Nguyệt minh thiên lý

Chương 19 : Toàn quân bị diệt

Thái giám tay nâng chiếu thư, khó xử nhìn Dao Anh. Toàn thân Dao Anh như khoác lớp nắng rực rỡ, khuôn mặt bình tĩnh: “Thánh thượng đã triệu kiến ta, sao tránh mặt không gặp?” Thái giám cười lớn: “Thánh thượng một ngày trăm công ngàn việc, đang cùng chư vị đại thần bàn chuyện quan trọng…” Giọng gã ngày càng thấp, dừng một chút, lại đột nhiên cất cao, “Mời quý chủ tiếp chỉ, nô còn về báo cáo ạ!” Dao Anh cười cười, đứng trước thềm áo bay phần phật, ung dung khoan thai. Thái giám bị nàng dọa trong phút chốc cũng không dám lên tiếng thúc giục. Trước nguyệt đài bỗng vang một tràng cười đắc ý, tiếng áo váy quét sột soạt, Vinh phi đang vận hoa phục lộng lẫy giữa đám cung nhân bước đến. “Công chúa không cần đợi nữa!” Vinh phi nhìn Dao Anh, mặt tươi cười, không dấu vẻ đắc ý trên nỗi đau của người khác, “Chiếu thư đã ban, Quý phi điên ngốc, Thánh thượng lệnh cho bản cung xử lý chuyện xuất giá của công chúa đây. Công chúa sắp phải xuất các, Thánh thượng sợ gặp công chúa sẽ buồn lòng, công chúa đừng gây khó dễ cho đám cung nhân này nữa, ngoan tiếp chỉ rồi về chuẩn bị gả đi.” Bà ta cười khéo léo quyến rũ. “Suýt thì quên… Vị hôn phu mà công chúa sắp gả là tù trưởng Diệp Lỗ, nghe nói tuổi không còn trẻ đâu! Phò mã lớn tuổi sẽ thương người, công chúa thật có phúc lớn.” Trưởng sử hằm hằm gườm Vinh phi, mặt xám ngoét. Vinh phi liếc Dao Anh, cười ngả nghiêng. Dao Anh đưa mắt với Tạ Thanh sau lưng. Hắn hiểu ý, bước tới hai bước, phất tay để lại hai dấu ấn lên mặt Vinh phi. Vinh phi còn không kịp phản ứng, cung nữ của bà đã hét đến tê tim liệt phổi trước, nhào tới trước xé xác Tạ Thanh: “Lớn mật!” Tạ Thanh tỉnh bơ, lại thêm hai dấu tay. Hắn là người luyện võ, ra tay không nhẹ, Vinh phi bị đánh đến đầu váng mắt hoa, khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng bị sưng phồng lên rất nhanh. Cung nữ bị dọa đến mất hồn, như ruồi không đầu chạy toán loạn, tiếng sợ hãi vang khắp điện. Kim Ngô Vệ nghe thấy đuổi tới, không dám gặng hỏi Dao Anh, chỉ rút đao chĩa ngay Tạ Thanh, giận dữ mắng: “Điêu nô đừng càn rỡ!” Tạ Thanh không thèm nhìn Kim Ngô Vệ một cái, nắm cổ tay Vinh phi đè bà ta quỳ dưới chân Dao Anh. Vinh phi máu me đầy mặt, liều mạng giãy dụa, châu ngọc đầu đầy rơi rớt, mắng to: “Bản cung đường đường là Hoàng Phi, tên điêu nô ngươi dám làm càn thế này, bản cung phải chặt đầu ngươi! Thất công chúa, bản cung là thứ mẫu của ngươi, hôm nay ngươi dám làm nhục bản cung, bản cung tuyệt sẽ không tha! Ngươi chờ đó, chờ đó cho bản cung!” Kim Ngô Vệ xung quanh nhìn nhau, đánh bạo tiến lên hai bước. Dao Anh lườm một phát, họ lập tức dừng lại. Dao Anh ra hiệu Tạ Thanh nâng khuôn mặt sưng đỏ của Vinh phi lên. Vinh phi quỳ gối trước thềm, mặt bầm tím, vừa tức vừa sợ, cả người phát run. Dao Anh nhìn bà, “A Thanh là gia tướng Tạ gia, là hộ vệ trung thành nhất của ta, không phải gia