Nguyệt thần
Chương 6 : khởi (2)
Thiên Quan cung.
Từ ngoài vào trong. Cánh hữu, hai Thần quan: Nhật Lang Quân, Chức Vân tiên tử. Trên chính điện, hai Thần tôn: Chiến Thần Bạch Vĩnh Hi, Lạc Thần Trừu Như Họa.
Từ lúc bắt đầu đều trầm trầm mặc mặc, vô cùng im lặng. Phong diện ai nấy đều trông khá nghiêm túc.
Cánh tả, sáu vị phong chủ lục phong sắc mặt cũng không được tốt, nhưng được cái bàn tán khá sôi nổi:
"Theo ta thấy việc quan trọng trước mắt nên điều tra xem kết giới này rốt cuộc là lúc nào suy yếu, suy yếu từ đâu, còn chống chịu được bao lâu nữa, ngoài chúng ta ở đây, còn có người ngoài nào biết chuyện này hay không? Nếu lỡ để yêu giới phát hiện thì hậu quả khó lường."
"Năm xưa Niên Thần đề cập đến chuyện này, trong số chúng ta quá nửa là không tin ngài ấy. Dù vậy chư thần vẫn đứng ra kiểm chứng, kết quả đều không có sai sót. Tại sao khi không bây giờ lại lộ ra như vậy?"
"Năm đó là Lạc Thần đứng ra lãnh trách nhiệm thì phải. Nếu như có sơ sót.....chuyện này ..... e rằng ..... Lạc Thần gặp rắc rối to rồi."
"Lạc Thần xưa nay hành sự kỹ lưỡng, sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy?
Lạc Thần Trừu Như Họa ngồi bên trên, nghe nhắc đến tên mình không tránh khỏi phân tâm. Kỳ thực năm xưa là đích thân hắn đứng ra kiểm chứng. Kết giới Cửu Linh linh lực dồi dào, vô cùng vững chắc. Hà cớ gì chỉ mới có ngần ấy năm, nói suy yếu liền suy yếu nghiêm trọng vậy, đến cả Huyết Vũ Khổng tước, chỉ là yêu thú hạng trung cũng không chống đỡ nổi để nó thâm nhập vào đây?
Cố suy nghĩ, lục tung ký ức từ nãy đến giờ cũng không biết lúc đó là đã sai ở đâu. Tại sao lại sai?
Trừu Như Họa bây giờ chính là cảm thái vô cùng tự trách, vô cùng oán chính mình, thêm vào đó là thái độ của bọn họ. Lục phong thì bàn tán. Chư thần đều giữ im lặng. Trừu Như Họa chính là ngại nhất cái thái độ im lặng này. Bọn họ thậm chí không hỏi hắn dù chỉ một câu. Chất vấn hắn cũng được mà. Hắn liền có thể mạnh miệng khẳng định bản thân năm đó là làm việc theo đúng quy tắc, tuyệt đối không thẹn với lòng. Nhưng mà lại không ai nói gì.
Nếu Chúc Vũ Huyền kia còn chưa đến Trừu Như Họa hắn khẳng định liền chính là căng thẳng không chịu nổi mà phải lao ra ngoài kia mất.
Bên phía các phong chủ bỗng im lặng. Chúc Vũ Huyền, cuối cùng ngươi cũng đến a!
Trừu Như Họa không chịu được nữa, lên tiếng đầu tiên:
"Chúc Vũ Huyền, ngươi cuối cùng cũng đến!" Câu này hắn nói ý độ khá mừng rỡ nữa.
Chúc Vũ Huyền hướng hắn khẽ gật đầu. Sau đó là hướng hai vị Thần quan, thi lễ. Sau nữa là nhận lễ từ sáu vị phong chủ. Cuối cùng mới tiến lên chính điện, đứng ngay giữa Trừu Như Họa và Chiến Thần Bạch Vĩnh Hi.
Một trong hai Thần quan, Nhật Lang Quân liền nói:
"Niên Thần, chuyện vừa rồi chúng ta sẽ về Thần giới cùng bàn đối sách, các ngươi ở đây chính là phải làm rõ ba chuyện. Thứ nhất: việc lần này ngoài Cửu Linh còn những ai biết được. Thứ hai: kết giới suy yếu là từ khi nào. Thứ ba: nguyên nhân do đâu."
Chúc Vũ Huyền trả lời:
"Chuyện thứ nhất: ta khẳng định ngoài người Cửu Linh sơn, không một ai khác biết được chuyện này. Thứ hai: kể từ 8 năm trước đã bắt đầu. Thứ ba: .... liên quan đến ... Nguyệt Thần - Lữ Nguyệt."
.
.
.
Người trong Thiên Quan cung vừa nghe đến danh phong đó vội quên mất nội dung mà Chúc Vũ Huyền vừa nói. Liền chăm chăm nhằm vào bốn chữ này.
