Nhà có ba lang quân

Chương 36 : Bạn cũ

"Mời vào, đến ngồi đi." Cam Đường gặp đại gia mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn, ai cũng không nói chuyện, có chút xấu hổ, liền lên tiếng mời khách nhân đi vào. Đem khách nghênh tiếp vào nhà chính xong, Cam Đường đi phòng bếp, phòng ở vừa làm xong vào ở không được mấy ngày, lá trà cái gì đều chưa đi trấn trên mua qua, không có vật gì chiêu đãi, chỉ có thể đem ba bát nước sôi để nguội, bưng lên, ngượng ngùng nói: "Mới chuyển về đây ở, trong nhà lá trà đều chưa mua, có điều chậm trễ, xin thứ lỗi." "Không sao không sao, đại gia chính là bạn cũ vô vị thông tục lễ, cũng không cần khách sáo như thế." Hán tử nhận bát, cười nói. Cam Đường lại đem hai chén nước sôi để nguội khác đưa cho một nam một nữ ngồi bên cạnh, nam tử tươi cười đầy mặt nhận lấy, trên mặt cô nương lại lạnh lùng, hướng bát nước sôi để nguội trước mặt quay mắt, nhíu mày, hiển nhiên có chút ghét bỏ. Hán tử uống một miếng, buông bát nói: "Ta là Tạ Trường Vân, đây là con trai Tạ Chí Dận, tiểu nữ Tạ Tư Nhã, không biết vị tiểu ca này là gì?" Tạ Trường Vân đối với Tam Lang hỏi. Tam Lang thấy hắn hỏi, trả lời: "Ta gọi là Tam Lang." "Vậy tiểu ca là tam tử của Lang đại ca?" Tạ Trường Vân lại truy vấn một câu. "Vâng." Tam Lang đối với bọn họ cũng không quen thuộc, cho nên không nói gì, nhìn Tạ Trường Vân vẫn đánh giá hắn, không thoải mái, liền quay đầu nhìn nương tử, không muốn quan tâm bọn họ. Tạ Trường Vân được đáp lại, trong mắt toát ra một chút hiểu rõ, sau mới thu hồi ánh mắt đánh giá, nhìn về phía Cam Đường ngồi bên cạnh Tam Lang, cười nói: "Không biết vị cô nương này là gì?" "Nàng là nương tử của ta." Lúc này Tam Lang cướp nói, nói xong còn nhìn về phía Cam Đường nhếch miệng nở nụ cười. "Nương tử?" Tạ Trường Vân thốt ra, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, liền bị Cam Đường nhìn ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng cùng Tam Lang không xứng, về phần như vậy cũng kinh ngạc. "Khụ khụ, nguyên lai là chất nương tử, thất lễ thất lễ." Tạ Trường Vân cũng cảm giác chính mình có chút thất thố, thanh thanh cổ họng nói, cười che giấu xấu hổ. "Không có việc gì, các ngươi ngồi chờ một chút đi, cha cùng Đại Lang, Nhị Lang đi lên núi săn thú, tầm một giờ hẳn là sẽ nhanh chóng trở lại." Cam Đường cũng không so đo, cười tiếp đón bọn họ. Cam Đường nói xong được một lúc, phụ tử ba người liền trở lại. "Nương tử..." Nhị Lang đem sọt vào phòng bếp đặt xuống, liền chạy lên, vừa vọt vào nhà chính, nhìn thấy có người xa lạ, âm thanh liền ngưng lại. "Nhị ca, cha có về không?" Tam Lang nhìn thấy nhị ca, đứng lên đón, muốn gọi cha lại đây, hắn có thể kéo nương tử ra ngoài, hắn không muốn chờ ở trong này, cảm thấy không quá tự tại. "Có trở lại, đây là ai?" Hai mắt Nhị Lang nhìn về phía Tạ gia ba người, không hiểu nói. "Là bạn cũ của cha, đệ đi gọi cha lại đây." Tam Lang nói xong đi lên kéo Cam Đường, bỏ chạy khỏi nhà chính, hướng phòng bếp đi. Chạy đến phòng bếp thấy Đại Lang cùng Lang lão cha đang thu thập con mồi săn được, đi lên kêu: "Cha, trên nhà có bạn cũ của cha đến đây, đang đợi cha, cha mau đi đi." "Bạn cũ?" Lang lão cha rõ ràng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn. "Vâng, hắn nói như vậy, còn nói chính mình họ Tạ." Cam Đường vỗ vỗ Tam Lang, để cho hắn đi lên tiếp nhận đồ trên tay Lang lão cha, miệng nói. "Phách" một tiếng, trên tay Lang lão cha đang cầm một con thỏ hoang liền rơi trên mặt đất, sắc mặt cũng thay đổi, không nói hai lời liền đi nhanh ra khỏi phòng bếp, tới ngoài cửa nhà chính, liền thấy Tạ Trường Vân ngồi