Nhà có ba lang quân
Chương 46 : Bị cùng ngủ
Đại Lang càng ngày càng tiếp cận, bên ngoài liền truyền đến tiếng hô to: "Đại ca, nhị ca, nương tử trở lại chưa?"
Nhị Lang, Đại Lang vừa nghe âm thanh Tam Lang, Đại Lang dừng lại động tác, kêu: "Tam đệ, chúng ta ở trong phòng, nương tử về rồi." Nhị Lang hồi hồn không thèm để ý, lại tiếp tục sờ sờ, Cam Đường giãy dụa như thế nào cũng không thoát được, nghe thấy âm thanh Tam Lang, nàng càng thêm kích động, nếu Tam Lang cũng gia nhập vào, nàng sợ trái tim mình sẽ nổ tung mất.
Cam Đường đang kích động sợ hãi, bên ngoài lại truyền đến một âm thanh: "Cuối cùng tìm được tẩu tử rồi, thật tốt quá, chúng ta mau quay về thôi."
Âm thanh Tạ Chí Dận truyền vào lỗ tai ba người trong phòng, đột nhiên Nhị Lang như bị người điểm huyệt, dừng lại tất cả động tác, chớp mắt một cái, hắn liền buông nương tử ra, chạy nhanh đến ngăn tủ, mở ra lấy quần áo của nương tử ra, lại phi như bay lên giường, một tay ôm nương tử vào trong lòng, cả người đưa lưng về phía cửa, miệng còn gấp giọng nói: "Đại ca, đừng cho họ Tạ vào đây, nếu không nương tử sẽ bị hắn nhìn thấy mất."
Đại Lang cũng phản ứng lại, quay đầu nhìn Nhị Lang ba chân bốn cẳng giúp nương tử mặc quần áo vào, cũng phối hợp đi lên, mở cửa chạy ra, cũng thuận tay đóng cửa lại, ngẩng đầu chỉ thấy Tam Lang đang vội vàng chạy tới bên này, đi lên nghênh đón, bên trong mặc quần áo chắc là rất nhanh, hắn chỉ cần ngăn lại một chút, có thể trôi qua rồi.
Đại Lang đi ra ngăn cản, Nhị Lang giúp Cam Đường mặc tiết khố, bộ váy con, rồi nàng tự mặc quần áo, xong chuyện, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trường hợp cuối cùng may mà không sảy ra, nhưng lo lắng vẫn không biến mất, tránh được hôm nay, nhưng không biết có tránh được ngày mai và về sau không.
Haiz, thật sự là phiền, nội tâm Cam Đường thở dài, nàng làm ra nghiệt gì chứ, cư nhiên đối mặt ba nam nhân, nhưng một người cũng không bỏ được, nhất định là vì loại sự tình này mà phiền lòng mà.
Nội tâm Cam Đường suy nghĩ, trên tay cũng không dừng lại, nàng và Nhị Lang vừa mặc quần áo thỏa đáng xong, cửa liền phanh 1 tiếng mở ra, một bóng người chạy vào, nhắm thẳng giường chạy tới.
"Nương tử, nàng làm ta lo lắng chết mất, ta còn cho rằng... Cho rằng rốt cuộc..." Tam Lang lập tức liền chạy lên giường, gắt gao kéo Cam Đường vào trong ngực, miệng la hét, mới nói hai câu, trong cổ họng còn có âm thanh nghẹn ngào.
Cam Đường trố mắt nhìn Tam Lang kích động, bị hắn ôm chặt chẽ, cảm giác âm thanh và thân thể hắn khẽ run, lúc này thật sự là dọa đến hắn, đưa tay ôm lấy hắn, miệng an ủi nói: "Không phải ta không có việc gì sao, tốt lắm, đừng khổ sở."
Nàng vỗ vỗ vào cái đầu đang tựa vào gáy mình, lại vẫn không buông nàng ra, sợ nàng lại biến mất, Tam Lang như cũ gắt gao ôm nàng, nhất thời không chịu buông tay.
Bàn tay Cam Đường nhẹ nhẹ vỗ về lưng hắn, mặt cũng tựa vào bờ vai của hắn, tùy ý hắn ôm, lúc này chỉ cần Tam Lang có thể dễ chịu chút, cho hắn ôm lâu chút nàng cũng nguyện ý.
Ngoài cửa Đại Lang, Tạ Chí Dận cũng đi đến, Tạ Chí Dận thấy Cam Đường không có chuyện gì, cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tẩu tử không có việc gì trở về là tốt rồi, nếu không hai vị lang quân huynh đệ này chỉ sợ phải đào rơi ngọn núi này mất."
Mặc kệ Tạ Chí Dận làm người thế nào, lúc này cũng giúp không ít sức, dù sao cũng phải nói lời cảm tạ với người ta, vì thế đưa tay khẽ đẩy Tam Lang, muốn hắn buông mình ra, Tam Lang không dám buông tay, ngược lại ôm càng chặt, nàng không biết làm sao đành quay đầu ngượng ngùng hướng về hắn cười cười, nói: "Đa tạ Tạ công tử ra tay giúp việc."
