Nhà có ba lang quân
Chương 8 : Dục vọng thiêu đốt
Edit: Miho
Thân thể Cam Đường mềm mại tản ra khí nóng trong ôn tuyền, kề sát trong ngực Đại Lang, cảm giác càng thêm cực nóng, nhưng tình huống này lại làm cho nàng lo lắng sợ hãi, hơn nữa sơn cốc trong rừng gió thổi xuyên qua, thân thể nhịn không được phát run.
Thiếu nữ xinh đẹp khỏa thân trong ngực, là nam nhân đều có phản ứng, Đại Lang có thể cảm giác được, phân thân nóng rực phút chốc căng lớn, cứng rắn nóng rực giống như trong lò luyện gang, sinh sôi để ở Cam Đường.
Đại Lang hầu kết không ngừng lăn lộn, trên mặt khí nóng đã muốn thiêu hồng hai mắt, lực đạo đôi tay không tự giác tăng thêm, gò đất mượt mà trước ngực Cam Đường đã muốn hoàn toàn tiến nhập trong ngực hắn, xúc giác non mềm, hai viên tiểu anh đào hơi hơi nổi lên cảm giác, đều làm cho lý trí của hắn sắp hỏng mất, hình ảnh nhị đệ không khống chế được hành động không ngừng lăn qua trong não hắn, ý niệm cũng muốn thử xem tư vị như vậy càng ngày càng mạnh, ý tưởng này càng làm cho toàn thân hắn như phát hỏa, nóng bỏng.
Cam Đường biết, nam nhân lúc này không nên chọc vào, cho nên nàng đứng im, một cử động nhỏ cũng không dám, miệng chỉ có thể run giọng cầu xin: "Van cầu ngươi... Thả ta."
Run run cầu xin giống như sắp đứt đoạn cuối cùng của dây đàn, lôi kéo Đại Lang không có mấy lý trí, hắn cắn răng chịu đựng, cúi đầu nhìn lại, nữ nhân trong ngực, toàn thân run rẩy, như con dê non nhu nhược mới sinh ra, nội tâm dâng lên một tia không đành lòng.
Chân Đại Lang bước một bước đứng lên, cảm giác như có sức nặng ngàn cân, mỗi một bước động, hắn đều phải cố gắng khí lực toàn thân, hai chân đấu tranh ý chí chính mình.
Thời điểm Đại Lang buông ra, trái tim gần như tuôn ra khỏi ngực, Cam Đường một lần nữa ngồi trên tảng đá, hắn buông lỏng tay ra, nàng lại có thể cảm giác được cả người hắn run lợi hại, hắn nhẫn nại thật sự gian nan.
"Ta đến bên kia." Đại Lang nói xong câu này, liền như dã thú bùng nổ, chạy như điên vào sơn cốc trong rừng. thật sự tâm Cam Đường cũng nhảy rất nhanh, sững sờ ở trên tảng đá thật lâu, mới cứng ngắc nhặt lên da thú trên mặt đất, tiết khố, nhẹ nhàng mặc vào trên thân.
Đại Lang biến mất thật lâu, Cam Đường ngơ ngác ngồi chờ ở trên tảng đá, không biết như thế nào, nội tâm nàng dâng lên một cỗ cảm giác áy náy, là nàng thương tổn Đại Lang, cũng đồng dạng thương tổn Nhị Lang, làm cho nàng cứ như vậy theo bọn hắn, nàng làm không được.
Ai, nội tâm Cam Đường thở dài, tương lai đi, có lẽ tương lai có một ngày, nàng có thể nhận đi!
Qua rất lâu, Đại Lang trầm mặc trở lại bên người nàng, giống như lúc đi, đem nàng lên lưng, dẫn theo cái sọt lúc đi lên đỉnh núi, theo đường cũ về đến nhà tranh, dọc đường đi, Đại Lang không nói chuyện nhiều.
Đại Lang đem nàng thả lại đống cỏ khô, Nhị Lang vừa nhìn thấy bọn họ vào nhà, liền xoay người đi ra ngoài, tầm mắt thủy chung không dám nhìn Cam Đường, sau, Đại Lang cũng trầm mặc ra ngoài, cũng không sai biệt lắm sắp tới giờ cơm nước, đầu hắn tiến vào phòng bếp, không đi ra nữa.
"Nương tử, bọn hắn làm sao vậy?" Tam Lang đơn thuần nữa cũng nhìn ra hai vị ca ca khác thường, mặc dù hắn có thể nhìn ra, lại không hiểu thâm ý trong đó, cho nên hắn hỏi nương tử.
Cam Đường không biết nói gì chống đỡ, chỉ có thể mỉm cười, không nói cái gì. Tam Lang nhìn nàng, lại hướng ngoài phòng nhìn nhìn, đi ra khỏi nhà tranh, hắn muốn biết đây là có chuyện gì, cũng muốn giúp các ca ca. một lúc sau, trong phòng trống rỗng, Cam Đường rũ mắt xuống, lại thấy Tiểu Khôi cuộn lại ở một bên, trước mắt cũng chỉ có nó không có cảm giác, tiếp tục vô vô ưu ưu di động, suy nghĩ khóe miệng không khỏi lộ ra tia cười khổ.
Sau ngày, Đại Lang, Nhị Lang đều trở nên trầm mặc, cũng rất ít cùng nàng ở cùng một chỗ, Cam Đường biết bọn hắn không phải tức giận, chỉ là sợ ở cùng nàng một chỗ, lại hội không nhịn được, cho nên tình nguyện trốn tránh nàng.
Tuy rằng trốn tránh, bất quá, Đại Lang lại không quên ghi nhớ lời nàng đã nói qua, cẩn thận lọc lấy da con hoẵng, rửa sạch đặt ở trên mặt đất phơi nắng, đợi cho phơi nắng khô ráo, liền chuẩn bị cùng các con mồi khác mang xuống núi đi bán.
Hôm nay, thời điểm Đại Lang ngồi ở trên mặt đất phơi da, vợ Đại Tường đến đây, còn mang theo một vị cô nương, hắn cũng gặp qua vài lần, là em gái nhà mẹ đẻ vợ Đại Tường, tên là Hoa Đào, trước kia cũng đi theo lên trên núi.
"Đại huynh đệ, dạo này sao không thấy ngươi đến nhà vậy?" Vợ Đại Tường xa xa nhìn thấy thân ảnh Đại Lang, liền đến gần.
Đại Lang đứng dậy, cười nói: "Tẩu tử ngươi đến rồi."
Vợ Đại Tường đi đến trước mặt hắn, vỗ cánh tay hắn, ha ha nở nụ cười, ý có điều chỉ nói: "không phải dạo này bận quá chứ, tẩu tử là người từng trải, lúc tẩu tử cùng Đại Tường ngươi vừa thành thân, cũng rất quấn quýt."
Đại Lang suy nghĩ một hồi, mới đại khái đoán được ý tứ của nàng, nhưng này nói, không phải không muốn xa cách, sắc mặt hắn có chút u ám, ứng phó ân một tiếng.
Vợ Đại Tường nở nụ cười, lơ đãng thấy miếng da phơi nắng trên mặt đất, nhãn tình không khỏi sáng lên, vừa cười nói: "Đại huynh đệ, tẩu tử hôm nay đã lên đây, thuận đường liền đem vật săn bắn này mang về, các ngươi khỏi phải đi một chuyến, gạo mì lần này sẽ chờ lần sau cùng mang đi."
"Nga, tẩu tử, nương tử chúng ta nói, con mồi của chúng ta chính mình mang đi trấn trên bán, sẽ không phiền toái tẩu tử." Đại Lang cho tới bây giờ cũng không biết bụng vợ Đại Tường đánh chủ ý, cho nên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp liền nói.
Sắc mặt vợ Đại Tường liền đổi, nội tâm thầm mắng một câu, trên mặt lại như cũ nở nụ cười: "Đại huynh đệ a, chút vật này sao có thể bán lấy tiền, tuổi tác nương tử các ngươi còn nhỏ, không hiểu được, lời nói không dễ nghe, các ngươi là người lớn, cũng đừng nghe lời tiểu nương tử, nàng không hiểu biết, các ngươi chính mình phải biết."
Đại Lang nghe xong lời nàng nói, không chút nghĩ ngợi nói trở về: "Huynh đệ chúng ta đều không sao cả, nương tử cao hứng so với cái gì cũng hơn."
Lời này làm cho sắc mặt vợ Đại Tường có chút đóng băng: "Tẩu tử là muốn tốt cho các ngươi, tẩu tử ăn muối so với các ngươi ăn cơm còn nhiều hơn, hảo tâm muốn giúp, miễn các ngươi đi đường vòng."
