Tô Lương Mạt ở Ngu Nhạc Thành chờ Chiêm Đông Kình, cũng không lâu lắm liền đến rồi. Chiêm Đông Kình là tự mình lái xe đến, Tô Lương Mạt ngồi vào ghế lái phụ, người đàn ông kề tới gần thắt dây an toàn cho cô, "Muốn ăn cái gì?" Cô làm gì có khẩu vị, "Anh muốn ăn cái gì? Hôm nay tùy anh chọn." Tay trái Chiêm Đông Kình nắm chặt vô-lăng, liếc nhìn cô, xe chậm rãi lái đi, hắn chọn lấy một nhà hàng có sân thượng lộ thiên, mở một chai rượu đỏ, tránh khỏi nơi ồn áo náo động, bên tai lại có nhạc nhẹ chậm rãi, Chiêm Đông Kình trái lại chọn được một nơi tốt, ít nhất có thể khiến Tô Lương Mạt rốt cuộc được nhẹ nhõm một đêm. Chiêm Đông Kình có vẻ khá mệt, hai đầu lông mày giấu đi vẻ uể oải, hắn thành thục khẽ lắc ly rượu trong tay, "Lương Mạt, chúng ta quen biết cũng mấy năm rồi." Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn hắn, "Cũng không phải mấy thập niên." "Cuộc sống sau này không phải là còn dài sao?" Chiêm Đông Kình nghiêng người dậy, đem mái tóc đã mọc dài của Tô Lương Mạt gẩy ra sau tai cô, "Sau này tôi sẽ thường xuyên dành thời gian ở cạnh em." Tô Lương Mạt muốn nói "không cần", bởi vì cho dù cô có trở về được hay không, đều sẽ không cùng Chiêm Đông Kình có sau này. Nếu như cô còn có thể trở về được, cô sẽ nói với Chiêm Đông Kình chuyện của Mạc Thanh, sau khi hắn biết rồi tất nhiên cũng sẽ vứt bỏ cái ý nghĩ "sau này", tất cả Tô Lương Mạt đều đã suy nghĩ kỹ, có thể cứu ba mẹ ra, trước tiên cô cũng sẽ không đưa bọn họ trở về Ngự Châu, mà Mạc Thanh sau khi biết chắc chắn cũng sẽ không tha cho cô, cho nên cô có thể làm, là đem chân tướng nói cho Chiêm Đông Kình biết, khiến bà ta trước mặt sau lưng đều có địch. "Ngày mai tôi với đám Lý Đan muốn đến xem thử nơi Thụy đưa người đến, buổi tối cũng sẽ không trở lại Ngu Nhạc Thành." "Được." Chiêm Đông Kình không có để ở trong lòng. Tô Lương Mạt nghe một đoạn nhạc đến thất thần, cô nhìn chằm chằm Chiêm Đông Kình đang dùng bữa phía đối diện, "Đông Kình." Tay người đàn ông rơi xuống cạnh đó, ánh mắt có phần giật mình nghênh đón ánh mắt của cô, Tô Lương Mạt không khỏi mỉm cười, lần đầu tiền không có dùng giọng điệu kịch liệt như vậy nói chuyện với hắn, "Chúng ta ăn một bữa cơm thật ngon, có lẽ không thể giống như trước đây, nhưng tôi có thể tại thời khắc này không hận anh nữa." "Lương Mạt, chỉ cần em cho tôi thời gian, tôi có thể trở lại giống hệt như trước kia." Tô Lương Mạt không có tranh luận với hắn nữa, nếu như lần này cô còn có thể sống sót trở về, cô vẫn sẽ tiếp tục hận hắn, loại hận này chỉ có thể theo tính mạng của cô mà tan biến, cô đã từng nói rằng món nợ của cô Chiêm Đông Kình cả đời này cũng không trả hết được, cô chưa chết, vậỵ thì tất phải cùng hắn hành hạ nhau đến chết. Đây là phân ly giữa yêu và hận, không cách nào tha thứ được! Tô Lương Mạt nâng ly rượu lên cùng Chiêm Đông Kình khẽ chạm nhẹ, hương rượu đỏ tinh khiết thơm ngát lướt qua cổ họng, cô nhẹ nhấp