Một chiếc xe ẩn trong ngọn đèn bên ngoài khách sạn năm sao, toàn thân xe màu đen, bóng loáng tán ra tia sáng u tối. Ngồi bên trong là vài tên đàn ông Thái Lan, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn chằm chằm khách sạn phía đối diện. "Còn ở lầu chín, nhưng không tìm được cơ hội để hạ thủ." "Mẹ kiếp, vừa nãy để bọn chúng chạy thoát, còn giết chết mấy người của chúng ta." Tên đàn ông trên ghế lái phụ lấy ống nhòm nhìn về phía khách sạn gần đó, đột nhiên, một chiếc xe chạy ngang qua trước mặt. Biển quảng cáo dán trên xe bọn chúng hiểu rất rõ. "Mau mau, chặn chiếc xe kia lại!" Chiếc xe màu đen cấp tốc chạy qua, cuối cùng vây chiếc xe có hình cặp chân thon dài trần trụi kia bức dừng ở ven đường. Hai tên đi xuống nhanh chóng mở cửa chiếc xe kia ngồi vào, nhìn thấy chỗ ngồi phía sau một người đẹp quyến rũ lộ liễu, bộ ngực đầy đặn sống động, gương mặt trang điểm rất đậm, lần đầu mới nhìn thấy quả thực là đẹp mắt không gì bằng. "Các người là ai? Muốn làm gì?" Tên đàn ông dời tầm mắt xuống, nhìn thấy hầu kết ở cổ đối phương lồi ra, "Thì ra là tên nhân yêu." "Nhân yêu thì làm sao?" "Câm miệng, mày vào khách sạn lên tầng mấy?" Tên đàn ông rút súng chỉa lên trán hắn. Nhân yêu bị dọa sợ giơ hai tay lên, "Tầng mười, người ta vừa mới gọi." "Tầng mười?" Mắt tên đàn ông sáng lên, "Phòng nào?" "1010" Hai tên đồng bọn nhìn nhau, đây không phải là số phòng của Chiêm Đông Kình mà bọn chúng dò la được sao? Lại muốn tìm nhân yêu, khẩu vị thật nặng. Tên đàn ông nháy mắt với đồng bọn, "Mau gọi Linh đến đây," Hắn chỉa vũ khí vào đối phương, "mày, cởi sạch quần áo, còn nữa, là ai đã gọi điện thoại tìm mày? Đã dặn dò những gì?" Hắn cuống cuồng đem những lời Tô Lương Mạt nói trong điện thoại thuật lại không sót một chữ cho đối phương. Rất nhanh, một chiếc xe khác lái tới. Xuống xe là một người Thái Lan xinh đẹp, muốn giả trang tất nhiên phải cần kẻ có bản chất giống như vậy, tên Linh này cũng là nhân yêu, vốn đã được tiêm hooc-mon sau đó chuyên biểu diễn ở mấy hộp đêm, về sau được một lão Đại ở Thái Lan nhìn trúng, nhận làm thuộc hạ. Nhanh chóng thay quần áo, lại cầm lấy thẻ từ trong tay tên kia, Linh mang giày cao gót trầy trật nhấc mông từng bước từng bước đi về phía khách sạn. Tô Lương Mạt đứng dậy rót ly nước, áp đôi môi lên dọc vành ly, nhiệt độ còn lưu lại từ nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi lúc tiếp xúc với nước lạnh liền thiêu đốt mép ly nước đến nóng rực, cô không đi ra ban công nữa, chán ngán ngồi trên giường xem tivi, tầm mắt lại lướt qua số trên thẻ bài, thật ra cũng chẳng có ý nghĩ gì quá lớn, lúc ấy nhất thời xúc động, liền gọi cuộc điện thoại như vậy. Hắn như vậy thật không sao hiểu được, cô buồn nôn hắn cũng không ngại. Chiêm Đông Kình trở về phòng trước tiên tắm rửa, hắn ngồi ở đầu giường hút thuốc, bởi vì cửa sổ đóng chặt, trong