Nguyệt thần
Chương 5 : khởi (1)
Thì ra là Trấn yêu phù. Thứ ngoại đạo kia đến từ yêu giới? Haha. Tiểu oa nữ thật không tệ nha. Còn chu đáo như vậy đưa cho ta thứ này. Là lo yêu vật có thể mò đến đây làm hại ta sao? Dễ cưng quá đi! Lần sau có duyên gặp lại, nhất định phải tìm hiểu thêm về con người này mới được. A. Còn có thể hỏi coi là ai đã dạy nó! Sau đó Nguyệt Thần ta đây sẽ thỏa thuận rồi nhận nó làm đồ đệ. Haha.
Bớt ảo tưởng đi. Tự vả vào mặt mình vui lắm à!?... Ngươi đã bị truất khỏi thần tịch lâu rồi. Người ngoài còn có thể miễn cương nể ngươi trước đây cường đại vì mưu lợi mà bái ngươi một cái, còn nếu đã là người Cửu Linh sơn này .... tuyệt đối không!
Lữ Nguyệt bước ra ngoài, dù vậy vẫn không quên ngó đông ngó tây. Haha. Có tật giật mình, cái cảm giác này hoang mang làm sao? Nếu là trước đây, cho dù Lữ Nguyệt nàng có đi sát phạt cũng là đường đường chính chính, hô chiêng gõ trống mà đi a. Làm gì có chuyện lén la lén lút như giờ. Vẫn là quá sa đọa.
Trốn ra được rồi, sao đó làm gì?
Sau đó chính là một mạch chạy thẳng về nơi kết giới xung yếu nhất, chỗ mà năm xưa nàng từng phá nó lủng một lỗ rồi tùy tiện chui ra chứ làm gì.
Không biết nó còn ở đó không ta? Lâu như vậy rồi. Nếu như kết giới này tự hoàn hoặc có kẻ tu hoàn nó lại rồi thì phải làm sao?
Ầy không nghĩ nhiều được. Đến đó trước đã.
Cơ mà yêu vật nào bản lĩnh vậy lại dám bén mảng đến Thánh địa - Cửu Linh sơn này?
Một lúc sau.
Quaooooooo! × n
Lữ Nguyệt miệng không ngậm lại được luôn. Kỳ thực lỗ chó vẫn còn nè!
Tại sao lại còn?
Lúc này Lữ Nguyệt đột nhiên thấy lo hơn là mừng. Lỗ chó này là nàng trước khi chết, lâu lắm trước khi chết đã tạo ra. Tại sao khi chết rồi sống lại nó vẫn ở đây? Kết giới Cửu Linh không phải có linh lực sao, không phải cũng có tinh hồn sao, lẽ nào không cảm biến được sự thiếu hụt này? Hoặc giả như vậy, bao nhiêu năm nay lại không ai nhận ra à?
Càng khiến Lữ Nguyệt lo lắng hơn chính là yêu vật kia. Nó rốt cuộc là giống gì, sao có thể đâm thủng kết giới mà vào đây làm loạn? Hay là nó cũng chui lỗ chó như mình?
Haha. Không thể nào. Ở đây đâu có dấu vết gì.
Vậy có nghĩa là nó đã tự đâm thủng kết giới để vào.
"..." không ổn!
Dù không hề muốn thừa nhận, cũng lo sợ khi thừa nhận, nhưng có lẽ sự thật chính là: kết giới của Cửu Linh đang suy yếu. Nếu đúng là như vậy thì ngũ giới không hay rồi!
Cửu Linh sơn này không hơn không kém chính là nơi giao hòa giữa tam (nhân, thần, yêu) trong ngũ giới (phật! thần! yêu! nhân! âm!).
Tam thần ở Cửu Linh sơn bề ngoài là cai quản thực chất là chống đỡ nơi này. Chống đỡ là làm gì? Chính là phải duy trì cục diện gọng kiềm từ ba phía của Tam giới, giữ vững giới luật "không xâm phạm". Đó cũng chính là lý do Cửu Linh là nơi lui tới của Thần quan. Vì trọng trách trên vai Tam thần Cửu Linh quá lớn, sợ họ sẽ có sơ xuất nên Thần quan mới đến "làm khách" nói trắng ra là giám sát và củng cố sự cân bằng của Cửu Linh.