khóe môi. "Tôi đã phái người đang tìm tung tích của ba em, một khi có tin tức, tôi sẽ lập tức báo cho em biết." Tô Lương Mạt siết chặt đầu ngón tay cầm ly rượu, cô hoàn toàn có thể dựa vào thế lực của Chiêm Đông Kình nhờ hắn cứu Tô Khang ra, nhưng đó là ở Thái Lan, cách xa như vậy, sợ là Chiêm Đông Kình bên này có một chút động tĩnh, mạng của Tô Khang với Tống Tử Căng liền không giữ được, "Được, tôi chờ tin tốt của anh." Hai người chung đụng vẫn là không nóng không lạnh, ăn tối xong xuống lầu, Chiêm Đông Kình dắt tay Tô Lương Mạt đi lên phía trước, cô biết nguyên nhân là ở trên người cô, cô không cách nào chân chính mở cửa lòng mình tiếp nhận, cho nên ở giữa hai người vẫn là một tầng khoảng cách khá xa này. Đi đến bể phun nước trước khách sạn, Tô Lương Mạt đã uống vài ngụm rượu, lại cảm giác thấy ngà ngà say, gò mà phơn phớt màu hồng nhuận, Chiêm Đông Kình đẩy lọn tóc rơi trên trán cô ra, kéo cô vào trong lồng ngực. Hai tay Tô Lương Mạt vòng chặt thắt lưng hắn, cảm giác trọn vẹn mà lại thỏa mãn làm cô không nhịn được khẽ cọ cọ cằm lên đầu vai người đàn ông. Chiêm Đông Kình siết chặt vòng tay, hai người đứng dưới ánh trăng tĩnh lặng ôm nhau, người đàn ông cúi người hôn lên trán Tô Lương Mạt, "Đã lâu rồi chưa nghĩ đến, tôi còn có thể ôm em như vậy." (Oa, dịch đến đoạn này thiệt là cảm xúc dâng trào, cảnh này mà lên phim thì đệp bik mấy các nàng nhỉ:>> nào thì bể phun nước nào thì bầu trời đêm trăng, thế này thì chúng em chết mất anh chị ạ, hu uuuuu...) Tô Lương Mạt ôm chặt hắn, nhưng cũng chỉ là một lúc, cô buông tay ra lui người về phía sau, "Đi thôi." Dọc theo đường đi cô cũng không có mở miệng, thu hồi ánh mắt xuất thần từ bên ngoài cửa sổ, Chiêm Đông Kình đối diện tầm mắt cô, "Làm sao vậy?" "Cái gì làm sao?" "Đêm nay là lạ." "Thật sao," Tô Lương Mạt đưa tay sờ sờ mặt, "lạ chỗ nào." Chiêm Đông Kình kéo tay cô nắm trọn trong lòng bàn tay, kéo tới thả đến bên môi khẽ hôn, "Hôm nào đó dẫn em trở lại Thanh Hồ Đường." Tô Lương Mạt khẽ rụt tay lại, cô xoay người nhìn về phía Chiêm Đông Kình, "Quan hệ của anh với mẹ anh có tốt không?" "Không thể nói được." Chiêm Đông Kình chuyên chú nhìn đường đi phía trước, "Mẹ tôi với tôi cũng không được coi là quá gần gũi, nhưng đối với tôi cũng được, khi còn nhỏ quan hệ tốt hơn chút, chỉ có điều chuyện của tôi bà ấy nhất thiết muốn quản, có lẽ mỗi một người làm mẹ đều như vậy." Lòng bàn tay của Tô Lương Mạt cùng hắn giao nhau, "Người gần gũi cũng có thời điểm xa cách, không phải là có câu nói rất hay sao? Càng là người thân cận, thì càng nhìn không thấu được lòng." "Vậy lòng của em, có thể cho tôi nhìn thấu không?" Tô Lương Mạt cười cười trả lời, "Nếu như có cơ hội." Chiêm Đông Kình đưa Tô Lương Mạt đến tầng trệt, cô đẩy cửa xe đi xuống, Chiêm Đông Kình sau đó theo cô xuống xe, "Lương Mạt, tôi lên đó nhé." Tô Lương Mạt do dự một chút, cuối cùng lắc đầu, cô ngay cả một cơ hội phóng