phòng ngủ đều nồng nặc mùi thuốc lá, hắn một tay chống cằm, khói thuốc thiêu đốt dọc theo sợi tóc. Hắn khi đó cũng cho người chu toàn từ trong ra ngoài, cho nên mới có thể quyết định thi hành án cho Tô Lương Mạt hai năm, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm khiến cô hao tổn cả một đời ở trong tù. Nhưng chính là hai năm này... Hắn ra sức hít một hơi. Linh uốn éo cơ thể đi đến căn phòng số 1010, hộ vệ trước cửa cảnh giác đưa mắt nhìn hắn, "Cô là ai, mau chóng rời đi!" Tên còn lại nhìn về phía cuối hành lang, "Cũng không biết bên kia làm sao lại cho cô ta vào đây?" Linh xuất ra thẻ từ, trên mặt thẻ có bức hình quảng cáo làm người ta mơ màng, cùng với tên một hội quán nào đó, hai gã hộ vệ nhìn mặt nhau, lại nhớ tới lúc nãy Chiêm Đông Kình khua gõ mở cửa phòng Tô Lương Mạt sau đó vội vội vàng vàng đi ra, khẳng định kìm nén khó chịu mới có thể gọi điện thoại tìm người. Nhưng hai tên vẫn không tùy tiện cho hắn vào. Linh thấy vẻ mặt bọn chúng do dự, vội vàng nói tiếp, "Là Kình thiếu tìm tôi tới." Hai chữ "Kình thiếu" là nói đúng Tiếng Trung cứng nhắc. Một tên hộ vệ trả thẻ từ lại cho hắn, "Hay là hỏi thử đi, lỡ như thật là Kình thiếu phân phó, quấy nhiễu hứng thú của ngài ấy chúng ta ai cũng không gánh vác được." Đồng bọn nghe vậy, gật gật đầu. Hộ vệ gõ cửa phòng ba cái. Chiêm Đông Kình vừa vặn đi ra khỏi phòng tắm, trên mặt còn dính nước đọng, nghe thấy tiếng động hắn thuận miệng hỏi, "Chuyện gì?" "Kình thiếu, người ngài gọi đến rồi." Hộ vệ cẩn thận lựa lời. Chiêm Đông Kình đang đứng sau cửa, hắn mở cửa phòng ra, nhìn thấy mỹ nhân đứng bên ngoài, "Ở đâu đến?" "Cô ta nói là ngài gọi điện thoại tới tìm." Chiêm Đông Kình không khỏi nhíu hai đầu lông mày, "Tôi không gọi." Hai tên nghe vậy, trên mặt lập tức nghiêm túc, đưa tay muốn rút súng, Linh bị hù dọa ra sức khoát tay, Chiêm Đông Kình ngẫm nghĩ rồi nói, "Dừng tay." Nhất định là có người gọi điện thoại, nếu không đối phương không thể nào nghĩ đến tầng thứ mười, mục tiêu như vậy tính ra quá lớn, Chiêm Đông Kình không khỏi liếc mắt về phía căn phòng đóng chặt cửa ở bên cạnh kia. Linh đưa hai tay xé mở cổ áo, lộ ra bên trong tròn trịa cân đối. Hộ vệ sợ ngây người, người phụ nữ Thái Lan này thật cởi mở! Chiêm Đông Kình xoay người định đi vào, người bên ngoài mở miệng nói mấy câu tiếng Thái Lan, tiếng nói chuyện lại giống y như giọng đàn ông, Chiêm Đông Kình kinh ngạc quay đầu, ánh mắt lúc này mới chú ý tới hầu kết ở cổ với hai cánh tay hắn. Là yêu nhân?! Linh chen lên trước một bước, lại kéo váy lên, sắc mặt Chiêm Đông Kình biến hóa, nghĩ đến thứ cất giấu ở bên trong liền buồn nôn một hồi, hộ vệ không dám cản, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, Linh nhanh chóng ra tay, Chiêm Đông Kình phản ứng nhanh hơn hắn một bước, bàn tay móc chặt cổ tay hắn đẩy hắn vào vách tường. Linh