Tóm lại gọi Cửu Linh là Thánh địa thì nó chính là Thánh địa. Một khi Thánh địa bị phá vỡ, Tam giới hợp, Ngũ giới loạn, Thiên Địa Nhật Nguyệt sẽ lao vào hỗn loạn trường kỳ không bao giờ dứt.
Tim Lữ Nguyệt thắt lại, nàng gằng giọng, nghiêm túc nói:
"Sao ngươi biết ta ở đây?"
Tiếng bước chân rất khẽ liền dừng lại. Đối phương không trả lời.
Không sao. Dù ngươi không lên tiếng ta cũng biết ngươi là ai. Lữ Nguyệt quay người:
"Yêu vật kia là ngươi thả vào đúng không? Chúc! Vũ! Huyền!"
Là chủ nhân của Niên Luân điện, Niên thần Chúc Vũ Huyền, kẻ có thể sai xử thời không.
Năm xưa chính Lữ Nguyệt nàng đã dẫn dắt y đến Cửu Linh. Y dựa vào bản thân, trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng liền được phong làm thần, nhập thần tịch. Niên Thần Chúc Vũ Huyền y chính là không hơn không kém nhỏ hơn Nguyệt Thần nàng 700 tuổi.
Trước khi y lên làm Thần tôn Cửu Linh sơn, vị trí kia chính là của Lữ Nguyệt nàng. Sau này cũng chính nàng cất nhắc y thay chỗ cho mình. Có thể nói khắp Cửu Linh này, Lữ Nguyệt nàng đối với y là ơn nhiều hơn thù.
Vậy mà ... năm xưa ngươi! chính ngươi hạ lệnh ném ta vào thủy lao. Nhốt ta 18 năm. Là ngươi! Chúc Vũ Huyền!
Chúc Vũ Huyền im lặng từ nãy đến giờ mới cất tiếng nói:
"Ngươi cảm nhận được đúng không?"
"Hừm. Hỏi ngươi một đằng ngươi trả lời một nẻo! Có tật giật mình à?"
Chúc Vũ Huyền nghiêm túc hỏi lại:
"Ngươi cảm nhận được đúng không?"
"Cảm nhận cái gì?" Lữ Nguyệt bức bối quát vào mặt y.
Nhưng lời vừa nói ra Lữ Nguyệt liền thầm "A" lên một tiếng.
Là kết giới.
Chẳng lẽ chuyện kết giới suy yếu y cũng biết. Lữ Nguyệt muốn xác định lại:
"Ngươi biết?"
"Ùm."
"Vậy tại sao không sửa?"
"Không thể sửa. Ngoài ta và ngươi không một ai khác biết chuyện này. Năng lực của mình ta, không đủ."
Không một ai khác biết chuyện kết giới Cửu Linh đang suy yếu sao? Không một ai à? Chuyện động trời như vậy mà không một ai khác biết? Tại sao?
"Là ý gì?"
"Họ không tin. Ta không có chứng cứ."
"Thế đây là gì?" Lữ Nguyệt chỉ tay về phía "lỗ chó".
"....."
Lữ Nguyệt dường như ngộ ra điều gì đó:
"Vậy nên ngươi mới thả yêu vật đó ra? Là ngươi muốn mọi người cảnh giác, hướng sự chú ý của bọn họ đến linh lực của kết giới?"
"Ùm."
Hiểu rồi hiểu rồi. Vừa nãy Lữ Nguyệt đang nghĩ nếu là yêu vật một khi đã có thể đâm thủng kết giới rồi hẳn sẽ không để yên. Liền sẽ phá cái lỗ kia cho nó thủng lớn hơn để còn rủ đồng bọn vào chơi cùng cho dui. Nhưng yêu vật này lại không làm vậy. Nên chỉ có thể là không phải nó tự vào mà có kẻ bỏ nó vào. Vừa hay trong lúc mọi người đang lo thu phục yêu vật Chúc Vũ Huyền này lại một mình đến đây, nên Lữ Nguyệt liền nghi ngờ y. Nếu không phải y làm, y lại có thể ung dung như không vậy sao?
Ấy chết! Nãy giờ lo nghĩ chuyện kết giới quên bén đi mình đang phải che giấu thân phận.