ngay ngắn ở bàn bát tiên. Tạ Trường Vân đồng dạng nhìn thấy Lang lão cha, hai người nhìn nhau một hồi lâu, Tạ Trường Vân đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt Lang lão cha, một quyền đánh vào trước ngực Lang lão cha, cánh tay lớn chụp tới ôm lấy Lang lão cha, kích động nói: "Lang đại ca, chúng ta còn có thể gặp lại, thật sự là ông trời phù hộ a!" Vẻ mặt Lang lão cha không hề kích động, ngược lại sắc mặt trầm xuống, kéo cánh tay đang quấn lấy mình hướng ngoại viện đi, Tạ Chí Dận thấy vậy, đứng lên liền chạy qua bên người bọn họ, hai đấm nắm chặt, muốn đi lên công kích, miệng hô: "Cha..." Tạ Trường Vân vẫy tay ngăn lại: "Không có gì, Lang đại ca cùng cha nói chuyện, đợi chút sẽ trở về." Khi nói chuyện hai người cũng đã ra cửa viện, không thấy thân ảnh. "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?" Ra phía sau cửa viện, Lang lão cha đem Tạ Trường Vân kéo đến chỗ yên lặng, quăng hắn ngã, căm giận nói. "Lang đại ca, chúng ta nhiều năm không gặp mặt, chẳng lẽ ngươi không muốn huynh đệ chúng ta chạm mặt, nâng cốc nói lời vui vẻ sao?" Tạ Trường Vân bình tĩnh thân hình xong, trầm giọng nói. "Ngươi tùy tiện chạy tới như vậy, không sợ xảy ra chuyện gì, tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, làm việc còn xúc động như vậy, nếu nhất thời hỏng đại sự, sao tốt đây." Lang lão cha vẫn tức giận khó bình, giận trách hướng về hắn. "Đại ca, huynh đệ chúng ta cũng đến 15 năm chưa gặp, không phải trông mong đến một ngày này sao, hắn đã rời khỏi nhân thế, sau này nếu không phải lo lắng đề phòng, ngươi cũng không vì thế mới ở lại kiến phòng trí nghiệp, tiểu đệ lại vì sao không thể lại đây thấy đại ca." Tạ Trường Vân cũng không hề để ý, mặt đầy vui vẻ, nói chuyện êm tai. Lang lão cha thấy hắn sung sướng như thế, không nhẫn tâm trách cứ, chỉ có thể phẫn nộ nói: "Tốt lắm, ngươi cũng nhìn thấy ta rồi, bình an vô sự, tất cả đều tốt, ngươi liền rời khỏi đây đi." "Đại ca, huynh đệ chúng ta 15 năm không có uống rượu, như thế nào cũng phải ở lại mấy ngày, tất cả chúng ta thoải mái uống một trận, đệ còn muốn kiến thức một chút, 15 năm không uống rượu với người, đến bây giờ còn không quên tửu lượng trước kia, chúng ta đến một lần đi." Tạ Trường Vân thấy Lang lão cha khẩu khí đã hạ xuống, đi lên kéo Lang lão cha trở về, miệng ha ha cười nói. "Bớt hồ nháo, qua đêm nay bước đi." Nội tâm Lang lão cha không yên, không muốn mạo hiểm một lần nữa, vì thế không nể mặt, phải sớm đuổi hắn rời khỏi đây. Tạ Trường Vân thu nụ cười, dừng lại bước chân nhìn Lang lão cha, hai mắt bỗng nhiên trầm mặc: "Đại ca, năm đó nhiều huynh đệ như vậy giờ chỉ còn hai chúng ta, huynh nhẫn tâm làm cho đại gia ta cả đời không qua lại với nhau?" Trong giọng nói mang theo nồng đậm đau thương, Lang lão cha nhớ tới chuyện cũ, nội tâm thổn thức không thôi, ngẩng đầu nhìn huynh đệ duy nhất, hung ác nữa cũng không nhẫn tâm đến, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đừng nói chuyện đó nữa, ngươi muốn ở lại cứ ở lại đi, ta đi mua chút rượu." "Tốt, đại ca, chúng ta uống thoải mái, đem tất cả đổ vào 15 năm này." Tạ Trường Vân tinh thần rung lên, lớn tiếng hô, kéo Lang lão cha đi vào trong sân nhỏ. Từ xa nghe được tiếng cười của Tạ Trường Vân, Tạ Chí Dận liền nghênh đón, nhìn cha không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra. Tạ Trường Vân thấy hắn đi tới, liền kéo Lang lão cha qua, cười nói: "Đại ca, huynh còn nhớ Chí Dận không? Chí Dận, đây là anh em kết nghĩa của cha, mau gọi bá phụ." "Bá phụ." Tạ Chí Dận cười ôm quyền hành lễ, miệng gọi. Lang lão cha vui mừng nhìn Tạ Chí Dận, cười