Nhà có bốn công chúa

Chương 19 : Thiên tài luyện võ

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi nhận được cuốn bí kíp, Liễu Hạ Vi tập luyện đến quên ăn quên ngủ. Vương Thiên Quân đang ở phòng bài tập, hắn không học giỏi như Hạ Vi, nghỉ nhiều ngày làm hắn bị bỏ lỡ nhiều kiến thức, cần bổ sung lại. Hắn cũng không thể nhờ ai giúp, Tuyết Y với Cẩm Vân còn kém hơn, Hạ Vi thì hoàn toàn chỉ biết luyện công, say mê đến bỏ cả bữa, hoàn toàn không có thời gian để ý việc học hành của hắn. Vương Thiên Quân đang ngồi ngẫm nghĩ về mớ kiến thức mới bổ sung thì cửa phòng bỗng mở ra, Liễu Hạ Vi vẻ mặt vui mừng chạy vào, kêu lên: "Thiên Quân, em đã đạt được cảnh giới nhất tinh sơ cấp rồi, đã chính thức trở thành võ giả rồi."Vương Thiên Quân cũng là vui mừng: "Thật sao? Chúc mừng em. Mới chỉ có mấy ngày mà em đã thành công rồi, có lẽ em chính là thiên tài luyện võ đấy."Mặc dù chính bản thân hắn chỉ mất có một giờ để đạt được cảnh giới này, thế nhưng thông qua Vương lão hắn cũng biết được là thông thường muốn đạt được cảnh giới này phải mất tới vài tháng. Hạ Vi chỉ mất vài ngày, gọi cô là thiên tài cũng không phải ko có lý. Liễu Hạ Vi vẫn duy trì nụ cười trên môi đề nghị: "Giờ em đã trở thành võ giả rồi, anh luyện tập với em đi.""Luyện tập thế nào?"Liễu Hạ Vi liền đến kéo hắn ra ngoài sân, vừa đi vừa nói: "Chính là giao đấu với em đó, haha."Hai người đứng đối diện ngay, Liễu Hạ Vi liền đẩy nội công lên cao nhất, nói : "Bắt đầu đi."Vương Thiên Quân cũng làm điều tương tự, đẩy nội công lên nhất tinh sơ cấp đối lại. Hai người đều chưa luyện được võ công của võ giả, chỉ đơn giản là dùng mấy môn võ thuật của người bình thường đối kháng với nhau.Ở điểm này Liễu Hạ Vi hoàn toàn vượt trội, cô chính là cao thủ võ thuật trong giới người thường. Vương Thiên Quân bị Liễu Hạ Vi đánh cho không kịp trở tay, liên tiếp dính đòn, bất đắc dĩ đành đẩy nội công lên nhất tinh trung cấp.Ở cảnh giới này thì tốc độ, sức mạnh hay sức bền của Vương Thiên Quân đều vượt trội Liễu Hạ Vi, cân bằng lại thế trận. Liễu Hạ Vi với võ thuật vượt trội, liên tiếp ra chiêu dồn ép Vương Thiên Quân, thế nhưngVương Thiên Quân với lợi thế thể chất, cũng không hề lép vế, nếu không né được thì cũng đỡ được. Vừa giao đấu hai người vừa trò chuyện, mồ hôi cũng đã bắt đầu chảy xuống, Vương Thiên Quân nói trước:"Vi nhi, em thật là giỏi nha, cách biệt một cấp độ không ít đâu, ở cảnh giới nhất tinh trung cấp này anh có thể đánh ngang với ba người nhất tinh sơ cấp đấy, vậy mà chỉ ngang với em."Liễu Hạ Vi không coi đấy là điều gì ghê gớm, nói ra: "Lúc trước em từng một mình đánh với năm người đó, tuy chỉ là người thường nhưng cũng đều biết võ. Còn nếu tính cả người không biết võ, em từng đánh gục cả mười mấy tên một lúc, không phải lần đầu gặp anh cũng là như thế sao?"Vương Thiên Quân nghe cô nhắc đến lần đầu gặp mặt, nghĩ lại tình trạng thảm hại của mình hôm đấy, cười trừ: "Haha, em nói cũng phải."Hai người mỗi người có lợi thế riêng, bất phân thắng bại, Liễu Hạ Vi cảm thấy không đủ, nói: "Giao đấu thế này thật nhàm chán, anh đẩy nội công lên thêm một cấp đi."Vương Thiên Quân vẫn đang bận rộn đỡ đòn, nghe thấy vậy liền nói: "Chênh lệch một cấp nếu anh đánh trúng em một hai đòn cũng chỉ là đau một chút, nhưng nếu chênh đến hai cấp thì rất có khả năng em sẽ bị thương đấy."Liễu Hạ Vi chắc chắn nói ra: "Không sao đâu, bị thương thì bị thương, bị thương dưới tay anh thì cũng chỉ là bị thương thôi, còn bị thương dưới tay người khác mới có thể mất mạng đó."Vương Thiên Quân hiểu ý Liễu Hạ Vi, đúng vậy, đã trở thành một võ giả thì việc giao đấu là không thể tránh khỏi, nếu ngại