Lữ Nguyệt rùng mình một cái, động tác có hơi khựng lại.
Thủy lao đến rồi thủy lao đi.
Lữ Nguyệt lén nâng mắt nhìn thái độ của Chúc Vũ Huyền, thấy y cũng đang chăm chăm nhìn mình.
Haha. Tự nhiên chột dạ ghê.
Tính sao giờ?
A. Hay là giả điên tiếp. Đúng đúng đúng!
Lữ Nguyệt ngẩn cao đầu, mắt mở to, chỉ ngón tay lên trời, nói:
"A! Cái đó....Niên thần ngươi nhìn kìa....h.hủ...m?"
Chúc Vũ Huyền tự nhiên kéo nàng lại, gọn gàng ôm vào trong người, còn lấy tay áo che lại nữa. Thân thể Anh Tịch 14 tuổi chính là vừa khít nằm trọn trong lòng y.
"Cái....."
Lữ Nguyệt định đẩy y ra, quát thẳng vào mặt y "ngươi đang làm cái quỷ gì thế hả?". Chúc Vũ Huyền liền nói khẽ:
"Yên nào!"
Có tiếng người đến:
"Sư tôn!"
Chết! Là đệ tử Cửu Linh. Cái lỗ chó!
"Sư tôn. Thì ra là người ở đây. Người đang làm gì vậy? "
"Ơ. Tại sao ở đó lại có lỗ hỏng thế kia?"
"Sư tôn chẳng lẽ yêu thú đó...."
"Không phải." Chúc Vũ Huyền nói một câu cả đám môn sinh đều im lặng. Y nói tiếp:
"Nhị thần đang ở đâu?"
"Thưa, Chiến Thần sau khi thu phục yêu thú liền cùng Lạc Thần, các vị Thần quan và các vị phong chủ đến Thiên Quan cung. Nhị phong chủ bảo chúng con tìm người."
Chúc Vũ Huyền gật đầu:
"Các ngươi ở đây canh chừng. Không được để môn sinh khác chú ý, cũng không được làm lớn chuyện. Hiểu không?"
"Vâng. Sư tôn."
Chúc Vũ Huyền không nói gì, triệu Niệm Lạc*, liền ôm theo Lữ Nguyệt ngự kiếm bay đi.
*Niệm Lạc là tên bội kiến của Chúc Vũ Huyền.
Lữ Nguyệt cảm thấy có cái gì đó không đúng. Lúc nãy là y cứu mình sao?
Nếu lúc nãy Lữ Nguyệt bị phát hiện cùng với cái lỗ chó đó, cùng với vụ yêu thú nữa, nói không chừng tất cả tội đều đổ lên đầu nàng cho xem. A ngay cả thân phận cũng bị moi ra. Đến lúc đó nói không chừng lại bị đem đi ..... đem đi Rửa tội. Haha. Ta không muốn nhớ lại đâu.
"Nhưng mà....sao tự nhiên tên Chúc Vũ Huyền này lại tốt với mình như vậy? Không phải y vốn không ưa mình hay sao?" Lữ Nguyệt ló đầu ra nhìn y.
Chúc Vũ Huyền dường như không quan tâm. Chuyên chú ôm chặt nàng trong lòng bay thẳng đến Niên Luân điện.
"Ngồi yên! Ở đây đợi ta!"
"Ta làm thá gì phải nghe ngươi!" Lữ Nguyệt khẽ trề môi cười thầm trong bụng.
"A. Ngươi!" Lữ Nguyệt sững người. Là Thần lệnh. Nội dung Thần lệnh: ngồi yên! ở đây đợi ta!
Không phải chứ? Cái vụ khế ước với thần là có thật sao? Lữ Nguyệt ta như vầy mà lập khế ước với Chúc Vũ Huyền ngươi? Khi nào? Ở đâu? Đùa nhau à!?
Không công bằng! Ta không phục! Chúc Vũ Huyền ngươi đứng lại đó cho ta! Aaaaaaa~~. Ta có chuyện muốn thương lượng. Chúc Vũ Huyền!
.
.
.
Đệch. Hắn đi mất tiêu rồi.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
12 chương
28 chương
22 chương
9 chương
50 chương
101 chương
32 chương