túng lần cuối cùng cũng không cho mình, "Tô Trạch còn ở phía trên, đợi sau này đi." Chiêm Đông Kình dựa lên nắp mui xe, không khỏi bật cười, "Không biết vì sao, hình như rất không nỡ để em lên trên." Khóe mắt Tô Lương Mạt phát ra một hồi chua xót, "Ngày mai gặp." Tô Lương Mạt đứng ở đầu hành lang, không muốn lại kích động thêm lần nữa, nếu như ngay cả ấn tượng cuối cùng cũng không thể trọn vẹn, đời này của cô có phải sống quá thất bại rồi không. Chiêm Đông Kình đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô xoay người đi vào bên trong, một cái bóng bị gãy ngoặt nhiều khúc, cuối cùng biến mất trong tầm mắt hắn. Tô Lương Mạt đi đến trên lầu, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy xe của Chiêm Đông Kình vẫn còn ở dưới lầu. Cô lại đi vào phòng ngủ, khẽ hôn Tô Trạch đã sớm ngủ say, Tô Lương Mạt đứng dậy đi vào một căn phòng khác. Bảo mẫu đã đi ngủ từ sớm, nghe thấy tiếng gõ cửa, mặc vội bộ quần áo đi ra, "Tô tiểu thư? Đã trễ thế này có chuyện gì sao?" Tô Lương Mạt đưa cho chị ta một tấm danh thiếp, "Ngay mai sau khi Tô Trạch tan học, tôi sẽ bảo lái xe đón hai người đi đến một nơi, chị đem tấm danh thiếp này đưa cho người ở bên trên, anh ấy sẽ biết phải làm gì." Bảo mẫu do dự đưa tay tiếp nhận, nhìn thấy trên tấm danh thiếp in hai chữ "Lưu Giản". Đợi đến ngày mai sau khi Tô Trạch tan học, các cô đã sớm đi Thái Lan rồi, nếu như không trở về được, người duy nhất cô nghĩ đến chỉ có Lưu Giản, Tô Lương Mạt biết làm như vậy có thể sẽ rất ích kỷ, nhưng ba mẹ của cô cô không thể không cứu. *** Lúc Tô Trạch mở mắt ra, Tô Lương Mạt đã dẫn người lên một chuyến bay hướng đến Thái Lan. Đoàn người mặc quần dài, đội mũ, sau khi đến Thái Lan thì thuê hai chiếc xe. Lý Đan ngồi trên ghế lái, "Địa điểm kia rất vắng vẻ, trước tiên chúng ta bố trí ổn thỏa khu vực xung quanh, buổi tối sẽ hành động." Tô Lương Mạt thấy hai mắt Lý Đan sưng đỏ, "Tối hôm qua đã khóc à?" "Không có, chỉ là ngủ không ngon mà thôi." Xe một đường chạy nhanh về phía trước, trải qua thành thị Thái Lan phồn hoa, Lý Tư ở phía sau mở bản đồ điện tử ra, "Trung tâm thành phố yên lành không chịu, lại phải đi đến nơi quỷ quái như vậy." "Chính là khó tìm, nên ngay cả Chiêm Đông Kình cũng bị giấu giếm hai năm." Thụy sáp tới gần chỉ vào một điểm màu đỏ, "Cô xem thử xem, đằng sau là một cánh rừng rất lớn, phía trước lại là hải vực mênh mông, cô nói nếu có ai đó bị nhốt bên trong, còn có thể chạy hướng nào?" Xe đi qua đoạn đường gập ghềnh, đi vào một địa điểm ở một trấn nhỏ cách đó không xa. Tô Lương Mạt dẫn đầu xuống xe, bên trong đã sắp xếp một căn phòng. Tô Lương Mạt mang theo cái rương đi vào, đi theo còn có một cô gái biết tiếng Thái, cô an bài xong chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, Tô Lương Mạt không thể chờ đợi được nhìn đồng hồ, thời gian bên này chênh lệch với Trung Quốc một tiếng, lúc này cũng chỉ có thể chờ trời tối. *** Tống