nói: "Thời gian trôi thật nhanh, Chí Dận đã lớn như vậy, năm đó hắn còn ôm ở trong tay Tiểu Nhi, ta nhớ rõ, hắn cùng nhị tiểu tử nhà ta là cùng năm, năm nay nên 17 đi." "Đúng, mười bảy, ai, bọn nhỏ đều lớn, chúng ta không già không được." Tạ Trường Vân cười nói, ba người vừa nói vừa đi vào nhà chính, "Đại ca, đây là tiểu nữ Tạ Tư Nhã, Tư Nhã gọi bá phụ." Tạ Tư Nhã đứng dậy, cũng không hành lễ, chỉ thản nhiên gọi một tiếng: "Bá phụ." Sau không thấy nói lời gì nữa. "Ai, nữ nhi này của đệ từ nhỏ đã không có mẹ dạy, không biết chút quy củ nào, đại ca đừng lấy làm phiền lòng." Tạ Trường Vân hiển nhiên cưng chiều nữ nhi, chỉ là ý tứ trách cứ một chút, trên mặt lại không thấy không ưng thuận. "Chúng ta đều là người thô, không nên nhiều quy củ như vậy, đều ngồi, ngồi đi." Lang lão cha tiếp đón bọn họ ngồi xuống, mới nói: "Nghe ngươi nói như vậy, đệ muội sao rồi?" "Sau khi chúng ta tách biệt hai năm, thời điểm sinh Tư Nhã nàng khó sinh, cũng mười mấy năm rồi." Tạ Trường Vân nhắc đến vợ, có chút thương cảm. "Tốt lắm, không nói đến chuyện thương tâm, vừa vặn, ngươi cũng nhìn vài tiểu tử của ta." Khi nói chuyện, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cùng Cam Đường đều đi vào, Lang lão cha gọi bọn họ lên: "Đây là đại tiểu tử Đại Lang, nhị tiểu tử Nhị Lang, tam tiểu tử... Ngươi đã gặp qua đi." Nói đến Tam Lang, Lang lão cha do dự một cái chớp mắt. "Vâng, đã gặp qua, đại ca, huynh cũng thật không dễ dàng, đem hắn... Đem bọn hắn nuôi lớn như vậy, vất vả huynh rồi." Trong lời nói Tạ Trường Vân pha mấy phần cảm khái. "Còn có cái gì vất vả hay không vất vả, ngươi cũng một tay nuôi lớn hai hài tử, đừng nói nữa, chúng ta uống thoải mái mới là thật." Lang lão cha buông tâm tư ra, cũng ngập đầy hào hùng, hai huynh đệ phải nâng cốc nói lời vui vẻ một phen. "Đại tiểu tử, nhị tiểu tử các con đi thôn lân cận tới nhà Lý lão đầu mua rượu đi, ôm năm sáu cái hũ cho ta, càng nhiều càng tốt, đêm nay ta và Tạ thúc thúc các con muốn uống thật say." Lang lão cha cười gọi hai con trai đi thôn lân cận mua rượu, Tạ Chí Dận lại đứng lên, cười nói: "Bá phụ, con cũng đi cùng, nhiều người có thể lấy nhiều hũ trở về." "Đúng, cho Chí Dận đi cùng đi." Tạ Trường Vân cũng đồng ý, vẫy vẫy tay cho hắn đi theo. Đại Lang, Nhị Lang đáp ứng một tiếng liền mang theo Tạ Chí Dận đi ra ngoài, Tam Lang thấy, cũng kéo Cam Đường đuổi theo, miệng cao hứng nói: "Nương tử, chúng ta cũng đi theo đi." Cam Đường biết hắn muốn giúp vui, cũng liền theo hắn, cùng hắn đuổi theo bọn họ: "Nương tử, đến bên ta này." Nhị Lang thấy Cam Đường cũng đến đây, cười cười kéo nàng đi bên người hắn, Tam Lang cũng dính qua. Tạ Chí Dận nhìn nhìn ba bọn hắn, ngạc nhiên nói: "Nàng rốt cuộc là nương tử của ai?" "Nương tử của ba chúng ta a!" Nhị Lang không cần nghĩ ngợi nói, Cam Đường muốn ngăn cũng không ngăn được, đành phải cúi đầu, đi đường, không nhìn tới bọn hắn. Tạ Chí Dận không có ngạc nhiên, chỉ là khóe miệng ngoéo một cái, trong mắt hiện lên một tia ý cười, nhìn Cam Đường vài lần, miệng nói: "Các ngươi phúc khí thật tốt a, bộ dạng nương tử như thủy linh, ta có nương tử như vậy thì thật tốt." Cam Đường bị khen, theo lý mà nói phải cao hứng mới đúng, nhưng nàng cảm thấy lời này có một tia ngả ngớn, quay đầu nhìn mắt Tạ Chí Dận, thấy ánh mắt hắn nghiêng đi, nhìn nàng, cặp mắt hoa đào kia rất mê người, quay đầu tránh đi, nội tâm có chút không thoải mái, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Ba huynh đệ còn vui mừng đắm chìm trong lời khen nương tử, một đường cùng Tạ Chí Dận cười nói vui vẻ ra thôn đầu, hướng thôn lân cận đi.