươi tên hay một trăm tên hắn cũng chấp tất.
Thanh Trúc thấy Điệp Y đứng ra nghênh chiến, khẽ nhíu mày nói:“Ngươi muốn đi tìm cái chết sao.”
Điệp Y không thèm quan tâm đến Thanh Trúc, nàng và Cổ Hạo Nhiên sóng vai đứng ngạo nghễ giữa trận địa, mọi người vây xung quanh đều cảm thấy vừa hiếu kì vừa thương tiếc, một mỹ nhân tuyệt đỉnh như vậy mà chết đi hoặc bị thương thì quả thật đáng tiếc, đám người trong trận địa kia cũng nhăn mặt, không muốn ra tay với phụ nữ, tình huống bây giờ quả thật có chút khó xử.
Cổ Hạo Nhiên nhìn kỹ đám người trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo:“Điệp Y, đã chuẩn bị xong chưa?”
Điệp Y nắm chặt đoản kiếm trong tay, ừ một tiếng trong cổ họng, Cổ Hạo Nhiên khẽ chớp mắt, toàn thân tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, uy nghiêm khí phách; đồng thời hơi thở của hắn lập tức biến mất, mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ ngạc nhiên.
Cổ Hạo Nhiên lui ra phía sau một bước trầm giọng nói:“Ngươi đi lên phía trước, ta sẽ cản phía sau, không cần quan tâm đến ta, tập trung tiến về phía trước.” Điệp Y hiểu ngay ý tứ của Cổ Hạo Nhiên ý tứ, nàng chỉ cần phòng thủ một mặt, ba mặt còn lại hắn sẽ lo liệu, nàng cũng không nhiều lời, lập tức tiến về phía trước.
Đám người kia thấy hai người bắt đầu cử động liền đồng thanh quát to một tiếng, thanh tế thật kinh người, khóe miệng Điệp Y gợi lên một chút coi thường, cả người thoáng chốc trở nên âm trầm, xông vào trận thế trước mặt. Kẻ đứng đầu trận thế – Thanh Tuyết, hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Điệp Y, vươn đầu mũi kiếm đâm về phía Cổ Hạo Nhiên, người bên cạnh hắn không nói một lời vung búa đánh vào đỉnh đầu Điệp Y.
Điệp Y khuôn mặt như phủ một tầng băng tuyết, tên dùng búa kia võ công cao cường, thế tới mãnh liệt, nếu tránh hắn thì sẽ bước vào trận địa của Thanh Tuyết và Cổ Hạo Nhiên sau lưng, như thế chỉ có con đường chết, đỡ búa của hắn thì cũng chỉ có chết, trong thời gian cấp bách Điệp Y quyết định rất nhanh, không tránh cũng không lùi về sau, nhanh như chớp đâm một kiếm vào mắt của hắn, tên kia thấy thế kiếm và tốc độ ra kiếm của nàng tàn độc không thể tưởng tượng được khiến hắn chợt rùng mình, cùng lúc đó Điệp Y lật tay đổi hướng đâm thẳng vào tim hắn, hắn khiếp hãi bật người lộn về sau, tạm giữ được một mạng nhưng vẫn trúng kiếm, máu tuôn xối xả, bị thương không nhẹ.
Sự việc diễn ra quá nhanh, khiến cho đám người còn chưa động thủ thay đổi sắc mặt, nghiêm túc đứng lên, Điệp Y cũng không quan tâm tới đám người đứng xem đang ồn ào bên ngoài, đoản kiếm trong tay vung lên như múa, một đường đánh tới phía trước, một thân huyết khí chậm rãi phát ra, lạnh lùng, âm trầm.
Phía sau nàng, Cổ Hạo Nhiên tả xung hữu đột ngăn chặn thế tấn công từ ba phía, nhuyễn kiếm của hắn vốn là vũ khí hạng trung, được cao nhân ở Thánh Thiên vương triều rèn ra, tuy rằng không phải thần binh có một không hai trên đời nhưng cũng là thứ tốt, thấy kiếm của Thanh Tuyết bổ xuống, Cổ Hạo Nhiên vẫn tỏ vẻ thản nhiên, ung dung đưa nhuyễn kiếm lên đỡ, thanh kiếm của Thanh Tuyết liền gãy làm đôi.
Đám người xung quanh lúc này mới nhận ra hai người không phải dễ đối phó, thái độ lập tức thay đổi, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn, nhắm vào Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên nhất tề xông lên, trong chớp mắt chỉ thấy kiếm quang loang loáng, sát khí nổi lên vây lấy hai người vào giữa, bọn người này như muốn liều mạng với Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên.