Các là càng nghĩ càng thấy rất không ổn, làm xong chuyện bang hội liền đến Ngu Nhạc Thành. Nhưng người bên trong nói với hắn, Lý Đan cũng không có ở đây. "Tô tiểu thư đâu?" "Có việc với Thụy tỷ, hai ngày nay sẽ không đến Ngu Nhạc Thành." Bất an trong lòng Tống Các càng lúc càng rõ ràng, hắn lái xe trở lại Thanh Hồ Đường, đem chuyện này nói cho Chiêm Đông Kình biết. Người đàn ông nghĩ đến những lời Tô Lương Mạt nói tối qua, nhưng lúc nghe đến tin tức này trong lòng vẫn là giật nảy, "Lý Đan đã nói với cậu cái gì sao?" "Tối hôm qua chúng tôi ra ngoài ăn cơm, cô ấy... cô ấy nói là nếu cô ấy chết, bảo tôi phải sống thật tốt, quên cô ấy đi." "Cái gì?" Ánh mắt Chiêm Đông Kình ngưng trọng, "E là xảy ra chuyện rồi?" "Kình thiếu, Tô tiểu thư đưa những người có thể đem đi được toàn bộ đều đem đi hết rồi." Chiêm Đông Kình không nói hai lời đứng bật dậy, "Đi, đến Ngu Nhạc Thành." *** Lúc Tô Lương Mạt sắp đi đã phân phó người trông giữ Ngu Nhạc Thành nhất định phải đối ứng cẩn thận, nếu có ai hỏi, thì nói cô có việc đi ra ngoài, nhất thời không trở về được. Nhưng mắt thấy Chiêm Đông Kình dẫn người xông vào, quản lý tạm thời lại bị Tống Các xách đến trước mặt Chiêm Đông Kình. Người đàn ông chỉ vào cánh cửa đóng chặt kia, "Mở cửa ra." "Đây là phòng nghỉ của Tô tỷ, chúng tôi không có chìa khóa." Vẻ mặt Chiêm Đông Kình rõ ràng không kiên nhẫn, "Nếu cô ấy đã giao Ngu Nhạc Thành cho cô, vậy tài liệu kinh doanh quan trọng khẳng định còn ở bên trong, cô sẽ không có chìa khóa?" "Tôi thật không có." "Được," Lời nói Chiêm Đông Kình đột nhiên lộ ra tàn ác, "Tống Các, vặn gãy từng ngón tay cô ta cho tôi, cho đến khi cô ta giao chìa khóa ra đây mới thôi." Trong lòng Tống Các chỉ lo cho Lý Đan, làm gì còn nghĩ đến thương hoa tiếc ngọc, hắn vươn tay cầm lấy tay đối phương dùng sức. "A! Tôi nói tôi nói, chìa khóa ở chỗ tôi!" Đi vào trong phòng nghỉ, bên trong cũng có thư phòng, là Tô Lương Mạt dùng để làm việc, Tống Các mang người theo bắt đầu tìm kiếm, bất kỳ dấu vết nào để lại đều không buông tha. Ngăn kéo cũng bị mở ra, Tống Các đem một xấp tài liệu sắp xếp trật tự bên trong đưa tới tay Chiêm Đông Kình, "Kình thiếu, ngài xem." Chiêm Đông Kình nhận lấy, lần lượt lật xem tỉ mỉ từng cái một, "Sao cô ấy lại có những thứ này?" "Tô tiểu thư gần như đem hết tất cả thuộc hạ của cô ấy đi..." Chiêm Đông Kình đột nhiên giật bắn người, "Chẳng lẽ?" Bây giờ cô chỉ để ý chuyện của Ngu Nhạc Thành, sẽ không giống trước kia chạy ngược chạy xuôi như vậy, mà điều duy nhất có thể khiến cô đánh cược mạng sống mà đi, e là chỉ có Tô Khang. "Kình thiếu ngài xem, ở đây còn có bản đồ vị trí cụ thể." Đầu mày Chiêm Đông Kình nhảy lên thình thịch, "Cậu mau sắp xếp người, chúng ta đi đến nơi này." "Vâng." *** Ăn cơm tối xong, Tô Lương Mạt yên lặng nằm trên chiếc ghế ngoài sân thượng căn nhà, hai tay gối sau đầu, ánh mắt xuyên qua tán lá cây rậm rạp có thể nhìn thấy mặt