nô.” Tạ Thanh âm thầm thẳng tắp lưng, khuôn mặt luôn lạnh như băng hiện lên vẻ kiêu ngạo. Dao Anh chuyển đề tài, “Bà vốn tên là A Dung, tỳ nữ Tạ gia. Năm đó bà qua mặt mẹ ta bò lên giường của Lang chủ, cậu của ta biết bản tính của bà nên đã không hủy đi khế ước, nên bà vẫn là nô bộc của Tạ gia, mẹ ta là chủ cũ của bà, bà dám bất kính với chủ cũ, mấy cái tát này xem như trừng phạt nho nhỏ vậy.” Vinh phi tức run cả người: “Bản cung là Vinh phi Thánh thượng đích thân phong! Ngươi chờ đó, bản cung chắc chắn sẽ bảo Thánh thượng dạy lại ngươi! Ngươi không biết trên dưới, đáng bị đi hòa thân!” Dao Anh mỉm cười, rộ như hoa xuân đua nở: “Bộ lạc Diệp Lỗ cầu hôn ta, Thánh thượng và đại thần trong triều đều mong dùng ta trao đổi kỵ binh của Diệp Lỗ, A Dung, bà là người bên gối của Thánh thượng, hiểu rõ Thánh thượng hơn ai hết, bà suy nghĩ chút đi, lúc này Thánh thượng sẽ vì bà mà chọc ta không vui chăng?” Vinh phi ngẩn người, miệng rớt xuống, lửa giận từng chút từng chút bị nỗi sợ hãi thay thế, càng run rẩy hơn. Lúc này, từ hành lang dài truyền đến tiếng nhẹ vang của vó ngựa. Kim Ngô Vệ nghe tiếng nhìn lại, thấy người trên lưng ngựa, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhao nhao thu đao vào vỏ, cung kính nghênh đón. Hai tên thái giám thay vì tuyên đọc chiếu thư tứ hôn, chạy như bay vào điện thông báo. “Bùi công đến rồi! Bùi công đến rồi!” Dưới thềm điện, mấy cung nhân vây quanh ở một con ngựa trắng cao lớn tráng kiện, đỡ một vị lão giả xuống ngựa. Lão giả đầu đội khăn vấn vải bông, mặc áo bào cổ tròn màu xanh đậm, khuôn mặt già nua, tóc mai muối tiêu hai bên, chậm chạp đi chưa được hai bước thì dừng lại thở một hơi. “Bùi công!” Từ trước điện, đến hành lang rồi nguyệt đài đều truyền đến tiếng gọi ân cần, mấy thái giám nhận lệnh Lý Đức đã khênh kiệu mềm chạy vội đến cạnh lão giả. “Bùi công đến, Thánh thượng vô cùng vui mừng, đã dẫn các vị Tể tướng ra đón, mời Bùi công lên kiệu vào điện ạ!” Bùi công tuổi đã qua tám mươi, tinh anh đã mờ mịt, ánh mắt đục ngầu, ngẩng lên nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống người Dao Anh. Trên mặt Vinh phi thoáng hiện vui mừng. Bùi gia quận Ngụy và Lý gia quen nhau nhiều đời. Năm đó Lý Đức khởi sự, Bùi gia đưa cả nhà đi theo. Tất cả mấy anh em trai, con trai của Bùi công đều đã chết trận ở sa trường, chính ngài cũng vì cứu Lý Đức mà bị thương nặng, dù cứu được mạng nhưng cơ thể đã tổn thương triệt để, sau này giữ lại nuôi dưỡng ở quận Ngụy. Lý Đức rất kính trọng Bùi công, từng trước mặt mọi người nói Bùi công như cha ruột ông. Mà ai cũng biết Bùi gia và Tạ gia bất hòa với nhau, Bùi công từng nhiều lần trước đám đông lộ vẻ xem thường Tạ Vô Lượng. Vinh phi gọi to: “Bùi công! Con gái Tạ gia không biết trên dưới, dám đánh thứ mẫu! Xin Bùi công làm chủ cho thiếp thân!” Trưởng sử không ngờ Bùi công xa xôi ngàn dặm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, trên trán rịn đầy mồ hôi, Bùi công mà nổi nóng ngay cả Lý Đức cũng dám mắng!