ngần bị thương mà làm chậm quá trình tu luyện thì rất có thể lần sau sẽ mất mạng dưới tay người khác. Động tác của Vương Thiên Quân thay đổi hẳn, tốc độ tăng lên rất nhiều, hắn đã nâng cảnh giới lên nhất tinh cao cấp. Tốc độ của Vương Thiên Quân rất nhanh, hoàn toàn vượt qua Liễu Hạ Vi nhưng cô vẫn cố gắng ứng phó. Đòn đánh của hắn cũng rất nặng, tốt nhất là né đi, nếu không thể né thì cũng phải chọn cách tiếp xúc gây ít lực nhất để đỡ chứ trực tiếp cứng đối cứng là không thể. Tình thế của Liễu Hạ Vi vô cùng khó khăn. Cô bị dồn ép đến không thở nổi, ngay cả khi không trúng đòn nào thì nội lực của cô cũng tụt xuống rất nhanh. Đơn giản vì nội công của Vương Thiên Quân hoàn toàn vượt trội, muốn cân bằng lại sức mạnh đòn tấn công thì nội lực cô bỏ ra phải gấp nhiều lần hắn. Tất nhiên Vương Thiên Quân cũng có thể dùng cách tăng nội lực bỏ ra để một lần nữa làm cho sức mạnh đòn tấn công cao hơn của Liễu Hạ Vi, nhưng điều này không cần thiết. Nội lực của Liễu Hạ Vi đã có dấu hiệu cạn, đúng lúc này thì trong cô có một dòng chảy năng lượng. Liễu Hạ Vi không ngần ngại vận toàn bộ nội công lên cực hạn, dòng chảy đó liền hòa vào dòng chảy nội công sẵn có của cô. Vù vù, người Liễu Hạ Vi tản mác ra vài cơn gió, cô đã đột phá lên cảnh giới nhất tinh trung cấp. Nội lực gần như cạn kiệt, chân Liễu Hạ Vi vô lực, cô cũng chẳng để ý gì nữa, nằm luôn ra sân. Vương Thiên Quân tấm tắc khen: "Quả đúng là thiên tài nha."Liễu Hạ Vi mệt đến không nhấc nổi tay nhưng vẫn vui vẻ cười nói: "Anh nói em là thiên tài luyện võ, giờ em tin hơn một chút rồi."Vương Thiên Quân ôm Liễu Hạ Vi lên phòng cô, người cô hiện tại rất bẩn nha, không thể để cô bẩn như thế này được nhưng Vương Thiên Quân biết rằng lúc này cô gần như không thể động đậy, liền đề nghị :"Hay là anh giúp em tắm rửa nha."Nghe thấy lời này, mặt Liễu Hạ Vi đỏ bừng, e thẹn nói :"Em thế nhưng là chưa bao giờ để người khác tắm hộ nha."Vương Thiên Quân cười:"Phải vậy không? Dù vậy nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên mà."Nói xong không đợi cô kịp phản ứng, liền bế cô vào phòng tắm. Liễu Hạ Vi biết chuyện này là không thể tránh được nữa rồi, cũng không có nói gì thêm, ngoan ngoãn để Vương Thiên Quân nhẹ nhàng trút bỏ quần áo của mình. Vương Thiên Quân vẫn là đánh giá quá cao năng lực của mình, mới chỉ trút bỏ quần áo của Liễu Hạ Vi thôi đã không chịu được nổi, trên quần hơi phồng lên. Thế nhưng hắn cật lực kiềm chế, bắt đầu tắm rửa cho Liễu Hạ Vi. Phải công nhận rằng da của Liễu Hạ Vi cực kỳ mịn màng, tóc của cô cũng rất mượt mà, chắc hẳn là cô bảo dưỡng cơ thể cực kỳ cẩn thận. Để xua tan đi nỗi ái ngại cùng áp chế thứ bên dưới, Vương Thiên Quân liền kể cho Liễu Hạ Vi vài câu chuyện hoặc hỏi cô vài câu, thế nhưng tất cả câu hỏi của hắn đều bị cô trả lời trong ba giây"Một ông già leo lên một ngọn núi cao, hỏi ông thấy gì?""Thấy mệt""Một cậu bé leo lên một ngọn núi cao, hỏi cậu thấy gì?""Thấy ông già"... Vừa trả lời cô vừa cười to, lại nhìn hắn bằng ánh mắt đắc ý. Tắm rửa xong, Vương Thiên Quân liền lau người, sấy tóc rồi mặc quần áo cho cô. Sau đó liền ôm cô lên giường để cô nghỉ ngơi rồi nhanh chóng rời khỏi. Về phòng mình, hắn nhớ lại lúc tắm cho cô, có mấy lần hắn có chạm vào ngực cô, tuy chúng không lớn nhưng mỗi lần chạm vào đều như có điện vậy, làm Vương Thiên Quân phải cật lực áp chế. Đến nỗi phải nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi phòng cô ngay.Ở bên kia thì Liễu Hạ Vi cũng là đang nghĩ về lúc đó, cô nhìn lại ngực mình, nói không lớn e còn là nói giảm nói tránh, có lẽ dùng từ bức tường sẽ hợp lý hơn. Không biết Thiên Quân có ghét bỏ không nhỉ?