Nguyệt Thần Lữ Nguyệt? Ả ma đầu đó? Không phải ả đã chết gần hai mươi năm nay rồi sao? Nếu như lời Niên Thần nói không sai vậy thì chuyện linh lực kết giới suy yếu liên quan gì đến ả? Chẳng lẽ ma đầu đó vẫn là trước khi chết đã động tay chân, muốn kéo cả Ngũ giới theo bồi tán cùng?
*Ở một nơi nào đó, một người nào đó: "Ách chù!! Cái tên Chúc Vũ Huyền chết tiệt. Ngươi nói một câu liền bắt lão thân ngồi ở đây không tài nào cử động được. Đợi ngươi về liền biết tay taaaaaaaa!"*
Thiên Quan cung chính là vì bốn chữ "Nguyệt Thần Lữ Nguyệt" này liền náo động một phen
"Nguyệt Thần? Lẽ nào ... lẽ nào ả còn sống sao?"
"Không lý nào. Năm xưa không phải đã bị Thập nhị đại thần tiêu diệt, đến mảnh tàn hồn cũng đều bị đánh nát hay sao?"
"Lữ Nguyệt này rốt cuộc làm sao lại có thể động đến Cửu Linh kết giới?"
Trừu Như Họa nói:
"Chư vị, nghe Niên Thần nói tiếp đã!"
Chúc Vũ Huyền lúc này mới tiếp tục:
"Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh."
À. Thì ra là nói đến cái này.
Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh chính là một trong ba pháp bảo lợi hại nhất của Lữ Nguyệt, ngoài kiếm Tân Sinh và đôi mắt của nàng ta. Thứ pháp bảo này ngoại trừ việc có thể vừa trừ tà, trừ luôn linh, thì còn có một chức năng khác: chính là liên thông Ngũ giới. Điều này đồng nghĩa với việc chỉ cần có nó trong tay chính là có thể sai sử vạn vật trong Ngũ giới, kể cả thần. Sinh thời Lữ Nguyệt là dùng chính tinh hồn của mình cùng thần lực trăm năm nung chảy một mảnh đá trong Trấn Thiên thạch trên đỉnh Cửu Linh mà luyện thành.
Vì sao Cửu Linh và các thần lại cho nàng làm vậy? Chính là vì lúc đó, Hỏa Thần cực đại, muốn chiếm lĩnh Cửu Linh sau đó là tự phong Thần Đế bắt chư thần quy phục, bất tuân - tất tử. Lúc đó là tình thế ép buộc!
Chỉ là sau đó, vì lo sợ uy lực của Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh nên các thần đã đồng ý cùng phong ấn nó lại. Về sau khi Lữ Nguyệt hắc hóa nhập ma, tự giải phong ấn, Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh mới lần nữa tái xuất, chính là đã khiến ngũ giới máu nhuộm thành sông.
Sau đó Lữ Nguyệt chết, Minh Nguyệt đỉnh này cũng đột nhiên biến mất không còn dấu vết. Mặc định rằng nó cũng như kiếm Tân Sinh "chủ vong tự hủy".
Sao bây giờ Chúc Vũ Huyền lại nhắc đến?
Bạch Vĩnh Hi nói:
"Ý ngươi là tự thân đỉnh đó là do Trấn Thiên thạch tạo ra, uy lực của nó liên quan đến Trấn Thiên thạch? Vật đó tự hủy, mảnh đá trong nó biến mất, uy lực Thiên thạch cũng vì thế mà giảm?"
"Ùm."
Trừu Như Họa nói:
"Nhưng ta không hiểu. Nếu như nói đá trong Minh Nguyệt đỉnh bị hủy, Trấn Thiên thạch liền giảm đi uy lực, vậy tạo sao không giảm từ lúc Nguyệt Thần kia chết? Tại sao lại phải đợi đến mười mấy năm sau?"
Chúc Vũ Huyền nói:
"Lúc đó, không bị hủy."
Cái gì? Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh là nhờ tinh hồn và thần lực của Lữ Nguyệt duy trì, Lữ Nguyệt chết rồi vật đó lại không bị hủy? Còn có thể tồn tại tới mười mấy năm sau? Điều này sao có thể?
Cuối cùng cả bọn nhất quyết:
"Chuyện đó là không thể nào!"
"Đúng. Lữ Nguyệt đã chết rồi! Ả không thể duy trì Minh Nguyệt đỉnh đó được."
Chúc Vũ Huyền khẳng định:
"Không phải Nguyệt Thần."
Vậy thì là ai?
Nhật Lang Quân nói:
"Lẽ nào.....Niên thần lẽ nào ngươi là đang nghi ngờ có kẻ âm thầm cất giữ Minh Nguyệt đỉnh?"
Cho dù kẻ đó là ai thì việc này cũng không hề đơn giản.