trăng sáng rõ treo ở trên cao. Lý Đan đi đến bên cạnh cô, "Sao không ngủ bên trong một lát?" "Còn cậu, sao cậu không ngủ?" Lý Đan tiến tới nằm lên cái ghế khung bên cạnh, "Không ngủ được." "Lý Đan, nếu như lần này có thể sống sót trở về, cậu muốn làm gì nhất?" Lý Đan nhìn lại ánh mắt Tô Lương Mạt, dường như đang đấu tranh tư tưởng, một lúc lâu sau mới nói, "Ngủ một giấc thật đã, sau đó sống một cuộc sống thật tốt." Tô Lương Mạt không khỏi mỉm cười, "Nói thật hay." Lý Đan liếc nhìn thời gian, "Còn một tiếng đồng hồ nữa." "Đám Thụy đâu?" "Ngủ rồi, đợi lát nữa đánh thức bọn họ dậy." Tô Lương Mạt nghiêng người nhìn về phía Lý Đan, "Lần này nếu thực sự có thể thoát hiểm, mình đảm bảo, sau này nhất định để các cậu có được cuộc sống an an toàn toàn, mình sẽ nỗ lực hết khả năng." "Yên tâm, cậu với mình cùng nhau nỗ lực." Hai người nhìn nhau cười. *** Chín giờ tối, các cô đúng giờ xuất phát, lái xe đến địa điểm mục tiêu gần đó, Tô Lương Mạt cho người giấu kín xe, ở đây đi bộ đến cũng khoảng chừng mười phút, lát nữa một khi đào thoát, cũng có đầy đủ thời gian lên xe. Từ chỗ này có thể nhìn thấy loáng thoáng mấy căn biệt thự, cách nhau lại khá xa, Tô Lương Mạt lấy ra kính viễn vọng, "Không sai, chính là chỗ này." Đám người sắc mặt ngưng trọng, Tô Lương Mạt dẫn đầu đi vào trong, bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có xe chạy ngang qua, Mạc Thanh lưu lại đây cũng không nhiều người, trước cửa lớn thậm chí ngay cả một hộ vệ cũng không có. Cũng đúng, ai sẽ nghĩ tới bà ta có thể giấu người ở nơi này, lúc trước Tô Lương Mạt vẫn cho rằng Tô Khang đã sang Mỹ, cô chú ý tới căn biệt thự đằng sau thông ra một khu rừng nhiệt đới rậm rạp, "Lát nữa chúng ta không được đi riêng lẻ, sau khi cứu người theo đường cũ quay ngược lại, ngàn vạn lần không thể vào khu rừng kia." "Được." Mười mấy người thận trọng đi đến cạnh căn biệt thự, Tô Lương Mạt ngồi xổm dưới một gốc cây đại thụ, "Lý Đan, Lý Tư, hai người chịu trách nhiệm camera giám sát ở bên này." "Được." Mấy người còn lại theo Tô Lương Mạt không nhúc nhích ngồi im ở đó, trước khi camera bị xử lý, ai cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cả căn biệt thự giống như bị bao bọc giữa khu rừng, hai mắt Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm vào trong, chợt thấy hai bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra, cô kích động muốn đứng bật dậy, bị Thụy đè lại bả vai, "Lương Mạt, đợi một chút." Tô Lương Mạt lui người lại, lần nữa ngồi xổm xuống. Ước chừng nửa giờ sau, Lý Đan mới trở về đến bên cạnh, "OK rồi." Tô Lương Mạt gật đầu, Tô Khang với Tống Tử Căng đi vào trong hoa viên, Lý Đan lấy ra cái bao tay, đưa tay sờ lên từng đạo lan can thẳng đứng kia, Tô Lương Mạt muốn gọi lên, nhưng khi nhìn đến hai gã hộ vệ đang tuần tra cách đó không xa lại sợ đánh rắn động cỏ, cô ra hiệu người khác đều lui vào trong rừng, cô suy nghĩ một chút, huýt sáo