Ông cản Dao Anh: “Công chúa, ngài tránh mặt trước đi.” Dao Anh lắc đầu, nhìn Vinh phi: “Còn chưa tính sổ xong đâu, bà chờ đấy.” Vinh phi giật cả mình. Dao Anh quay người, đi về phía Bùi công. Trưởng sử gấp gáp dậm chân. Dao Anh đi đến trước mặt Bùi công hành lễ của vãn bối. Bùi công nhìn nàng, gật gật đầu, vươn tay. Thái giám bên cạnh vội vàng nói: “Bùi công, Thánh thượng nói ngài tuổi tác đã cao, có thể lên kiệu ạ…” Bùi công cười lạnh một tiếng, đẩy thái giám ra, bàn tay già nua khô gầy nhẹ vỗ vỗ Dao Anh, “Cao lên không ít nhỉ.” Dao Anh cười khẽ: “Còn ngài càng thấy tráng kiện sức khỏe dồi dào hơn xưa ạ.” Hai mắt đục ngầu của Bùi công hiện lên ý cười: “Lại dỗ ta rồi.” Đám người trợn mắt ngạc nhiên. Trên hành lang dài, vội vàng chạy đến chào đón Bùi công thiên tử Lý Đức cũng đầy kinh ngạc. Tể tướng Trịnh Du, Bùi đô đốc và chư vị đại thần sau lưng Lý Đức, nhìn Bùi công và Lý Dao Anh cười cười nói nói từng bước mà đi lên, thầm kinh ngạc trong lòng, len lén trao đổi ánh mắt khiếp sợ. Xưa nay Bùi công ghét Tạ gia, mấy năm qua ông và Thất công chúa chưa hề qua lại, sao cả hai lại hòa thuận thế này? Bùi đô đốc là cháu trai trong họ chính của Bùi công, bước lên cười đón: “Không biết lão nhân gia ngài tới, cháu xin thỉnh tội với bác ạ.” Bùi công lạnh lùng quét mắt nhìn ông, không để ý đến, để Dao Anh đỡ đi đến trước mặt Lý Đức ra vẻ muốn bái lạy. Lý Đức bận bịu đỡ lấy Bùi công, cười nói: “Sao ngài đến đây?” Bùi công trực tiếp đẩy bàn tay Lý Đức chìa tới, “Lão hủ thân thể già nua, không còn dùng được, hôm nay đến là có một việc muốn cầu Thánh thượng.” Lý Đức không nói, ánh mắt rơi xuống người Dao Anh đứng cạnh Bùi công. Bùi công vịn vào tay Dao Anh đứng lên, chậm rãi nói: “Ta dưới gối vắng vẻ, chỉ còn mỗi đứa chắt trai là Ngọc Lang, năm đó Thánh thượng miệng vàng lời ngọc đã đồng ý gả công chúa cho Bùi gia, ta thấy Thất công chúa thông minh lanh lợi, lại dịu dàng hào phóng, muốn xin Thánh thượng một phần ân điển, không biết Thánh thượng có luyến tiếc?” Lời ông còn chưa dứt, đám đại thần đã đổi sắc mặt. Thái giám, hộ vệ đã lặng lẽ lui ra từ trước, Vinh phi cũng được cung nữ đỡ đi, tiếng gió quanh quẩn nơi hành lang. Lý Đức lặng thinh một lát, lại cười nói: “Bùi công, không phải trẫm luyến tiếc Thất Nương, nhưng mà trẫm đã đồng ý lời cầu hôn của bộ lạc Diệp Lỗ rồi.” Bùi công mở mắt ra: “Ồ? Sao ta lại nghe nói công chúa muốn gả đi bộ lạc Diệp Lỗ là Phúc Khang công chúa nhỉ?” Đại thần mồ hôi rơi như mưa. Lý Đức nhìn Dao Anh lần nữa. Dao Anh cụp mắt. Bùi công nhìn quanh một vòng, thấy tất cả đại thần đều chột dạ cúi đầu, ánh mắt quay lại trên mặt Lý Đức, không nhanh không chậm nói: “Thánh thượng muốn thất tín với ta à? Năm xưa Thánh thượng hứa với ta, đại thần trong triều ai cũng chính tai nghe thấy.” Bùi Tể tướng lộ vẻ lúng túng, không dám lên