vung tay kia theo hướng bả vai của hắn, Chiêm Đông Kình dọc theo bụng hắn hung hăng cho một cước, nháy mắt Linh liền xụi lơ trượt trên vách tường ngã xuống. Hộ vệ trước sau xông tới, Chiêm Đông Kình lạnh mặt xoay người, đột nhiên cảm thấy chỗ cánh tay có gì đó không ổn, cảm giác như bị muỗi chích một phát. Tống Các chạy tới rất nhanh, Tô Lương Mạt cũng nghe thấy động tĩnh bên cạnh, chỉ cho rằng người tới rồi. Cũng không lâu lắm, cô vừa mới nằm dài trên giường, bên ngoài có tiếng gõ cửa. "Ai vậy?" "Tô tiểu thư, tôi là Tống Các." Tô Lương Mạt đi ra mở cửa, "Chuyện gì?" "Cô đi theo tôi sẽ biết ngay." Tô Lương Mạt thò đầu ra khỏi cửa phòng, thấy trước cửa căn phòng sát vách có thêm mấy tên hộ vệ, cô đưa tay khép hờ cửa, Lý Đan cũng chạy tới, Tô Lương Mạt đi tới cửa phòng của Chiêm Đông Kình, nhìn thấy Linh ngồi liệt ở đó bên cạnh còn có khẩu súng rơi rớt. Trong lòng cô lộp bộp mấy tiếng, nghĩ không có xui xẻo như vậy chứ? Mặt mũi Tống Các lạnh lẽo, dùng chân hướng Linh đá đá, Chiêm Đông Kình thì ngồi trên sofa bên trong. Tống Các xoay người gầm lên với mấy tên hộ vệ, "Sao lại thành thế này, không phải bảo các ngươi canh phòng nghiêm ngặt hơn sao? Lại để xảy ra chuyện như vậy, có muốn sống nữa không?" "Tống ca, hắn nói là Kình thiếu gọi tới." Tống Các vung tới một quyền, "Nhân yêu với phụ nữ cũng không phân biệt được phải không?" Tô Lương Mạt không khỏi đưa mắt nhìn người dưới đất, cô hoàn toàn không ngờ một cuộc điện thoại lại đem tay sát thủ đưa tới. Chiêm Đông Kình quét mắt một vòng, sau đó rơi xuống người Tô Lương Mạt, "Là ai đưa ra chủ kiến?" Tống Các đương nhiên không tin là Chiêm Đông Kình tùy tiện tìm phụ nữ, trong mắt hắn lộ vẻ nham hiểm ngoan độc ngày thường hiếm thấy, "Nói, ai để hắn vào đây trước?" Bọn hộ vệ nguyên một đám tái mặt đứng như khúc gỗ cạnh tường, cả thở cũng không dám thở mạnh. Lý Đan đứng sát cạnh Tô Lương Mạt, trong lòng nghĩ là đáng đời Chiêm Đông Kình, nếu không phải là sắc đảm ngập trời làm sao sẽ đưa sát thủ tới? Chỉ có điều nghĩ thấy như thế này cũng thật đáng thương, ở trên giường cũng không được an ổn, phải đề phòng từng khắc, nhìn gương mặt tuấn tú của Chiêm Đông Kình kéo căng, Lý Đan không khỏi cười trên nỗi đau người khác. Tống Các rút súng, nhắm ngay một tên hộ vệ trong đó. Tô Lương Mạt nhẹ kéo rèm mi, "Là tôi gọi tới." Tống Các khó tin nhìn cô, Lý Đan cũng kinh ngạc biến sắc, đẩy đẩy cánh tay Tô Lương Mạt, "Đừng nói lung tung." "Nhưng tôi là nhìn số điện thoại trên thẻ bài trong phòng mới gọi điện, không ngờ có người muốn giết anh." Chỉ có thế nói thế giới này quá đen tối, đi chơi một chút cũng có thể gặp phải sát thủ, không thể không nói Chiêm Đông Kình rất mạnh mẽ. Tống Các thu súng lại, cũng ra hiệu toàn bộ hộ vệ trở về chỗ cũ. Linh xoa xoa bụng không thể động đậy, xem ra là một chiêu này suýt chút nữa lấy mạng