mấy tiếng. Tô Khang nhạy cảm nhìn quanh bốn phía, "Bà nghe thấy âm thanh gì không?" "Không có," Tống Tử Căng nhìn xung quanh, "đoán chừng là chim gì đó hót." "Không phải đâu," Tô Khang nói chắc chắn, "chúng ta ở đây hai năm rồi, tôi đã có thể phân biệt ra được các tiếng chim hót." Tống Tử Căng cười lắc đầu, "Ông đấy, cũng chỉ có thể giết thời gian như vậy." Vách tường phía trên biệt thự treo đầy cây cỏ xanh tốt, Tô Lương Mạt lại huýt sáo, âm thanh không lớn, cũng đủ Tô Khang có thể nghe thấy được. "Nhất định là có người!" Tô Khang lúc này là tin chắc, "Bà đỡ tôi đi một chút, đi đến giàn hoa bên kia xem xem." "Được." Tô Lương Mạt cẩn thận đẩy lùm cây ra, cô thấy Tô Khang càng lúc càng tới gần, Tô Lương Mạt kích động nắm chặt lan can, lời nói nơi cổ họng ngẹn lại thủy chung không cách nào phát ra khỏi miệng được, ánh đèn bên này lờ mờ, nhìn sang phía này căn bản không thấy có người bên ngoài. Tô Khang đi đến trước giàn hoa, Tô Lương Mạt khẽ mở miệng, "Ba!" Thanh âm xuyên qua truyền tới tai Tô Khang, Tô Khang khó tin lôi kéo tay Tống Tử Căng, "Nghe thấy chưa?" Vẻ mặt Tống Tử Căng đầy kinh ngạc, "Lương, Lương Mạt." "Mẹ, con ở đây." Tô Khang nắm chặt tay Tống Tử Căng, hai người đi đến gần lan can, khoảng cách gần như thế này mới nhìn thấy Tô Lương Mạt ở phía ngoài. Tống Tử Căng che miệng lại, thiếu chút nữa hô ra tiếng, nước mắt nhịn không được tràn khỏi mi, Tô Lương Mạt cũng nước mắt đầy mặt, "Ba, mẹ." "Sao con lại ở đây?" "Con tới cứu ba mẹ ra ngoài." Tô Khang trấn định, "Sao con biết ba mẹ ở đây?" "Ba, đừng nói nhiều như vậy, mau đi theo bọn con, con biết là Mạc Thanh giam lỏng hai người ở đây, yên tâm, qua đêm nay một nhà chúng ta có thể đoàn viên rồi." Tô Lương Mạt hướng ra sau lưng vẫy vẫy tay, đám Lý Tư đang chờ lập tức tiến lên. "Ba với mẹ đứng ở đây đừng đi đâu, lúc này trời tối, hơn nữa không có camera, hộ vệ sẽ không phát giác ra được." Thụy lấy dụng cụ từ trong túi ra, bắt đầu xoắn lên đoạn lan can, Tô Khang thế nhưng mặt mũi đầy nghiêm trọng, "Lương Mạt, mau mau đưa chúng nó rời đi!" "Con không đi! Ba, con bây giờ không còn là Lương Mạt trước kia nữa." "Con cũng không nghĩ xem, xung quanh đây là nơi nào, có thể nói đi thì đi được ngay sao? Đi mau đi!" Lan can bị vặn đứt một cây, Thụy vẫn còn tiếp tục, Tô Lương Mạt kiên trì nói, "Ba, ba muốn trở về Ngự Châu cũng được, Chiêm Đông Kình đã biết cái chết của cha anh ta không có liên quan tới ba, anh ta sẽ không làm gì ba cả." Tô Khang thở ra, "Ai nói cái chết của Chiêm Tùng Niên không liên quan tới ba?" Tô Lương Mạt há hốc miệng, "Ba, ba nói gì vậy?" "Nếu cái chết của Chiêm Tùng Niên không liên quan tới ba, ba cũng sẽ không đi đến một bước ngày hôm nay, đó đều là một tay ba thúc đẩy, con đừng hỏi nữa, đi nhanh đi!" Thụy kéo vạt áo Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, đươc rồi." Tô Lương Mạt tiến lên giữ chặt tay Tống Tử Căng, "Trước tiên đừng