Điệp Y vẻ mặt lãnh lẽo, đoản kiếm trong tay vung lên hạ xuống rất nhanh đâm vào những kẽ hở của làn công kích trước mặt, thân hình nhỏ nhắn di chuyển nhanh như chớp thoát khỏi mọi sự công kích. Thực ra, nàng cũng không hề thoái lui, chỉ là vũ khí của bọn họ còn chưa chạm tới người nàng thì kiếm của nàng đã đâm đến những chỗ yếu hại có thể lấy đi mạng sống của bọn họ, hành động lại liều lĩnh như muốn lưỡng bại câu thương khiến cho đám người kia buộc phải rút lui để bảo toàn tính mạng.
Nàng vốn là sát thủ tâm ngoan thủ lạt, lúc này đối với những tên muốn lấy mạng nàng Điệp Y lại càng không nương tay, một thân sát khí bừng bừng bốc lên, mỗi lần kiếm vung lên là một lần hoa máu rơi ra. Người trên đảo thấy nàng sử dụng kiếm một cách lưu loát, đâm toàn vào chỗ hiểm, lại không hề có hư chiêu, chiêu thức của nàng thập phần quái dị, không thể tưởng tượng được chỉ cần lơ là một giây đã thấy đoản kiếm đâm vào tim người trước mặt, thật là đáng sợ.
Bọn người trong trận thế này ban đầu vốn nghĩ hai người này dung mạo đẹp đẽ, tâm địa chắc cũng không đến nỗi nào, không ngờ nữ nhân mặt hoa da phấn kia chính là một đại ma nữ, vừa xuất trận đã đại khai sát giới, hóa thành Diêm La Vương, mang theo gương mặt lạnh như băng từng bước đến lấy mạng bọn họ.
Còn đám người đang đứng xem, từ thái độ xem kịch vui ban đầu, không biết từ lúc nào đã trở nên hoảng sợ, đứng bất động thanh sắc nhìn từng người trong trận thế ngã xuống dưới tay Điệp Y, nữ nhân này như là một cỗ máy chém, không để ý chính mình cũng bị thương, chỉ biết tiến không biết lùi.
Thanh Trúc nhìn máu nhuộm đỏ thảm cỏ, từng người từng người một ngã xuống, kinh ngạc nói:“Sao có thể như thế này?” Thượng Quan đảo chủ thái độ vẫn như trước, hờ hững nhìn hai người thế mà bây giờ cũng phải nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ khác thường. Cổ Hạo Nhiên phòng thủ phía sau Điệp Y phía sau, đồng thời cũng khéo léo tấn công những tên đến quá gần, làm một hậu phương vững chắc cho Điệp Y đi phía trước, mà nàng cũng không hề phân tâm, thẳng tay chém giết.
Trong lúc chiến đấu, Điệp Y vài lần tấn công kẻ địch bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, khiến cho hắn cũng vất vả né tránh nàng, cánh tay và chân hắn cũng trúng mấy đao, cũng may hắn võ nghệ cao cường, dù bị thương cũng vẫn xông lên, hét to với Điệp Y:“Ngươi chỉ cần tập trung phía trước, những chuyện còn lại giao cho ta.”
Điệp Y vừa đỡ một đao vừa nghiêng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy trong mắt hắn tràn ngập lo lắng, quan tâm, lại thấy hắn vì sự tấn công của mình mà bị thương, không khỏi bình tĩnh lại, không nói một lời quay đầu đi về phía trước. Cổ Hạo Nhiên thấy nàng không quay lại tấn công những tên ở phía sau nữa, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, những lúc như thế này, toàn là các cao thủ nhất kích tất sát, không thể lộ ra vẻ do dự và phân tâm, càng không nên lo lắng phía sau mình có địch, cho nên thấy nàng tập trung về phía trước tận lực ra tay, hắn liền thấy yên tâm, thi triển kiếm pháp bảo hộ nàng.
Qua một lúc sau, thân thể hai người đã dính đầy máu tươi, phía sau Cổ Hạo Nhiên lúc này không còn bao nhiêu người, số ít tự động biết khó mà rút lui, phần đông là bị thương nặng vì cả hai bên đều muốn bảo toàn tính mạng. Những người bị thương ngã xuống đều được kéo ra chữa trị.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
115 chương
10 chương
122 chương
20 chương
71 chương
1619 chương
49 chương