hắn. Tống Các đá hắn một cái, "Ai phái mày tới?" Hai bên không hiểu ngôn ngữ, Chiêm Đông Kình đau đầu vung tay, "Mang đi chỗ khác, tìm một thông dịch viên hỏi cho rõ ràng." "Vâng." Tô Lương Mạt có chút xấu hổ, "Tôi không ngờ những kẻ này chỗ nào cũng lợi dụng được." Lý Đan cũng không nói được gì, chỉ đành đứng một bên. Bóng lưng cao lớn của Chiêm Đông Kình hơi khom, hai mắt liếc chéo sang, "Cô tìm phụ nữ cho tôi, còn tìm một tên nhân yêu?" "Nhân yên không phải là đại đặc phẩm của Thái Lan sao?" Lý Đan thiếu chút nữa bật cười. Tống Các đi tới gọi cô ra ngoài, Lý Đan trừng mắt với hắn, hắn thật sự cứ dán mắt tới cô mà, "Tôi ở đây bên cạnh Lương Mạt." "Cô ta hại Kình thiếu thành như vậy, lòng dạ độc địa." Lý Đan vừa nghe lập tức sầm mặt, "Nếu nói tới độc địa ai bì được với các người? Lương Mạt là độc địa, Chiêm Đông Kình chính là "người độc"!" Tìm không được từ nào ác độc hơn, Lý Đan chỉ đành thuận miệng nói. Tống Các giữ chặt cổ tay cô kéo ra ngoài, Tô Lương Mạt cũng định đi ra. Chiêm Đông Kình hướng bóng hưng cô hét lên, "Đứng lại." "Làm gì?" "Cái tàn cuộc này cô không nên ở lại thu dọn sao?" Tô Lương Mạt tiến lên trước, Chiêm Đông Kình "hảo hảo" ngồi ở đó cũng không có bị thương, "Tôi xin lỗi, nếu quả thật xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm." "Cô chịu trách nhiệm thế nào?" Chiêm Đông Kình ở tư thế rất dọa người. "Anh bây giờ không phải rất ổn sao?" Tô Lương Mạt cho dù vẫn còn sợ, nhưng ngoài miệng vẫn ngang ngạnh, "Nếu anh có chuyện gì ngoài ý muốn, không cần anh nói, thuộc hạ của anh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi." "Cô cũng đủ hung hãn, chiêu này cũng có thể nghĩ ra được." "Dù sao cho dù nhân yêu thực sự vào phòng của anh, cũng không lên trên giường anh được." Bàn tay Chiêm Đông Kình vần vò cánh tay, "Ý của cô là, cô cố ý làm tôi buồn nôn phải không?" "Không phải," Tô Lương Mạt nói chân thành, "vì anh nói anh chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên tôi muốn cho anh xem thêm nhiều thứ xinh đẹp." "Nói cho cùng, thì ra là vì tốt cho tôi." Buồn ngủ vốn là đánh tới Tô Lương Mạt lần nữa lại bị quậy đến nát bét, cũng trách cô tự làm tự chịu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời ửng màu trắng bạc gõ lên cửa kính, cô muốn về phòng ngủ bù. Chiêm Đông Kình nghe thấy tiếng bước chân Tô Lương Mạt đi ra, cũng không quay đầu lại, để tùy cô rời đi. Tô Lương Mạt trở về phòng lại nằm lên giường, trời sáng mới chợp mắt được. Cô ngủ thẳng giấc đến hơn chín giờ, vẫn là Lý Đan đến nhấn chuông gọi cô dậy. Thay quần áo xong đi ra ngoài, hai người cùng nhau xuống nhà hàng ở tầng dưới dùng bữa, tầm mắt Tô Lương Mạt thoáng thấy cửa phòng Chiêm Đông Kình đóng chặt, hộ vệ ở cửa từ hai người trang bị thêm lên bốn người. Ai cũng không để tâm, chỉ là tối hôm qua làm loạn đến nửa đêm, lúc này Chiêm Đông