tiếng, mà không lên tiếng cũng không được. Con cháu Bùi công đều vì Lý Đức mà chết, lúc Lý Đức hứa hẹn, đúng là họ đều có mặt. Lý Đức thở dài: “Mời Bùi công vào điện đã, trẫm với Bùi công nói tỉ mỉ mọi việc.” Nếp nhăn trên mặt Bùi công run rẩy hai lần, không dời một bước: “Thánh thượng không cần phí công, ta đã nghe nói rõ chuyện bộ lạc Diệp Lỗ cầu hôn rồi.” Giọng ông đột nhiên cất cao, trong hai mắt đục ngầu cơn giận cuồn cuộn: “Thánh thượng vốn không có ý tứ hôn, con gái Chu thị kiêu căng tùy hứng, hứa hôn lung tung. Thánh thượng không muốn thất tín với người Hồ mới đồng ý, con bé kia lại đổi ý không gả. Nên Diệp Lỗ mới đổi giọng muốn cưới Thất công chúa, Thánh thượng muốn thu phục Lương Châu… còn các ngươi…”Ánh mắt Bùi công đảo qua từng khuôn mặt đám đại thần. “Các ngươi cảm nhớ ân đức Chu thị, không muốn nhìn thấy con gái Chu thị lấy chồng xa, Diệp Lỗ chủ động muốn thay người thì các ngươi tất nhiên vui mừng, nên mới giật dây Thánh thượng đồng ý lời cầu hôn, đem con gái ruột đi gả, có phải thế không?!”Ông quát một tiếng, cả đám đại thần giật nảy mình, suýt nữa quỳ xuống. Bùi công nhìn Lý Đức, từng chữ nói: “Thánh thượng, xin hỏi Ngụy triều này đến cùng là của họ Lý hay là của họ Chu? Con gái của Chu thị quý giá còn của Lý thị là cỏ rác hẵng? Con gái Chu thị đã coi quan hệ ngoại giao thành trò đùa, văn võ cả triều để mặc cho con bé quậy phá, chỉ vì con bé họ Chu, trong mắt các người chỉ có Chu thị, còn có thiên tử Thánh thượng này không?” Đám đại thần thót tim, mồ hôi tuôn như nước, nghe câu cuối cùng, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất. “Thánh thượng phán đoán sáng suốt! Chúng thần tuyệt không có lòng này!” Bùi công cười lạnh: “Việc này đều vì con gái của Chu thị, nếu không phải vì nó, Diệp Lỗ lấy đâu ra dũng khí cầu hôn công chúa Lý thị? Đại Ngụy ta muốn thu phục Lương Châu chả nhẽ cứ phải cậy vào Diệp Lỗ?” Đám đại thần phản bác không được. Bùi công liếc nhìn một vòng, chậm rãi nói: “Tạ gia qua bao thế hệ ở Kinh Nam, cả nhà trung nghĩa, Nhi lang theo văn thì làm tể, theo võ thì làm tướng, lo trước cái lo của thiên hạ, hi sinh vì nước, vì nghĩa không chùn bước. Năm đó Hồ tộc xuôi Nam, dân trăm họ Trung Nguyên bị tàn sát thê thảm, Tạ gia ở Kinh Nam xa xôi, dứt khoát mang binh ra Bắc giúp Chu thị kháng địch, tổ tôn bốn đời, mười vạn anh linh, tất cả đều chôn xương cát vàng.” “Hai mươi lăm năm trước, một vùng Đại Giang xảy ra nạn đói, người chết khắp nơi, dịch bệnh hoành hành, dân gặp nạn chạy trốn đến đâu quan địa phương hạ lệnh xua đuổi đến đó. Chỉ có Tạ Vô Lượng Kinh Nam mở cửa thành ra đón giúp nạn dân, dựng lều phát cháo và lập y quán, cứu người vô số, dân chúng Nam Bắc Đại Giang đều lũ lượt trốn về Kinh Nam, tất cả đều được nó chiếu cố đầy đủ, đợi dịch bệnh được trừ, nó lại phái người đưa dân gặp nạn hồi hương, không hề ép buộc cầm chân.” “Hai mươi mốt năm trước, Thánh thượng đại bại