nói mấy thứ này, rời đi quan trọng hơn." Tống Tử Căng nói với Tô Khang, "Không phải ông mỗi ngày đều muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này sao? Không thử làm sao biết được? Nhanh lên đi." Bà khom lưng, dưới sự giúp đỡ của Tô Lương Mạt, bước một chân ra. Đột nhiên, tiếng còi báo động phá vỡ bầu trời đêm, Tô Lương Mạt giật mình, đưa tay kéo Tống Tử Căng, "Mẹ, nhanh lên." Đằng xa truyền tới một hồi tiếng súng, Tô Khang thấy hộ vệ đang chạy đến, cùng đi theo nhất định là không kịp. "Lương Mạt, con mau rời khỏi nơi này, nhớ kỹ, đừng vào khu rừng phía sau, đi vào thì không ra được nữa." "Ba!" "Sao con vẫn chưa hiểu!" Tô Khang kéo Tống Tử Căng về bên cạnh, "Mạc Thanh muốn đối phó chính là Chiêm Đông Kình, ba không biết chuyện này có phải là ba ta sắp xếp hay không, tóm lại con đi nhanh lên!" "Không, con hôm nay nhất định phải đưa ba mẹ đi!" Hai gã hộ vệ đang chạy tới bị Lý Đan bắn trúng, Tô Lương Mạt còn muốn kiên trì, ngước mắt lại thấy trong biệt thự tối om lao ra một đống người, Tống Tử Căng trong nháy mắt phát ra tuyệt vọng, "Đi mau!" Lý Đan cũng phát giác thấy không ổn, cô giữ chặt Tô Lương Mạt rút lui ra phía sau, "Trước tiên tránh đi những kẻ này, quay về rồi lại nghĩ cách, bằng không không thể đi được." Tô Lương Mạt nhìn về phía đồng bạn, cô không đi, các cô ấy cũng liền tử thủ ở đây. Cô lau nước mắt, dằn lòng nói, "Đi!" Cô theo đường cũ lao về trước, mới ra khỏi cánh rừng, một hàng đèn pha xe hơi đánh tới, Tô Lương Mạt trước tiên ngồi xổm xuống, đợi hai mắt thích ứng đôi chút mới nhìn ra ngoài. Vừa nhìn một cái, lại không thể tin được. Một đám người chi chít giương súng lên, trong lòng Tô Lương Mạt kinh hãi, chợt cảm thấy không ổn. Lý Đan cắn răng, "Nơi này, sợ là người đàn bà kia cố ý tiết lộ cho chúng ta biết." Tô Lương Mạt hung hăng nắm chặt tay, "Lý Tư, còn có nơi nào khác có thể trốn chạy không?" "Trừ phi rút lui ngược trở lại, nhưng khu rừng lớn như vậy, đâu là điểm cuối cùng chúng ta căn bản không biết." Tô Khang lúc nãy cũng dặn dò, lại nói sai khi tiến vào thì không ra được nữa. Hàng loạt người giơ súng bắt đầu bắn phá, cho dù có cánh rừng che chở, nhưng vẫn là không ngăn được mưa bom bão đạn, con đường sống duy nhất bị phá hỏng, không thử xem, cũng chỉ có thể nằm lại ngay ở đây. Tô Lương Mạt hướng nhóm người sau lưng làm động tác ra hiệu, "Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó, ít nhất không phải chết trước họng súng của đám người này, vào trong rừng, cũng chỉ thuận theo ý trời." "Được." Lý Đan mang theo đồng bạn chạy trước, Lý Tư cản phía sau, nhưng đành chịu bên ngoài thực quá nhiều người, cho dù đánh trực diện các cô cũng không đủ đạn mang theo bên người, một đám người đi vòng ra sau biệt thự, vắt ngăng bên cạnh là một cái hồ nước, Tô Lương Mạt không nói hai lời nhảy xuống, "Mau!" Động tác nhảy xuống như vậy không khác nào kéo chậm tốc độ, Tô Lương Mạt nghe thấy