Kình vẫn còn ngủ. Ăn xong bữa sáng, Tô Lương Mạt với Lý Đan đi về phía thang máy. Lúc đi tới chạm mặt một người đàn ông, "Tô tiểu thư phải không? Hàn tiên sinh muốn gặp cô." "Hàn tiên sinh?" Tô Lương Mạt nhìn bốn phía, "Anh ta đâu?" "Ở trong đại sảnh khách sạn." Tô Lương Mạt có chút lưỡng lự, "Nhưng mà Kình thiếu vẫn chưa xuống." "Không sao, Hàn tiên sinh muốn gặp một mình cô." Lý Đan kéo cánh tay cô, "Đừng đi." Tô Lương Mạt không từ chối, cô dặn Lý Đan, "Cậu về phòng trước đi, mình đi rồi về ngay." Chỉ dựa vào việc Hàn tiên sinh đảo ngược ván bài cuối cùng tối hôm qua, cô có thể tin tưởng anh ta. Tô Lương Mạt đi theo người đàn ông vào thang máy, đến đại sảnh ở tầng trệt, Tô Lương Mạt từ xa nhìn thấy Hàn tiên sinh đứng ở đó, áo sơ mi đơn giản xắn lên đến khuỷu tay, phía dưới là quần dài kiểu mẫu màu vàng nhạt thoải mái. Tô Lương Mạt theo chỉ dẫn của người đàn ông tiến lên, "Hàn tiên sinh." Hàn tiên sinh xoay người, đôi con ngươi xanh biếc lộ ra loại mê mị làm người ta không thể dời mắt, anh ta ra hiệu Tô Lương Mạt ngồi xuống. "Hàn tiên sinh gọi tôi tới có chuyện gì không?" "Ván bài ngày hôm qua, lúc nhìn thấy lá bài cuối cùng giật mình không?" Người đàn ông cười cười, vẻ mị hoặc đặc trưng của con lai cùng với nhất cử nhất động của anh ta có vẻ phóng khoáng mà không bị ràng buộc. Tô Lương Mạt gật đầu, "Là bị dọa đến giật nảy." "Vậy sao cô không vạch trần?" "Nếu như Hàn tiên sinh muốn động tay động chân, khẳng định một chút dấu vết cũng không để lại, tôi nói ra cũng không ai tin," Tô Lương Mạt nhẹ nhún vai, "đến cuối cùng, ngay cả bản thân tôi cũng không tin." Hàn tiên sinh gọi nhân viên phục vụ, mang cho Tô Lương Mạt ly nước trái cây. "Thật ra hôm nay đến tìm cô, là có chuyện muốn thỉnh giáo cô." "Hàn tiên sinh không cần khách khí như vậy, có lời gì ngài cứ nói thẳng." Hàn tiên sinh đáp nâng chân dài, ánh mắt mang theo ý tìm kiếm rơi vào người Tô Lương Mạt, "Lúc nhìn cô chơi bài, liếc mắt liền nhìn thấy cô là theo quy củ sẽ không gian lận, nếu như chỉ dựa vào vận khí, tôi muốn hỏi Tô tiểu thư, cô làm thế nào đặt chân ở Ngự Châu." Câu hỏi này đủ thẳng thắn, cũng làm Tô Lương Mạt cười không thành tiếng. Phục vụ bưng nước trái cây lên, lúc này Tô Lương Mạt mới mở miệng, "Nói không chừng lúc tôi giở trò, ngay cả Hàn tiên sinh cũng nhìn không thấy." Người đàn ông kéo cao khóe miệng, từ bên cạnh xuất ra một bộ bài xì phé. Tô Lương Mạt nhìn Hàn tiên sinh mở hộp bài, tay phải cầm bộ bài kia, "Trong vòng ba giây tìm ra lá A đỏ, nếu như có bản lĩnh này, tôi liền tin lời cô nói." Tô Lương Mạt trải bộ bài ra, quét mắt một cái rất khó phát hiện lá bài kia. Hàn tiên sinh cười cười thu bài lại, anh ta cầm bộ bài ngay ngắn để trong lòng bàn tay phải, ngón tay thon dài kiểm soát mép bài, đột nhiên, mỗi lá bài giống như là tự mình mọc cánh bay vọt ra ngoài, thành từng