Nhà có ba lang quân

Chương 35 : Nửa đêm

Nhị Lang nhẹ chân nhẹ tay lẻn đến cạnh cửa, dựng thẳng tai nghe ngóng ngoài cửa, xác định im lặng không có tiếng động xong, đang muốn mở cửa đi ra, đột nhiên Đại Lang đang ngủ cùng trên giường lại xoay người, một bước xa xông về phía trước, liền bắt được cánh tay Nhị Lang. Nhất thời không phát hiện phía sau Nhị Lang hoảng sợ, bỗng nhiên quay đầu, trong bóng đêm nhìn thấy thân hình Đại Lang, thế này mới thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc bả vai, hạ thấp giọng nói: "Đại ca, huynh làm sao vậy?" Đại Lang không trả lời hắn, chỉ là không buồn hé răng kéo hắn ngồi xuống giường, mới thấp giọng hỏi: "Ta mới muốn hỏi đệ, hơn nửa đêm muốn làm gì?" Nhị Lang lắc lắc cánh tay đang bị Đại Lang cầm, có chút sốt ruột nói: "Đại ca, huynh đừng giữ đệ, đệ muốn đi phòng phía tây tìm nương tử." "Đệ đã quên cha nói gì?" Đại Lang nói. "Đệ không quên, huynh mới chính là không rõ ràng, nàng là nương tử của chúng ta, vì sao muốn tách ra, đệ muốn đi tìm nương tử, huynh đừng ngăn cản đệ." Nhị Lang nổi nóng, cứng đầu như một con lừa, nói gì cũng không nghe. "Tốt lắm, đừng đi, muốn tìm nương tử, sáng mai hãy đi tìm." Đại Lang vỗ vỗ bả vai hắn, kéo hắn xuống giường. Nhị Lang không thuận theo, một tay đẩy Đại Lang ra, vội vàng xao động nói: "Đêm nay đệ sẽ tìm nương tử, huynh đã được động phòng, đệ cùng tam đệ đều chưa có, đệ đêm nay sẽ tìm nương tử động phòng, đệ không cần đợi lát nữa." Đại Lang khuyên bảo không được, đem lão cha ra cũng vô dụng, thấy Nhị Lang cố chấp, cũng có mấy phần sốt ruột: "Đã hơn nửa đêm, nương tử sớm ngủ say rồi, đệ đi không phải đánh thức nàng sao, lại nói..." Làm ồn nương tử ngủ, Nhị Lang cũng biết, nhưng hắn không áp được tính tình, trông mong nương tử đã nhiều ngày, rốt cục trở lại, nhưng lại không thể cùng phòng, hơn nữa nghe Đại Lang nhắc tới động phòng, tâm tình càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn tìm nương tử, nghe Đại Lang nói nhiều như vậy, vội vã liền đánh gãy hắn: "Nói cái gì, buông đệ ra, đệ muốn đi." Mắt thấy Nhị Lang dùng sức muốn thoát khỏi tay mình, hướng cửa chạy trốn, Đại Lang cũng mất kiên nhẫn, gầm nhẹ nói: "Nương tử còn đau, đệ không sợ nàng lại bị thương, đệ cứ đi." Đại Lang hô một tiếng kéo lại bước chân Nhị Lang, tay mở cửa tạm dừng, cau mày quay đầu nói: "Lời này có ý gì, nương tử sao còn đau?" Lời này cuối cùng làm cho Nhị Lang nghe lọt, Đại Lang hơi nhẹ nhàng thở ra, hắn khuyên nhị đệ như vậy, còn không phải sợ nương tử bị thương, nghĩ đến hôm thành thân bộ dáng nương tử đau đến rơi nước mắt, nội tâm hắn liền khó chịu, hắn biết nhị đệ xưa nay tính tình mạnh mẽ, sợ không biết nặng nhẹ càng làm nương tử đau thêm, cũng sợ nhị đệ giải quyết giống hắn, vì xúc phạm tới nương tử mà đau lòng. "Ừm, còn đau, hôm trước ta cùng nương tử động phòng, nàng đau đến phát khóc." Đại Lang nói đến việc này, khẩu khí liền rầu rĩ. "Đau như vậy." Nhị Lang nghe xong, trong đầu liền hiện ra bộ dáng nương tử rơi nước mắt, rất là đau lòng, bất giác vọt tới trước mặt Đại Lang, mắng: "Đau như vậy huynh còn động phòng cùng nương tử, huynh, huynh, huynh muốn tức chết đệ." Nội tâm Đại Lang càng thêm khó chịu, nhụt chí ngã ngồi xuống giường, cúi đầu, âm thanh buồn bã nói: "Ta cũng không muốn, lúc ấy ta nghĩ không động phòng nữa, là nương tử nói không có việc gì, sau đó nàng còn nói, qua mấy ngày sẽ không đau, ta, ta liền không nhịn nữa." Nhị Lang chưa bao giờ thấy đại ca ủ rũ như thế, biết nội tâm hắn cũng không dễ chịu, liền áp chế tính khí, nói: "Vậy nương tử bị thương như thế nào?" "Ra chút máu, ta hỏi qua nương tử có muốn tìm thầy thuốc không, nàng nói cũng chỉ có một lần, về sau không ra máu nữa, ta mới yên tâm, trên đường trở về, ta thấy nương tử cũng không kêu đau, máu cũng không ra nữa, hẳn là giống như nương tử nói, qua mấy ngày sẽ không đau đi." Đại Lang đem sự tình nói một lần. Vừa nghe đến xuất huyết, Nhị Lang không dám lỗ mãng nữa, đồng dạng nhụt chí ngồi xuống giường, hai huynh đệ trầm mặc một lúc lâu, Nhị Lang mới cúi đầu hỏi: "Thật sự qua mấy ngày sẽ không còn đau nữa?" "Nương tử nói như vậy." Hai huynh đệ lại lâm vào trầm mặc, khó nhịn ban đầu của Nhị Lang cũng dần dập tắt, nội tâm suy nghĩ, chỉ có thể chờ thêm mấy ngày, đến lúc đó hỏi nương tử còn đau không, không đau nữa liền động phòng đi. "Đừng nghĩ nữa, ngủ đi." Đại Lang thở dài, nằm xuống giường, Nhị Lang nhìn hắn một cái, cũng nằm xuống, hai huynh đệ này ai cũng không ngủ được, qua một hồi lâu, Nhị Lang nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Cùng đệ nói chuyện động phòng như thế nào đi." Kết quả là, hai huynh đệ không ngủ, ngươi tới ta đi tham thảo chuyện động phòng, còn nghiên cứu xem nên như thế nào để nương tử không đau, bất tri bất giác qua canh ba, mới khốn đốn đi ngủ. Hôm sau hai huynh đệ lại dậy thật sớm, vào bếp làm việc, đốn củi, nấu nước, nhóm lửa, đủ bận rộn, ở phòng bếp rất lâu, thời điểm Cam Đường rời giường, hai người vừa làm xong không khác biệt lắm. Cam Đường rời giường rửa mặt xong, đi vào nhà chính, thời điểm đi vào lại kinh ngạc, chỉ thấy trên bàn, đặt bốn bát thịt, còn có hai chén rau dại, Cam Đường cho rằng mình gặp ảo giác, bằng không làm sao có thể mới sáng sớm lại nhìn thấy đồ ăn phong phú như vậy, phỏng chừng bình thường người ta ăn tết cũng không thể nhìn thấy đi. Cam Đường ngốc lăng đi đến bên cạnh bàn, nhìn thức ăn trên bàn, có thịt thỏ hoang, thịt lợn rừng, thịt hươu sao, thịt hoẵng, tối hôm qua nàng vào phòng bếp, biết đây là con mồi trong nhà, trước khi nàng đi thôn Hà Chu trước một ngày, Đại Lang, Nhị Lang lên núi săn bắn mang về, mặt khác một chén rau sam, một chén đồ ăn là nàng đi theo lên núi lấy về, một bàn này thật sự là đem hết đồ ăn trong nhà đều bưng lên. Mới buổi sáng, đây là sao? Cam Đường đối với bàn đồ ăn này, không khỏi nghi hoặc. "Nương tử, nàng dậy rồi." Cam Đường còn đang nghi hoặc, Nhị Lang đi vào nhà chính, nhìn thấy nương tử liền mừng