phía sau truyền đến một hồi tiếng kêu thảm thiết, lúc quay đầu lại, một cô gái đã ngã nhào xuống nước. "Mẹ!" Cô mắng một câu, xoay người lại bắn qua một phát, Lý Tư kích động ở chỗ xung yếu quay lại liều mạng, Tô Lương Mạt níu cánh tay cô ấy lại dùng sức kéo lên phía trước, khó khăn lắm mới lên đến bờ, Tô Lương Mạt nhìn bọn người đuổi theo, cô thở hổn hển đứng dậy, "Bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi, chỉ khi nào bỏ xa bọn chúng mới được." Đám người hai bên hỗ trợ nhau tiến lên phía trước, cũng không ai biết con đường chờ bọn họ phía trước đến tận cùng là như thế nào, tới cuối cùng có thể ra ngoài được hay không. Tô Lương Mạt chạy đến không ra hơi, tiếng súng nổ sau lưng càng lúc càng xa, Lý Đan đỡ cô tới trước một cây đại thụ nghỉ một lát, "Chỗ này chúng ta đi vào rồi cũng chỉ quanh quẩn không ra được, đoán chừng bọn chúng hơn nửa giờ sau cũng tìm không được." "Các cô ấy sao rồi?" "Chết một người, lạc mất một người." "Những người còn lại đều tập trung một chỗ, chúng ta lát nữa đi tìm thử xem." "Được." Tô Lương Mạt dựa vào gốc cây nghỉ ngơi lấy sức, mấy người ngồi vây quanh thành một đoàn, hai mắt thì không ngừng nhìn quanh bốn phía, Lý Đan lấy điện thoại di động ra, "Làm sao bây giờ, một chút tín hiệu cũng không có." Mấy người bên cạnh cũng lấy điện thoại di động ra, sau đó lần lượt lắc đầu. Tô Lương Mạt ngước đầu lên, "Nhiều người như vậy, chỉ đợi chúng ta chui vào cái lưới này." "Lương Mạt, bây giờ nên làm gì?" "Chỉ có thể đi một bước tính một bước." Trong rừng vô cùng ẩm ướt, quần áo rất nhanh liền ướt nhẹp dính lên người, Tô Lương Mạt thấy tinh thần mọi người cũng hồi phục, "Đi thôi, ít nhất tìm một chỗ bí mật để đặt chân, buổi tối cũng chạy không thoát." Lý Đan bật đèn pin rọi lên phía trước, trong rừng gần như đưa tay không thấy năm ngón, các cô một người đi theo một người, bụi cây gai đâm vào chân với mắt cá chân, đau đớn kéo lê không ngăn cản được bước chân tiếp tục đi về phía trước, giữa sống với chết, cảm giác trên thân thể đã không còn tính là gì nữa. Trong tay Tô Lương Mạt cầm theo súng, càng đi vào trong rừng, càng cảm thấy sợ hãi, quanh thân yên lặng chỉ có tiếng sột soạt, Lý Đan chợt dừng bước, "Lương Mạt, đường phía trước căn bản nhìn không rõ." "Vậy chúng ta liền dừng ở đây đi." Đám người lần lượt đi tìm chỗ có thể ngồi được, mới yên tĩnh một chút, một hồi tiếng bước chân đột nhiên từ đằng sau truyền tới, Tô Lương Mạt nín thở ngưng thần, ra hiệu mọi người đừng rối, cô xoay người, tận lực không phát ra động tĩnh gì, Lý Đan thì đưa tay ấn nhẹ đèn pin. Một ánh đèn quét tới, Tô Lương Mạt ba bước tiến lên trước, súng trong tay chỉa ra ngoài, một bàn tay lập tức chế trụ cổ tay cô, cổ cô ngay tức khắc bị người ta bóp lấy, khí lực người kia rất lớn, ép chặt cô lui lại mấy bước, Lý Đan đưa đèn pin trong tay quét về phía khuôn mặt người đàn ông, cô hét lên một tiếng, "Chiêm Đông Kình?!"