mảnh từng mảnh như hoa tuyết bay lên cao, người đàn ông nghiêng tai nghe tiếng gió, tay trái lập tức xuất kích, hai ngón tay thình lình kẹp được chính là lá A đỏ. Tô Lương Mạt không cảm thấy kinh ngạc, anh ta là thần bài, tất nhiên có bản lĩnh của người từng trải. Hàn tiên sinh cầm lá bài A đỏ đẩy về phía Tô Lương Mạt. Cô nhìn một cái, trên mặt vui vẻ, "Hàn tiên sinh là đoàn tạp kỹ phải không?" "Đoàn tạp kỹ?" Người đàn ông ngạc nhiên. Tô Lương Mạt suy nghĩ một chút, "Là một môn nghệ thuật tao nhã ở Trung Quốc." "Đừng gạt tôi, cha tôi là người Trung Quốc." Tô Lương Mạt uống ngụm nước trái cây, "Tôi chỉ đùa một chút." "Bây giờ có thể nói sự thật với tôi được chưa?" Tô Lương Mạt tất nhiên không thể nào nói rõ ngọn nguồn với anh ta, "Chỉ có thể nói, vận khí của tôi phi thường tốt." "Thật sự là vì vận khí, hay là bởi vì có thứ không nhìn thấy được đang giúp cô?" Hàn tiên sinh nói trắng ra một câu, đôi con ngươi Tô Lương Mạt che giấu kinh ngạc, "Lời này của anh tôi nghe không hiểu." "Có lẽ bởi vì ở tại Thái Lan, nguyên nhân mưa dầm thấm đất, chúng tôi ở đây tin tưởng Phật giáo, ai cũng biết lúc ở trên chiếu bài nếu chỉ dựa vào vận khí, khẳng định là cược mười thua chín, hơn nữa còn có lời cô nói tối hôm qua trước khi bắt đầu, bao gồm cả hành động bỏ ra ngoài nửa chừng của cô, đều không thể không làm tôi hoài nghi." Thì ra, anh ta sớm đã nhìn thấu cô. Tô Lương Mạt thu lại ý cười, "Nhưng anh không thể không thừa nhận, hôm qua tôi thật sự là vận khí tốt." "Đó là bởi vì tôi cũng chỉ dựa vào vận khí, tôi không có ý nghĩ con người có thể thay đổi được gì." "Hàn tiên sinh muốn nghĩ như thế nào, là tự do của ngài." Tô Lương Mạt không có ý định tiếp tục đề tài này. Thật ra, sau khi Tô Lương Mạt đến Thái Lan liền không nhìn thấy nho nhỏ thú, từ đó nhận định, nho nhỏ thú không có cách nào xuất hiện. "Cô đừng hiểu lầm," Hàn tiên sinh thấy mặt mũi cô đầy phòng ngự, "tôi cũng chỉ là suy đoán, có điều tôi muốn khuyên cô một câu, nếu quả thật có chuyện như vậy, vẫn là càng sớm dừng tay càng tốt, người quỷ khác đường, sớm muộn sẽ có ngày phải tách ra." "Anh nói thật đơn giản." Tô Lương Mạt không nói tiếp nữa, việc này không có xảy đến trên người anh ta, từ sau khi nhặt được nho nhỏ thú, Tô Lương Mạt đã coi nó như đứa em trai thứ hai. Hàn tiên sinh nhìn cô, "Kình thiếu vẫn còn chưa dậy?" "Phải." "Tối hôm qua lăn qua lăn lại quá sức à?" Con mắt Tô Lương Mạt quả nhiên không nhìn lầm, Hàn tiên sinh này với cái gọi là "ôn tồn tao nhã" một chút quan hệ cũng không níu kéo được. Cô nhếch miệng, "Cũng có thể." Hàn tiên sinh kéo ghế, "Tôi đi tìm anh ta." Tô Lương Mạt đứng dậy theo, lần lượt đi vào thang máy, lên đến tầng mười, từ xa nhìn thấy hộ vệ còn đứng ở đó. Hàn tiên sinh bị ngăn lại trước cửa, hộ vệ đưa tay gõ cửa, "Kình thiếu, Hàn tiên sinh đến rồi." Bên trong một hồi lâu