"Tẩu tử nói quá lời." Tạ Chí Dận như cũ tựa tiếu phi tiếu nói.
Hai người khách sáo một phen, Nhị Lang bên cạnh lại có chút không kiên nhẫn đứng lên, ngữ khí không tốt nói: "Này người đó xem cũng xem qua, nói cũng nói qua, còn không sớm chút đi đi, gây trở ngại chúng ta cùng nương tử nói chuyện."
Cam Đường một chút cũng không muốn Tạ Chí Dận rời khỏi, nếu hắn vừa đi, không phải nàng phải đối mặt ba huynh đệ bọn họ sao, ai biết Nhị Lang còn muốn làm gì đi, vì thế vội la lên: "Tạ công tử, hắn nói chuyện không dùng đầu óc, ngươi đừng để ý đến hắn, ngươi ngồi xuống nghỉ một lát, uống miếng nước đi."
Nhị Lang vừa nghe, hiển nhiên có chút khó chịu, nhìn lại Cam Đường, lại thấy nàng xem thường hắn, nội tâm càng tức giận, đối với Tạ Chí Dận hừ mạnh một tiếng.
Đại Lang nhìn chuyện muốn giảng hòa, đối với Tạ Chí Dận nói: "Tạ huynh đệ cũng tìm ban ngày, hẳn là mệt mỏi, chỉ sợ muội muội ngươi cũng lo lắng, không bằng Tạ huynh đệ đi báo cho muội muội ngươi tin bình an đi, để tránh nàng lo lắng."
Tạ Chí Dận cũng không phải không cảm thấy ý người, bị Nhị Lang nói như thế, hắn vốn cũng có ý muốn rời đi, Đại Lang lại đánh ý giảng hòa, hắn liền tìm bậc thang hạ xuống, vội nói: "Lang đại ca nói đúng, ta đúng là sơ sót, phải đi báo cho muội muội biết, vậy ta đi trước." Vừa nói chuyện, vừa xoay người đi ra ngoài.
Cam Đường thật sự không nghĩ Tạ Chí Dận rời đi, nhưng gọi người ta lại, muốn người ta ở lại cũng rất kỳ quái, chỉ có thể giãy dụa hô: "Tạ công tử, chúng ta cùng đi đi, khiến muội lo lắng cũng do ta, ta cũng phải đi báo tin bình an."
"Nàng báo bình an gì, hắn cùng muội muội hắn nói một câu, chẳng phải nàng ta sẽ biết sao." Nhị Lang không đợi Tạ Chí Dận mở miệng, liền nói, Tạ Chí Dận cũng không quay đầu lại đi ra cửa, đảo mắt liền không thấy thân ảnh.
Mắt thấy Tạ Chí Dận rời đi, Cam Đường thật sự lo lắng, hô lên: "Tam Lang, nhanh buông ta ra, ta muốn về phòng ta."
Cam Đường nói xong, Tam Lang lại không hề phản ứng, giãy dụa lại giãy không ra, đưa tay kéo đầu của hắn, nào biết đâu rằng, Tam Lang cư nhiên... Cư nhiên đang ngủ.
Chỉ thấy hai mắt Tam Lang nhắm nghiền, mũi còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, khó trách hắn một hồi lâu cũng không có động tĩnh, Cam Đường nhìn gương mặt ngủ lệch trên vai mình, thật sự là ăn xong hắn, cư nhiên liền ngủ như vậy, hơn nữa, đang ngủ còn ôm nàng thật chặt, tránh cũng tránh không thoát, đây mới là để cho nàng không nói gì.
"Tam đệ đang ngủ, ngày thường hắn rất ít ra cửa, hôm nay hắn lại chạy hơn phân nửa đầu núi, quả thật mệt hết sức rồi." Đại Lang cũng phát hiện Tam Lang đang ngủ, nhìn lại đây, nhỏ giọng nói.
Cam Đường nghe xong nội tâm không khỏi có chút cảm động, chậm rãi dừng giãy dụa, quay đầu nhìn Tam Lang, thế này mới chú ý tới, quần áo của hắn dính không ít nước bùn cỏ dại, còn bị rách vài chỗ, trên mặt cũng có mấy vết trầy da nhỏ, xem ra vì tìm nàng, quả thật chạy không ít nơi đi, biến thành cả người vừa bẩn vừa rách, khẳng định nội tâm cũng lo lắng muốn đòi mạng, thần kinh căng thật chặt, vì chuyện này nên mới quên mệt mỏi, vừa nhìn thấy nàng bình an, tâm liền buông ra, không nhịn được mệt mỏi, trầm trầm ngủ, thật sự là làm khó hắn.
"Hắn cũng mệt mỏi, để cho hắn ngủ đi." Cam Đường nói chuyện, cởi tay hắn khỏi tay nàng, để cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng hắn lại ôm thật chặt, nhất thời cạy không ra.