rỡ, Cam Đường nhìn lên, trong tay hắn còn bưng một cái bát, bên trong là khoai tây, nàng thế này mới nhớ tới, đây là hôm qua chạng vạng Trịnh quả phụ mang đến, nói là nhà mình đào không ít, trong nhà ăn không hết nhiều như vậy, mang chút lại đây. "Này, đây là như thế nào?" Cam Đường không hiểu hỏi. "Đây là đại ca với ta cùng nhau làm, nàng ăn nhiều một chút, tận lực ăn, biết không." Nhị Lang đặt khoai tây xuống, miệng liền cười nói. "Ăn sáng thôi, làm sao ăn được nhiều thế này, còn nữa, nào có ăn sáng liền ăn thịt." Cam Đường cảm thấy không thể nói gì, nàng sống hai đời, vẫn là lần đầu biết đến bữa sáng như vậy, khi ở trên núi, tuy rằng hai bữa cơm cũng phần lớn ăn thịt, bình thường điểm tâm cũng có chút thịt mỡ, chỉ có cơm chiều mới có thể nhìn thấy bát thịt, hơn nữa cũng chỉ có một chén, sẽ không thấy đến tận bốn bát thịt, hôm nay huynh đệ bọn họ rốt cuộc sảy ra chuyện gì, mới sáng sớm lại biến thành như vậy. "Nương tử, nàng chỉ cần để ý cái bụng, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, sau này chúng ta sẽ làm thật nhiều cho nàng ăn ." Nhị Lang chỉ vui mừng nói trước, căn bản không biết đầu Cam Đường đã đầy hắc tuyến. "Đây là tính cho heo sao?" Cam Đường khóc cười không thể nói. "Nhị ca, thơm quá a, sáng nay có nhiều đồ ăn ngon như vậy." Hai người đang nói chuyện, phía sau truyền đến âm thanh Tam Lang, tiếp theo hắn liền vọt vào. Trong ba huynh đệ yêu nhất ăn là Tam Lang, nhìn thấy cái bàn đầy đồ ăn, liền vui vẻ không thôi, cười lao thẳng tới bên cạnh bàn: "Không cho đệ ăn vụng, đây là đại ca cùng ta làm cho nương tử ăn, cho nàng ăn no, đệ không được ăn." Nhị Lang biết sức ăn của đệ đệ, sợ hắn ăn nhiều, nương tử còn chưa ăn, vội vàng lên tiếng cảnh cáo hắn. "Nga." Tam Lang đối mặt với cái bàn đầy đồ ăn, chỉ có thể nhìn không thể ăn, có chút oán niệm, bất quá suy nghĩ cho nương tử ăn, cũng không nói gì. "Các ngươi làm gì vậy, mới sáng sớm làm nhiều đồ ăn như vậy, ngươi làm như nhà chúng ta giàu hơn người ta a." Âm thanh không ưng thuận của Lang cha truyền đến, tiếp theo người liền đi vào. "Cha, để ăn, con cùng nhị đệ lên núi nhiều săn bắn nhiều chút là được." Đại Lang theo sát vào nhà chính, thấy lão cha bất mãn, liền nói. "Đúng vậy, cha, người cứ ngồi xuống ăn đi." Nhị Lang cũng nói một câu. Lang lão cha nhìn nhìn hai tiểu tử, suy nghĩ mới buổi sáng phát cáu cũng không có ý tứ, còn chưa tính, không nói tiếp nữa, ngồi xuống ghế, Đại Lang đặt bát cháo trong tay trước mặt lão cha, một bát khác đưa cho nương tử, "Nương tử, nàng cũng ngồi xuống ăn đi, ăn nhiều một chút." Cam Đường cũng không biết làm gì, đồ ăn đã làm hết, chẳng lẽ bỏ đi, đành cầm bát, ngồi xuống, ba huynh đệ tự lấy cháo, cũng ngồi xuống ăn bữa sáng. "Nương tử, nàng ăn đi, chịu khó ăn chút, còn có cái này." Nhị Lang từ lúc ngồi xuống, liên tục khuyên nương tử ăn nhiều một chút, còn không ngừng gắp rau vào bát cho nàng, biến thành Cam Đường có chút xấu hổ, nhìn trộm sang Lang lão cha, thấy trên