Nhà có ba lang quân
Chương 16 : Nương tử chúng ta đến đây
Edit: Miho
Ba huynh đệ đợi từ buổi sáng cho tới trời tối, Lang cha vẫn không xuất hiện, ba huynh đệ lòng đầy nghi ngờ cố gắng thích ứng, nội tâm tin tưởng, nhất định là lão cha đã đồng ý việc này.
"Thật tốt quá, nương tử là của chúng ta, là của chúng ta." Nhị Lang không kiềm chế được, mừng rỡ nhảy lên, vọt vào nhà tranh đem Cam Đường ôm ra.
"Nương tử, cha ta đã đồng ý, thật sự." Đại Lang cũng rất hưng phấn, cười hô.
"Nương tử sau này nàng đừng rời khỏi chúng ta." Tam Lang đồng dạng cao hứng.
Lời này của Tam Lang, làm cho ba huynh đệ nhớ tới việc nương tử đã từng rời đi, đang hưng phấn lại lập tức ủ rũ, tất cả nhìn về phía nàng.
"Nương tử, vì sao nàng muốn rời đi?"
"Nương tử, nàng phải đáp ứng chúng ta, không rời đi nữa."
"Nương tử, không cần bỏ lại chúng ta."
Ba huynh đệ đồng thời nói, ba cặp mắt yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt hoàn toàn bi thương.
Cam Đường đối mặt ánh mắt như vậy, nội tâm ê ẩm, kiếp trước không có người đau nàng, yêu nàng, cuộc đời này lại có ba người toàn tâm toàn ý yêu nàng, thậm chí vì nàng nguyện ý vứt bỏ tất cả, nàng sao có thể nhẫn tâm đi thương tổn bọn hắn.
Chớp chớp hai mắt nhức mỏi, Cam Đường nhìn bọn hắn, trịnh trọng gật đầu, khẳng định nói: "Các huynh yên tâm, ta về sau sẽ không rời khỏi các huynh, một bước đều không rời đi."
"Nói chuyện giữ lời?"
"Đừng lừa chúng ta?"
"Thật sự?"
Ba huynh đệ lo được lo mất, gấp đến độ muốn nàng cam đoan, bọn hắn không muốn đến lúc mất đi nàng lại thống khổ.
Thấy bọn hắn cẩn thận vội vàng như thế, Cam Đường biết chính mình đã thương bọn hắn quá sâu, bất giác nội tâm cảm thấy đau lòng, lại gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Là thật, ta không rời đi nữa."
"Nga, nương tử không đi, không đi." Nhị Lang cao hứng ôm nàng xoay quanh, xoay chuyển nàng choáng váng, nàng liền hô: "Đừng xoay nữa, thật chóng mặt."
Nhị Lang nghe lời này mới dừng lại, nhưng vẫn ôm nàng cười không ngừng, lúc này, Đại Lang đi lên, đem nàng bế qua, cái gì cũng không nói, cúi đầu liền hôn nàng một chút.
Nhị Lang, Tam Lang nhìn thấy, hai mắt đều sáng.
"Đệ cũng muốn."
"Đệ cũng muốn."
Hai huynh đệ trăm miệng một lời, lao đến đây, ngươi một ngụm ta một ngụm, trên mặt Cam Đường đầy nước miếng, nàng không biết làm sao đẩy bọn hắn ra, nói: "Tốt lắm, mọi chuyện đều tốt rồi, các huynh không đói bụng sao? Ta rất đói."
Lần này thành công dời đi lực chú ý, Đại Lang vội nói: "Ta đi nấu, không thể để đói phá hư nương tử của chúng ta."
Ôm Cam Đường vào nhà tranh, Đại Lang liền đi nấu cơm , Nhị Lang, Tam Lang vây quanh nàng, oa oa nói chuyện, Tiểu Khôi cũng phe phẩy cái đuôi đi đến, ngẫu nhiên còn gâu gâu sủa hai tiếng.
Cam Đường đột nhiên cảm thấy chuyện tình thật tốt, mới có mấy ngày như vậy, chính mình cùng bọn hắn đều chịu đủ khổ, về sau chuyện gì cũng không suy nghĩ, ở cùng bọn hắn thật tốt, hưởng thụ yêu thương của bọn hắn, như vậy thì tốt rồi.
Ép buộc mấy ngày như vậy, mọi người ăn gì cũng không ngon, nay sự tình trôi qua, ba huynh đệ đói bụng mấy ngày có thể nói ăn như hổ đói, trong bụng Cam Đường cũng trống trơn, cho nên ăn cũng nhiều.
Tâm tình Đại Lang cũng coi như tốt, đói bụng mấy ngày, khẩu vị khẳng định lớn, nhất định phải ăn thật nhiều, cố ý ăn hai bát thịt thỏ hoang lớn, còn có cơm, cũng rất nhanh như gió cuốn mây tan càn quét không còn gì.
Mắt thấy còn mấy miếng thịt thỏ sắp bị tiêu diệt, Đại Lang hô lên: "Tốt lắm, đừng ăn nữa, chừa chút cho nương tử ăn."