"Nương tử, nàng đừng làm, không phải nàng nói để cho tam đệ ngủ thật tốt sao, làm sao còn ồn hắn như vậy, hắn muốn ôm nàng ngủ, nàng cho hắn ôm đi, nàng cũng mệt mỏi, nằm xuống nghỉ ngơi đi." Nhị Lang thấy nàng vẫn cạy tay Tam Lang, không khỏi mở miệng nói.
Nội tâm Cam Đường nắm thật chặt, nếu là một người Tam Lang, cho hắn ôm ngủ, nàng cũng không để ý như vậy, nhưng hôm nay Đại Lang, Nhị Lang cũng ở trong phòng, nếu nàng cho Tam Lang ôm đi vào giấc ngủ, vậy không phải sẽ cùng ba người bọn hắn cùng nhau ngủ sao, nói như vậy, liền rất tệ.
"Không thể, ta còn phải về phòng đi ngủ, các huynh nhanh giúp đi, đem hắn kéo ra a." Cam Đường bối rối, nhưng có cạy như thế nào cũng cạy không ra cánh tay Tam Lang, không khỏi hô lên.
"Nương tử, tam đệ vì tìm chúng ta mà mệt mỏi một ngày, hắn chỉ muốn ôm nàng ngủ, nàng không thành toàn hắn, nàng nhẫn tâm như vậy a!" Nhị Lang cau mày nói, nói xong đầu hắn uốn éo, ngồi bên giường, nói: "Dù sao ta không đành lòng."
Đây là nói Nhị Lang không chịu hỗ trợ, Cam Đường chỉ có thể nhìn Đại Lang, dùng ánh mắt cầu xin thẳng tắp nhìn hắn, chỉ hy vọng hắn có thể mềm lòng giúp nàng kéo Tam Lang, cũng có thể nói là thả nàng rời khỏi.
Đại Lang nhìn Tam Lang ngủ say, lại nhìn nhìn nương tử cầu xin, trầm tư một hồi, tựa hồ cũng nhìn ra nương tử băn khoăn, vì thế mở miệng nói: "Nương tử, quả thật hôm nay tam đệ mệt muốn chết rồi, nàng không cần làm ồn hắn đi, nàng cũng mệt chết đi, nên nghỉ ngơi thật tốt, nàng yên tâm, chúng ta sẽ không đối với nàng như vậy, nàng an tâm ngủ đi."
Bị Đại Lang nhìn thấu tâm tư, Cam Đường có chút không được tự nhiên, có cam đoan của hắn, liền an tâm một ít, mắt nhìn ba huynh đệ bọn hắn, nội tâm do dự, suy nghĩ không cần tin tưởng bọn hắn, nói không chừng bọn hắn thật sự sẽ không làm chuyện gì, chẳng nhẽ lại sợ ba người trẻ tuổi ở thời kỳ trưởng thành sao, nhưng không nhịn được xúc động, thật muốn đổi ý, thời điểm đối nàng thế nào, vậy kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cam Đường đang do dự, Nhị Lang bất thình lình xoay người đưa tay áp nàng ngã xuống giường, miệng nói: "Nương tử, điểm ấy nàng còn muốn đông muốn tây sao, nếu không nghỉ ngơi, trời đã sáng rồi, đừng nghĩ, ngủ đi." Nói chuyện, hai chân liền đi lên, gắt gao cuốn lấy hai chân của nàng, đôi tay cũng ôm lấy, giống như bạch tuộc, đem cả người nàng tính cả Tam Lang cùng nhau ôm lấy, nàng càng không thể nhúc nhích.
"Huynh buông ta ra a, huynh như vậy, ta ngủ như thế nào a, nhanh buông ta ra." Bị hai huynh đệ ôm chặt như vậy, cũng quá áp lực đi, nàng ngủ được mới là lạ.
"Không cần nói chuyện, nhanh chóng ngủ, nàng nói nữa, ta phải bịt miệng nàng lại." Nhị Lang không buông ra, ngược lại nói chuyện còn đem miệng đưa lại đây, mắt thấy sẽ che lên môi nàng, làm hại Cam Đường đưa đầu lui vào trong ngực Tam Lang, âm thanh buồn bực nói: "Huynh đây là ăn hiếp người, huynh tin không về sau ta không quan tâm huynh nữa." Cam Đường không có biện pháp khác, đành xuất ra đòn sát thủ.
Nào biết đâu rằng, đòn sát thủ cũng không lay động một khắc, toàn bộ mặt Nhị Lang đưa đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ngày mai muốn đánh thế nào đều theo nàng, miễn sao nàng được ngủ ngon."
Chiêu gì cũng đều dùng qua, Cam Đường không còn cách nào khác, chỉ có thể co đầu rụt lại, nhắm đôi mắt, không dám lộn xộn, nhất thời trong phòng im lặng, Đại Lang thế này mới thoát giầy, nằm xuống giường.
Cam Đường cũng không biết lo lắng đề phòng bao lâu, ba huynh đệ vẫn không có động tĩnh gì, thế này nàng mới lơi lỏng một ít, buông lỏng xuống dưới, thâm trầm buồn ngủ, mí mắt không ngừng đánh nhau, liền chìm vào bóng tối.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
9 chương
942 chương
10 chương
47 chương