Nếu như để Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh rơi vào tay kẻ có dã tâm, như Lữ Nguyệt lúc trước, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao? Thứ đồ này việc nó tồn tại từ lúc đầu đã là rất sai rồi.
Phong chủ Nhất Lĩnh Phong, Chức Tư Nhan nói:
"Nói vậy, linh lực kết giới suy giảm là do uy lực của Trấn Thiên thạch suy giảm. Nếu đúng như vậy thì Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh hiện giờ chính là đã không thể duy trì được nữa."
"Đúng vậy. Quả là trong rũi có may."
Những người có mặt không hẹn liền đồng loạt buông một tiếng thở ra rất khẽ, chính là đã buông được tảng đá trong lòng.
Chúc Vũ Huyền nói:
"Không!"
Trừu Như Họa bất ngờ:
"Là ý gì?"
Chúc Vũ Huyền nói:
"Muốn khôi phục kết giới nhất định phải có Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh."
Mọi người:
"..."
Chúc Vũ Huyền thấy sắc diện bọn họ coi bộ hơi không thể chấp nhận, bèn giải thích rõ:
"Muốn khôi phục kết giới cần phải khôi phục nguyên trạng Trấn Thiên thạch. Một mảnh đá của Thiên thạch chính là Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh. Cách duy nhất chính là dùng Minh Nguyệt đỉnh cùng với Thiên thạch hòa làm một."
Dừng một lát, y lại nói tiếp:
"Minh Nguyệt đỉnh có lẽ vẫn còn nhưng không giữ được nguyên trạng, nên Thiên thạch liền không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chỉ cần tìm được nó, dùng thần thực khôi phục lại sau đó liền đưa về Thiên thạch, sự việc mới triệt để được giải quyết."
Trừu Như Họa nói:
"Ta tưởng Minh Nguyệt Đỉnh chỉ nhận mỗi Lữ Nguyệt làm chủ?"
Chúc Vũ Huyền nói:
"Minh Nguyệt đỉnh...không phải chỉ nhận mình Nguyệt Thần."
***Ký ức của Chúc Vũ Huyền
"Trấn Thiên Minh Nguyệt Đỉnh này ta làm có ý rất hay nha. Ngươi đoán thử xem. Chính là bất kỳ ai có lòng thiện đều sẽ dùng được nó. Miễn là biết cách dùng. Nhưng một khi kẻ đó nổi ác tâm, nó sẽ triệt để không nhận mặt hắn. Haha. Ghê chưa? Ngươi thấy ta có giỏi không đồ đệ? Tự ta cũng thấy mình rất giỏi a!"
Lữ Nguyệt là đã uống say rồi. Đường đường là Thần tôn, uống say, còn đang trò chuyện với một đứa nhóc 16 tuổi.
".....Sư tôn .... sao lại nói cho ta biết chuyện này?"
Lữ Nguyệt động tác hơi khựng lại, thoáng trầm ngâm, liếc mắt nhìn y, xoa đầu y, cười nói:
"Sư tôn rất hay quên. Vì khắp Ngũ giới này chỉ có ngươi đáng để ta tin tưởng."
Thời khắc đó y đã có được câu trả lời. Nụ cười này của người cả cuộc đời Chúc Vũ Huyền vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được.*
Chúc Vũ Huyền nói tiếp:
"Còn về vì sao lúc đó Lạc Thần kiểm chứng không ra vấn đề chính là do có kẻ đứng sau giở trò."
Hả? Đứng sau giở trò sao? Là ai?
Bất luận là ai, một khi hắn đã làm vậy tuyệt đối không có ý tốt lành gì!
Bạch Vĩnh Hi nói:
"Nếu là vậy, tại sao lúc nãy ngươi lại nói chuyện lần này, không có người ngoài biết?"
Chúc Vũ Huyền trả lời:
"Chuyện yêu thú khổng tước. Không có! Kết giới suy yếu. Có!"
Nghe xong câu này, ai nấy đều một vẻ mặt căng thẳng. Xem ra ngày tháng bình yên của Ngũ giới sắp hết rồi!
***Một người nào đó. Ở một nơi nào đó. Bụng biểu tình. Miệng cũng biểu tình:
"Ơi~~~. Đói quá ~~~. Ta đói~~~. Chúc Vũ Huyền! Mau về đi~~~. Giải chú cho ta.... đói quá. Sao không có ai ở đây hết vậy? Chúc Vũ Huyền! Ngươi chừng nào mới về? Đói bụng a~~~.
Mãi đến khi trời tối Chúc Vũ Huyền mới vội vã ngự kiếm về Niên Luân điện.
Vừa mới mở cửa đã thất sắc.
Lữ Nguyệt trợn to mắt nhìn y.
Chúc Vũ Huyền lãnh đạm đến gần, khẽ chạm vào vai Lữ Nguyệt.