Nhị Lang, Tam Lang dừng lại nhìn về phía nương tử, lại nhìn thịt thỏ hoang, mặc dù còn muốn ăn, nhưng suy nghĩ nương tử vẫn quan trọng hơn.
"Nương tử, cho nàng ăn."
"Nương tử, nàng ăn đi."
Cam Đường kỳ thật cũng ăn rất nhiều, nhưng miệng có chút tham, thấy Đại Lang kêu, người khác lại dừng đũa, nhếch miệng cười cười, nhân đức không nhường ai nâng bát đến trước mặt, bàn tay sờ đầu, liền ăn luôn.
Trong núi món ăn thôn quê rất ngon, thịt thỏ hoang rất non mịn, không thể so với ngày đầu tiên ăn thịt hươu kém hơn, nhưng Cam Đường càng ăn càng thấy hương vị, ăn xong còn không quên liếm ngón tay, chỉ cảm thấy liếm hương như vậy còn chưa đủ.
Từ trên xuống dưới nhìn bộ dạng nương tử liếm ngón tay, ba huynh đệ đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cổ họng lăn lên lăn xuống.
Chờ cơm nước xong, Cam Đường vào nhà tranh, ba huynh đệ lặng lẽ ở ngoài phòng chụm đầu, ngồi xổm ở góc tường nói chuyện.
"Đại ca, nương tử đã đáp ứng làm vợ của chúng ta, chúng ta có thể chạm vào nàng không?" Nhị Lang gấp gáp nhất, hắn nghẹn đến nội thương, hôm nay nhất định phải cho ra cái kết luận.
"Ta cũng không biết nội tâm nương tử nghĩ như thế nào." Đại Lang nói là sự thật, đêm đó ở trên núi, hắn cảm giác được nương tử cũng thích, nhưng sau đó vẫn đẩy hắn ra, hắn thật sự hồ đồ.
"Vậy có nên hỏi nương tử không?." Tam Lang cho tới bây giờ nghĩ cái gì liền trực tiếp hỏi nương tử, nội tâm hắn suy nghĩ hỏi nương tử là được, cần gì bọn hắn ngồi đây nói to nhỏ.
"Muốn hỏi như thế nào, lại không phải hỏi ăn cái gì, uống cái gì, hỏi nương tử như vậy, làm không tốt nàng sẽ tức giận ." Đại Lang không đồng ý hỏi như vậy.
"Nếu không, chúng ta trực tiếp thử xem, làm không tốt nương tử nguyện ý sao." Nhị Lang cảm thấy gọn gàng dứt khoát là tốt nhất, đoán tới đoán lui như vậy, không nghẹn chết cũng phiền chết.
"Vậy nếu không đêm nay thử xem." Tam Lang nhìn nhìn đại ca, nhị ca, muốn trưng cầu ý kiến bọn hắn.
Lời này của Tam Lang giống như bom, nội tâm bọn hắn muốn nổ nở hoa, nghĩ đến đêm nay có thể chạm vào nương tử, nội tâm nóng bỏng chạy qua, làm sao còn nhẫn nại được.
"Đi." Đại Lang, Nhị Lang trăm miệng một lời, ba người quay đầu, nhìn về phía nhà tranh, hai mắt phát ra u quang như có thể nhìn xuyên thấu qua vách tường, nhìn thẳng trong phòng.
Ở trong phòng Cam Đường đột nhiên hắt xì, xoa xoa mũi, nằm xuống đống cỏ khô, sờ một chút trên thân Tiểu Khôi, ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài phòng, tâm tưởng, ba người kia đi đâu, sao nửa ngày cũng chưa thấy trở về.
Cam Đường thế nào cũng không chợp mắt được, dựa vào vách tường, nội tâm rối rắm buông xuống, trong phòng gió lạnh khẽ đưa, im lặng lại thoải mái, mí mắt kéo xuống, dần dần buồn ngủ.
Cam Đường không nhịn được buồn ngủ, thân mình xê dịch, nằm xuống, kéo Tiểu Khôi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Ba huynh đệ thương lượng thật tốt, một khắc cũng không muốn đợi, đứng dậy liền hướng trong phòng đi tới, tiến vào, thấy bộ dáng Cam Đường buồn ngủ mông lung, khóe môi câu lên, tóc đen tán loạn, câu động dục hỏa bọn hắn.
Lặng lẽ tới gần nương tử, ngồi xổm xuống nhìn lại, liếc mắt một cái thấy Tiểu Khôi ghé vào ngực nàng.
Liếc một chút, Đại Lang, Nhị Lang mắt như đao nhìn về phía Tam Lang, lập tức trừng mắt hắn, Tam Lang tự giác vô tội, nghẹn nghẹn miệng, tiến lên, một tay ôm Tiểu Khôi rời khỏi ngực nương tử, đặt ở trên mặt đất, vỗ vỗ nó, ý bảo nó mau tránh xa một chút, miễn cho bị đánh.
Tiểu Khôi lười biếng đi đến góc phòng nằm xuống, ba huynh đệ nhìn vật chướng mắt đã đi, đợi lát nữa không kịp, khinh thủ khinh cước đem nương tử bế lên, môi lưỡi lập tức hạ xuống.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
230 chương
123 chương
20 chương