Tuyết Chi và Mục Viễn hai mắt nhìn nhau, Tuyết Chi hướng mắt đến hắn ý bảo nép vào tủ áo. Xong nàng đến mở cửa. Cửa vừa mở, thanh âm bên ngoài có vẻ ồn ào, Tuyết Chi lại ở lầu hai, có thể nhìn thấy những bình rượu giơ lên, đặt xuống. Qủa nhiên người ở ngoài là Hạ Khinh Mi. Hắn đã thay trang phục của Linh Kiếm sơn trang, áo trắng đai lưng đen, còn ca bao tay da ở cổ tay, mặc một bộ y phục hằng ngày màu đỏ sẫm, mũ ‘Kim long diễn châu’ phát sáng, cả người nhìn rất thanh nhã, không giống người luyện võ, thật giống một công tử nho nhã hơn. “Không biết Hạ mỗ có quấy rầy Trọng cô nương không?” “Không đâu”, Tuyết Chi liếc phía sau một cái, bước ra cửa,” Xin hỏi Hạ công tử đến đây là vì …?” “À, tại hạ thấy ban sáng ở đại hội làm cô nương bị thương, áy náy trong lòng, đến để bồi tội.” “Ha ha, thì ra là vậy.” Tuyết Chi khoát tay, “Hạ công tử suy nghĩ nhiều rồi. Đó là luận võ trên lôi đài, cũng không phải kẻ thù, ta làm sao giận được.” “Nữ nhi của Liên cung chủ quả nhiên rộng lượng.” Hạ Khinh Mi cười nói, “Hạ mỗ muốn mời cô nương một chén, không biết có hân hạnh đó hay không?” “Không thành vấn đề. Mời!” Trước khi đi, Tuyết Chi quay đầu lại hướng Mục Viễn nháy mắt, sau đó theo Hạ Khinh Mi xuống lầu một. Vừa đến tối, sau trận đấu, võ lâm hào kiệt đều tụ tập ở đây đối ẩm, ca hát, nếu muốn đi ngủ, thật là không có khả năng. Tuyết Chi cùng Hạ Khinh Mi lúc bước xuống lầu liền bị những người thích buôn chuyện buổi sáng nổi lên hứng thú tán dóc, nhìn bọn họ chằm chằm, chỉ sợ bỏ qua chi tiết nào đó. Hai người ngồi ở một bàn tròn nhỏ, cầm một bình Tang Lạc rượu, mỗi ngưởi uống một ly nhỏ. Tuyết Chi nói: “Tang Lạc này vừa đúng độ, thật thơm.” “Trọng cô nương biết thưởng rượu?” “Chỉ biết sơ thôi.” Tuyết Chi cười cười, “ Cha ta vốn là người thưởng rượu có đẳng cấp, nhưng tửu lượng lại kém, ta phải cùng cha học thưởng rượu, nhưng cũng không thể uống nhiều.” “Người phẩm rượu tất nhiên sẽ am hiểu nhiều về rượu. Bất quá, cô nương nhắc đến cha … là Liên cung chủ sao?” “Phải” “Sao ta nghe nói, Liên cung chủ tửu lượng kinh người, ngàn chén không say.” “Đó là bởi vì khi uống rượu, mặt người không đỏ, nhìn rất bình thường, chỉ cần huynh đẩy một cái, liền không thấy người đâu.” “Tại sao vậy?” “Gục” Hạ Khinh Mi cười lớn:” Nếu không phải nghe chính cô nương nói, ta thật không dám tin đó là sự thật. Ta thấy hai chữ Trọng Liên này sớm đã thành huyền thoại, bất luận y làm gì cũng trở thành truyền kỳ, thật sự không nghĩ đến y cũng giống người bình thường.” Người bình thường? Đại phụ thân có rất nhiều tật xấu. Tỷ như mỗi ngày nằm nhắm mắt trên giường, cho dù bất động, cũng phải một canh giờ sau mới có thể ngủ được. Tỷ như, thường xuyên nhíu mày, sau đó lại che trán. Ví dụ, lúc nào uống nước cũng phải là trà, đến cuối chừa lại một chút, chết cũng không chịu uống hết. Mỗi lần Lâm Vũ Hoàng và Tư Đồ Tuyết Thiên nói chuyện phiếm về vấn đề uống nước của Trọng Liên, Tư Đồ Tuyết Thiên am hiểu nội tâm người khác, hắn nói Trọng Liên cảm thấy mặc dù mình uống nhưng cũng thấy nó rất bẩn, đó là biểu hiện của việc bệnh sạch sẽ. Lâm Vũ Hoàng không tin, về sau hỏi sao Trọng Liên không uống, hắn nói không biết, suy nghĩ chút rồi trả lời là có cảm giác không sạch sẽ lắm. Lâm Vũ Hoàng vừa nghe, sợ đến mức mất ngủ mấy ngày, một thời gian dài sau lại rất nghe lời Trọng Liên, ngược lại Trọng Liên lại ngạc nhiên, không hiểu vì sao. Tuy rằng Tuyết Chi không thừa nhận, nhưng mọi người đến biết đại phụ thân của nàng không phải không biết tự ái. Bất quá bọn ta không thể nói ra. Còn cười nói: “Kỳ thật, ngoại trừ võ công, trong chốn giang hồ rất thích đem cha ta nói quá lên.” “Ta tin rằng tướng mạo của y, cũng có thể giống truyền thuyết được.” Hạ Khinh Mi cười cười, “Nhìn Trọng cô nương sẽ biết ngay.” Tuyết Chi ngẩn người, có chút khó xử, “Không có, không đến mức vậy đâu.” Hai người hàn huyên một hồi, sắc trời tối dần. Hạ Khinh Mi nói, “Không gạt cô nương, kỳ thật trước kia ta đối với Trọng Hỏa Cung và Trọng cô nương có không ít hiểu lầm, cho nên hôm nay mới xúc động lên đài khiêu chiến. Hiện giờ nghĩ lại, thôi thì có sao hay vậy. Đây, ta kính cô nương một ly.” Tuyết Chi nâng chén, uống xong, cuối cùng ấp úng nói,” Đúng rồi, người kia, Lâm cô nương vẫn ổn chứ?” “Ý cô nương là Phụng Tử?” “À, đúng.” Hạ Khinh Mi bỗng nhiên cười rộ lên, “Chỉ có vết thương nhỏ trên cổ thôi, về sau còn nói với trang chủ là tỷ tỷ đã ra tay ác quá. Còn dùng dằng với trang chủ khóc đến nửa ngày, cuối cùng trang chủ chịu không nổi, nói sao võ công kém vậy. Cô nương biết muội ta nói thế nào không?” “Cô ta nói gì?” “Muội ấy nói tỷ tỷ cô ấy về sau là Cung chủ Trọng Hỏa Cung, là nữ ma đầu lợi hại, có tỷ tỷ bảo vệ là được, muội ấy không cần luyện võ đâu.” Tuyết Chi nổi cơn tức lên:” Ai là nữ ma đầu!” “Ha ha, Trọng cô nương bớt giận, Phụng Tử thường ngày toàn như thế, quen dần là được.” “Bất quá, không nghĩ tới Lâm trang chủ cũng hơi nghiêm khắc.” “Sai rồi.” Hạ Khinh Mi lắc lắc đầu ngón tay, “Trang chủ chỉ nói vậy thôi, Phụng Tử trời sinh thiên tư là người luyện võ, học rất nhanh, kỳ thật mọi người xung quanh chẳng ai nghiêm khắc với muội ấy cả. Muội ấy được mọi người cưng chiều, nên mới yếu ớt như vậy. Có rất nhiều cô nương đều không thích muội ấy, muội ấy nói chỉ có cô nương ngoài mặt hung dữ, nhưng trong lòng là vì muội ấy mà lo lắng.”