chưa có động tĩnh, Lý Đan vẫn đang đợi Tô Lương Mạt trở lại, cô ấy đứng trước cửa phòng Tô Lương Mạt, giúp cô mở cửa. "Cái này..." Vẻ mặt hộ vệ khó khăn, "Hàn tiên sinh, Kình thiếu có lẽ vẫn chưa dậy." Hàn tiên sinh lạnh mặt, "Vào xem thử!" Dựa vào tính khí Chiêm Đông Kình, không thể nào bỏ khách chờ bên ngoài, huống hồ giữa bọn họ còn có chuyện hợp tác cần bàn. Tô Lương Mạt cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, "Mở cửa ra, tiếng động lớn như vậy không thể nào anh ta còn có thể ngủ được." Hộ vệ thấy thế, lấy thẻ mở cửa. Hàn tiên sinh đi vào trước tiên, Tô Lương Mạt với Lý Đan đi theo sau, trong phòng, rèm cửa sổ tối màu cản trở ánh sáng muốn xuyên vào bên trong, Hàn tiên sinh đứng trước bàn trà, "Kình thiếu?" Tô Lương Mạt nhìn thấy Chiêm Đông Kình đưa lưng về phía bọn họ, hắn duỗi ngón tay ra, thần sắc Hàn tiên sinh khẽ thả lỏng. "Lý Đan, chúng ta ra ngoài trước." Trong lòng đột nhiên buông lỏng, không có chuyện gì là được rồi, đỡ phải cái gì cũng thổi phồng đổ lên đầu cô, đương nhiên chuyện như vậy Tô Lương Mạt cũng rút ra được bài học, sẽ không có lần sau nữa. Hai người xoay người đi ra ngoài, Hàn tiên sinh tiến gần lên trước, anh ta luôn cảm thấy không ổn, không có khả năng mọi người đều đi vào, Chiêm Đông Kình còn nằm bất động ở đó. Anh ta vòng qua cuối giường đi đến bên Chiêm Đông Kình nằm, vừa nhìn một cái, đột nhiên giật mình. Tô Lương Mạt với Lý Đan đã bước ra ngoài cửa, chợt nghe Hàn tiên sinh giương cao giọng, "Tô tiểu thư!" Tô Lương Mạt dừng bước nhìn Lý Đan, hai người khá hiểu ý nhau lại lần nữa xoay người sải bước trở vào phòng. "Sao vậy?" Chiêm Đông Kình vẫn nằm ở tư thế kia, Hàn tiên sinh vén chăn lên, đưa tay đẩy đẩy bả vai hắn, tay Chiêm Đông Kình đung đưa mấy cái, vẫn không nói lời nào. Hàn tiên sinh thấy Tô Lương Mạt vẫn còn đứng đó, "Đến đây đi!" Cô tiến lên vài bước, thấy sắc mặt Chiêm Đông Kình cũng không tốt. Hàn tiên sinh hình như cảm giác được gì đó, "Có thể nói chuyện không?" Chiêm Đông Kình không trả lời, Hàn tiên sinh vén ống tay áo của hắn lên, kiểm tra hết bên này rồi lại nâng cánh tay kia lên. Ở một chỗ trên cánh tay hắn, phát hiện một dấu vết kích thước cỡ như đồng xu, anh ta đè ngón cái lên, quả nhiên là cứng cứng. "Trúng xà độc." "Cái gì?" Tô Lương Mạt giật mình, "Xà độc?" Hàn tiên sinh kéo Tô Lương Mạt, để cô giúp đỡ Chiêm Đông Kình dậy, anh ta ngồi bên mép giường cẩn thận xem xét miệng vết thương, "Không có vết cắn, xem ra là bị kẻ khác tinh chế nọc rắn tiêm vào người." Tô Lương Mạt cảm thấy không có khả năng, "Ai có thể đến gần anh ta? Hơn nữa còn tiêm vào người, anh ta có thể ngay cả chút cảm giác cũng không có?" "Cô không biết, ở đây chuyện gì cũng có khả năng, loại nọc rắn này sau khi chiết ra thường được giấu trong đồ trang sức, lúc tiêm vào chỉ cần ấn mở nút, cảm giác, có thể so với bị muỗi