"Đa tạ tẩu tử, sau này có việc gì, sẽ tìm tẩu tử hỗ trợ."
Đại Lang cùng vợ Đại Tường nói chuyện, Hoa Đào lại sớm không ở lại được, một đôi mắt hoa đào hướng bốn phía nhìn một vòng, không thấy được người muốn tìm, vì thế liền thừa dịp bọn họ nói chuyện, đi vào nhà tranh.
Trong phòng, Cam Đường dựa vào đống cỏ Đại Lang làm cho, đang vuốt ve Tiểu Khôi ghé vào trên đùi nàng, nó có chút buồn ngủ. Tam Lang ngồi xếp bằng bên cạnh, trước miệng đọc sách.
Hoa Đào vừa nhìn thấy Tam Lang, lấy tay sờ sờ dầu hoa nhài bôi tóc, cười như hoa rồi đi vào, ngọt ngào kêu 1 tiếng: "Tam ca."
Lang Tam ngẩng đầu lên, quay mắt lại cúi đầu xem sách, Hoa Đào bị xem thường mãi thành quen, lại không chút nào nổi giận, trực tiếp đi đến bên người hắn, cong lưng hạ thắt lưng loạng choạng kéo cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Tam ca, đừng không quan tâm người ta."
Tam Lang đờ đẫn kéo tay ra, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta nhớ rõ... Ngươi lớn hơn ta ba tháng."
"Phốc." Cam Đường nhịn không được phun cười. Ánh mắt Hoa Đào nhìn qua, trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, sau, hơi xấu hổ cười cười, tiếp tục õng ẹo nói: "Huynh xấu lắm, người ta thích kêu huynh tam ca."
Cam Đường bị lời õng ẹo làm cho toàn thân run lên, đối với da mặt dày của nàng rất là bội phục.
"Tam ca..."
"Đừng ồn ta xem sách, ta không xem xong, nương tử mất hứng." Tam Lang tiếp tục vùi đầu vào sách, nội tâm lại buồn bực, bảy chữ này rốt cuộc có gì dùng a, hắn một chút đều không thích.
Tâm can Hoa Đào bị thương, đang chuẩn bị hờn dỗi một phen, ngoài cửa truyền đến âm thanh vợ Đại Tường: "Hoa Đào, chúng ta đi."
Đến đây mới được một chút liền bắt đi, Hoa Đào rất là không muốn, nàng nói tốt mấy ngày, mới làm cho mẹ đáp ứng cho nàng đến chỗ đại tỷ, ở nhà đại tỷ cũng đợi mấy ngày, mới gặp được cơ hội một lần lên núi, sao có thể đi như vậy.
"Tam ca, muội về sau thường đến chơi, huynh nói có được không?" Hoa đào lại nói câu yêu kiều.
"Tỷ ngươi gọi ngươi đấy." Tam Lang hảo tâm nhắc nhở.
Hoa Đào còn chờ lời nói, vợ Đại Tường hấp tấp chạy vào, cầm tay Hoa Đào, liền kéo ra bên ngoài: "Kêu muội đi muội còn chết lại đây là sao?" một bên la hét kéo người, một bên còn không quên hung hăng liếc mắt Cam Đường một cái.
Hoa Đào kêu la còn bị vợ Đại Tường kéo đi, Cam Đường không nói gì, không hổ là lưỡng tỷ muội, đều là cực phẩm.
Bị một màn náo loạn như vậy, Tam Lang không tập trung tâm tư đọc sách được, quăng sách, đầu hướng trên thân Cam Đường, đôi tay quấn thắt lưng của nàng, toàn thân xoay đến xoay đi: "Nương tử... Nương tử... Ngày mai xem."
Cam Đường bị ngứa nở nụ cười, ở trên đầu nàng, Tam Lang đặc biệt thích làm nũng, thật làm cho nàng có chút ăn không tiêu.
Hai người đang cười đùa, Nhị Lang đi đến, liếc mắt một cái thấy hành vi hai người hơi thân mật, mặt cứng đờ, chạy ra ngoài.
Tam đệ có thể, vì sao ta không thể. Nội tâm Nhị Lang thật buồn, chạy thẳng vào trong rừng, ôm cây một chút đánh, đầy bụng đắng chát không ngừng nảy lên, chỉ cũng chỉ không được.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
230 chương
123 chương
20 chương