A! Giải ròi. Cuối cùng cũng giải ròi. Ta đi chết đây!
Lữ Nguyệt liền lập tức như không có xương sống, lăn ngay xuống giường, nằm sấp ra đó! Còn không đủ sức để than, cũng không hơi đâu mà chửi nữa. Chỉ có thể rên.
Ôi trời ơi cái lưng của ta. Eo của ta. Cổ của ta. Mỏi~~~!
Chúc Vũ Huyền thấy vậy không kìm lòng được liền khẽ ngồi xuống, đưa tay ra.
Làm gì? Chính là ấn lưng, xoa bóp cho Lữ Nguyệt nàng chứ còn gì.
"Chỗ đó~~~. Đúng rồi. Đau a~~~~~."
Chúc Vũ Huyền khẽ nói:
"Xin lỗi."
Lữ Nguyệt không hơi sức đâu mà quan tâm hắn.
Thấy nàng không trả lời, Chúc Vũ Huyền nói thêm:
"......Là sợ ngươi lại bỏ đi...."
Lữ Nguyệt trở người bậc dậy:
"Có phải ngươi đã biết thân phận của ta rồi không?"
Lúc bị nhốt một mình trong này, Lữ Nguyệt kỳ thực đã suy nghĩ rất nhiều.
Tại sao Chúc Vũ Huyền lại cứu mình? Hôm đó ở nhân giới lúc cảm nhận linh lực là y truyền cho mình? Ở đây cũng là y? Tại sao một Niên Thần như y là Thần tôn của Cửu Linh lại cùng với một tiểu nha đầu nhân giới lập khế ước? Tại sao lúc đó y thấy mình ở lỗ chó lại không có biểu hiện gì ngạc nhiên hay nghi ngờ? Tại sao lại cùng với một đứa trẻ bàn về chuyện kết giới lại còn nói chuyện tự nhiên như vậy?
Câu trả lời chỉ có thể là: y từ trước đã biết mình là ai. Không. Là vào lúc đó, lúc y đỡ mình ở nhân giới.
Lữ Nguyệt không chắc động cơ của y là gì nhưng lại có thể chắc chắn một điều: lần này y nhất định sẽ không hại mình.
Vì y cần nàng để khôi phục linh lực Cửu Linh kết giới. Vì chỉ có nàng mới hiểu rõ Đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên.
Chúc Vũ Huyền khẽ gật đầu "ân" một tiếng.
Lữ Nguyệt lại gặng hỏi:
"Làm sao ngươi biết được ta?"
Chúc Vũ Huyền còn chưa trả lời thì bụng Lữ Nguyệt đã kêu to. Ahihi. Ngại quá. Lữ Nguyệt thẹn quá hóa giận quát:
"Cũng tại ngươi! Nói đi liền đi một mạch đến bây giờ mới về. Thân thể ta hiện giờ đâu giống như trước nữa đâu. Ta không thể tích cốc. Ta phải ăn. Ngươi xem. Ngươi bỏ đói một đứa trẻ như ta từ sáng đến giờ. Aaaaaaa. Ta thật bất hạnh quá đi mà!"
Nói rồi liền ngã ngửa ra giường, lăn qua lăn lại tiếp tục than vãn. Đúng là rất ra dáng của một đứa trẻ nha. Lữ Nguyệt nàng thật là càng lúc càng nhập tâm rồi.
Bổng nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn. Có tiếng từ bên ngoài:
"Thần tôn, thức ăn người căn dặn."
Chúc Vũ Huyền đứng dậy, bước ra cửa nhận lấy khay thức ăn.
"Đa tạ."
Vị trưởng bếp bên ngoài nghe hai từ này lần đầu từ miệng của một Thần tôn, lại là Thần tôn uy lực nhất Cửu Linh sơn này đột nhiên mặt đỏ ửng. Y ấp úng:
"Không....không có gì đâu ạ. Chỉ là....chỉ là......"
Hai mắt y mở to, hướng vào bên trong điện thất. Quái! Nha đầu đó là ai? Sao lại tùy tiện nằm lăn lốc trên giường của Thần tôn như vậy? A. Còn thức ăn? Chưa từng nghe nó thần cần phải ăn. Vậy có nghĩa là thức ăn chuẩn bị cho nha đầu kia? Không phải chứ?
Chúc Vũ Huyền:
"Chuyện gì?"
"A. Thưa không ạ. Xin phép Thần tôn. Xin cáo lui."
Chúc Vũ Huyền đóng cửa. Quay vào. Vừa hay liền thấy Lữ Nguyệt lao ra đoạt lấy khay thức ăn trên tay, cặm cụi ăn. Ăn. Ăn.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
12 chương
28 chương
22 chương
9 chương
50 chương
101 chương
32 chương