chích không khác nhau lắm, đại đa số lúc phát hiện ra, toàn thân đã chết cứng." Tô Lương Mạt nặng nề hô hấp không thông, cổ họng ngẹt thở, "Vậy bây giờ phải làm sao? Nhanh đưa đến bệnh viện đi." "Đến bệnh viện cũng vô dụng." Lý Đan nhìn Tô Lương Mạt, thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, Chiêm Đông Kình môi mỏng tái xanh, hơn nữa một nửa người đã bắt đầu tê liệt, ngay cả miệng cũng không mở được. Tô Lương Mạt ý thức được, nhiều khả năng chính là tên nhân yêu tối hôm qua kia. Hàn tiên sinh gọi điện thoại, dùng tiếng Thái Lan trao đổi, Tô Lương Mạt một chữ cũng nghe không hiểu. Cô đứng trước giường, ánh mắt không khỏi đưa về phía Chiêm Đông Kình ở trên giường, đôi con ngươi của người đàn ông cùng cô chạm nhau, Tô Lương Mạt vội vàng tránh né. Người Hàn tiên sinh tìm tới rất nhanh, là người chuyên trị xà độc có tiếng ở Thái Lan, người nọ hăng hái nói bô bô về phía Chiêm Đông Kình, vẻ mặt Hàn tiên sinh nặng nề đứng bên cạnh thúc giục. Chỉ thấy người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra một con dao, một bình thuốc và một cái bật lửa. Cánh tay Chiêm Đông Kình cong lên, xem ra là rất khó chịu, người đàn ông trung niên nhìn vết thương khoa tay múa chân mấy cái, Tô Lương Mạt không nhịn được mở miệng, "Hàn tiên sinh, như vậy được không? Hay là chúng ta đến bệnh viện đi." "Cô yên tâm," Hàn tiên sinh hướng về phía cô vẫy vẫy tay, "ông ta cần người giúp, cô đến đây." Tô Lương Mạt bị anh ta kéo đến bên cạnh, bảo cô dùng hai tay giữ chặt cánh tay Chiêm Đông Kình, cô chỉ có thể ngồi bên mép giường của hắn, người đàn ông trung niên cầm con dao nhỏ hướng về phía miệng vết thương. Tô Lương Mạt không nhìn được những thứ có máu tanh như vậy, cô quay mặt đi, ánh mắt lại lần nữa đụng phải Chiêm Đông Kình. Sắc mặt hắn ngược lại rất bình tĩnh, tựa ở đó, áo choàng tắm ở một bên bả vai trượt xuống, lộ ra xương quai xanh khêu gợi bên trong. Người đàn ông trung niên nhấn mũi dao đi xuống, máu rỉ ra chảy đến đầu ngón tay Tô Lương Mạt, cô quay đầu nhìn lại, màu đen thẫm xuyên qua khẽ hở giữa ngón tay, thấy vậy trong lòng Tô Lương Mạt giống như bị bông vải nhét đầy, người đàn ông lần nữa nhấc dao, lưỡi dao rạch hình chữ thập, máu từ miệng vết thương chảy ra đầm đìa, hàm răng Tô Lương Mạt không ngừng run rẩy, "Như vậy là được rồi?" Hàn tiên sinh đứng bên cạnh, cười cười đầy ý vị thâm trường, "Cái này làm sao tính là được rồi, trò hay còn ở phía sau." Vừa dứt lời, Tô Lương Mạt thấy người đàn ông trung niên đem gói thuốc bột đổ lên miệng vết thương của Chiêm Đông Kình, cánh tay hắn bởi vì đau đớn mà thình lình căng cứng, từng đường gân xanh lồi ra, người đàn ông cầm cái bật lửa, động tác lưu loát liền mạch, theo chỗ bột thuốc kia đốt lên. Oanh! Lửa cháy bùng lên làm con ngươi Tô Lương Mạt đỏ bừng, cô khó có thể tin được nhìn về phía Chiêm Đông Kình.