mặt ông không có rõ ràng không ưng thuận, mới thoáng yên tâm xuống. Một bên Đại Lang cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ là hắn không có như Nhị Lang minh mục trương đảm, chỉ yên lặng gắp rau cho nàng, Cam Đường ở hai bên giáp công hạ, trong bát đầy như một cái núi nhỏ, Tam Lang đáng thương chỉ có thể nhìn, miệng uống cháo hoa, một mình trông mong nương tử nhanh chóng ăn no, hắn mới có thể được ăn. Cam Đường lúc này đã không nói nên lời, chỉ có thể vùi đầu vào núi nhỏ, nội tâm lại 囧muốn chết, suy nghĩ xem rốt cuộc hai người bọn hắn muốn làm trò quỷ gì. Nàng nào biết đâu rằng, tối hôm qua hai huynh đệ đã thương lượng thật tốt, muốn cho nương tử ăn no, dưỡng thân mình tốt, như vậy mới không dễ dàng bị thương, cũng sẽ không bị đau, cho nên hôm nay mới sáng sớm, ép buộc một bàn như vậy. Thời điểm Đại Lang, Nhị Lang cười tủm tỉm nhìn nương tử ăn không ngừng, Lang lão cha đặt chiếc đũa nói: "Lần này làm phòng, trong nhà chúng ta tích tụ, đã không dư thừa ngân lượng, còn chức chu viên ngoại gia hộ viện ta cũng từ, sau này, chúng ta đều thêm sức lực, kiếm nhiều ngân lượng chút mới có thể sống qua." Ba huynh đệ cùng Cam Đường đều dừng lại đũa, Đại Lang vội nói: "Sau này con cùng nhị đệ sẽ lên núi nhiều hơn, bắt được con thú lớn cầm lên trấn trên bán, hơn nữa nương tử nói bán được da thú, nuôi sống một nhà hẳn là có thể đi." "Ừm, con cũng đi, con cũng giúp chút sức lực." Tam Lang cảm thấy hắn cũng có thể giúp chút sức lực trong nhà, hắn vừa nói một câu xong, Lang lão cha liền ngăn cản nói: "Con không cần đi, con chờ trong nhà cho ta, học sách là được, ta đi theo thôi, tuy rằng vài năm nay lão tử không chạm qua cung, săn bắn con vật vẫn làm được." Tam Lang đang định nói, Lang lão cha lại nói thẳng: "Nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta liền lên núi." Nói xong nâng lên cháo bát tiếp tục ăn, căn bản không cho Tam Lang cơ hội mở miệng nói chuyện, hắn không biết làm sao chỉ có thể đem lời nói nghẹn trở về. Ăn sáng xong, Cam Đường muốn đi rửa chén, lại bị Đại Lang ôm đi, Nhị Lang đứng lên đi làm, hai người nhanh chóng thu thập, liền cầm cung tiễn và cái sọt, cùng Lang lão cha hướng con đường mòn sau nhà đi. Cam Đường thật sự không có việc gì làm, liền xách Tam Lang đi nghe nàng dạy chữ, học xong, lại cùng hắn đọc sách, học đến chán ngấy, liền ôm Tiểu Khôi chơi. Đang lúc hai người đem Tiểu Khôi phiên đến phiên đi chơi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, theo sau truyền đến lời nói trung khí mười phần: "Lang đại ca có nhà không?" Tam Lang cùng Cam Đường hai người từ trong phòng đi ra, mở cửa nhìn ra, ngoài cửa một gã hán tử ngoài 30, dáng người rắn rỏi, tướng mạo đường đường, bên cạnh đi theo một nam một nữ, tuổi không lớn, nhìn không đến 12. "Cha tôi đi ra ngoài, xin hỏi ngươi là?" Tam Lang đối với hán tử kia nói. "Tôi là bạn cũ của Lang đại ca, đặc biệt đến đây thăm hỏi." Đôi tay hán tử ôm quyền thi lễ, sau cẩn thận đánh giá Tam Lang.