ở Phục Châu, mấy vạn Ngụy quân bỏ mạng ở Hà Cốc, quận Ngụy cũng bị quân địch chiếm cứ, Tạ gia xuất binh giải vây cho quận Ngụy Quận thoát hiểm, dâng lương thảo dự trữ giúp Thánh thượng chiêu binh mãi mã, vì Thánh thượng mời chào gia tộc quyền thế Kinh Nam, ngắn ngủi một năm, giúp Thánh thượng thu phục toàn bộ đất mất, cùng Thánh thượng lập minh ước.” “Mười một năm trước, Sở quân đánh lén, Tạ gia vì kiềm chế Sở quân, yểm hộ dân chúng qua sông, vì đại nghiệp của Thánh thượng, tử thủ Kinh Nam. Tạ Vô Lượng một thân thư sinh yếu đuối, đối mặt với đại quân Nam Sở trang bị tinh lương, tử thủ hơn một tháng!” “Sau đó lương thực trong thành cạn kiệt, thực sự không còn sức ngăn cản Sở quân.” “Tạ gia cả nhà oanh liệt.” Bùi công hùng hồn nói: “Trước khi thành phá, Tạ Vô Lượng vì để bảo toàn dân chúng trong thành, cho thân binh cắt lấy đầu mình hiến cho Sở quân, làm lắng lửa giận Sở quân, Triệu thị Nam Sở mới không tàn sát cả thành.” Nghe ông giảng dạy, xung quanh chợt trở nên thê lương. Đám đại thần vẻ mặt nghiêm túc, không nói lời nào. Bùi công nâng tầm mắt, đôi mắt đục ngầu già nua phóng ra hai luồng lấp lánh: “Thánh thượng, Tạ gia vì nước quên nhà, hy sinh thân mình vì khó, không thẹn với tổ tông, không thẹn với dân chúng, càng không thẹn với Thánh thượng! Dân chúng Kinh Nam sẽ không quên ân đức Tạ gia! Tạ quý phi là em ruột của Tạ Vô Lượng, dưới gối chỉ có một trai một gái, Quý phi bệnh tật, Thất công chúa thành tâm hiếu thảo, phụng dưỡng thuốc thang không rời, sao ngài nhẫn tâm để Thất công chúa gả thay?!” Giọng điệu ông lạnh lùng cay độc. “Thánh thượng, tên của Thất công chúa còn là do Tạ Vô Lượng đặt, nếu Tạ Vô Lượng vẫn còn sống, nó sẽ để Thất công chúa lấy chồng xa sao?” Lý Đức mặt lạnh như băng. Đám đại thần quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng, mặt mũi bùi ngùi xấu hổ. Đúng như lời Bùi công, khi biết tin tù trưởng Diệp Lỗ cầu hôn Thất công chúa cả bọn đều nhẹ nhàng thở phào —— Chu Lục Vân không cần gả. Họ vì muốn giữ cho chút máu mủ cuối cùng của Chu thị mà phí hết tâm tư, hoàn toàn không để ý chết sống của Thất công chúa, thật không còn mặt mũi nhìn Tạ thị! Lý Đức thu hết nét mặt đám triều thần vào mắt. Đầu tiên Bùi công lôi ra lời hứa hẹn năm xưa, rồi chất vấn triều thần có còn lòng trung với Chu thị hay không, sau đó đưa Tạ gia lên thớt, triều thần xem như bất công cho Chu lục Vân thì cũng không thể công khai tán thành việc Lý Dao Anh gả thay. Nếu khăng khăng để Dao Anh đi hòa thân, không chỉ làm các danh gia vọng tộc theo ông như Bùi gia, Tạ gia thất vọng đau khổ, còn làm cựu thần tiền triều sinh lòng sợ hãi, đám Bùi đô đốc sẽ tức giận bất bình. Tân triều vừa lập, ông hao tốn tâm cơ cân bằng cựu thần tiền triều, thế gia, hào tộc, hàn môn, võ tướng, không cho bất kỳ phe nào độc quyền, nhưng thế gia vẫn cứ dần dần nắm triều đình trong tay. Lúc này ông không thể để cho đám trung thần thất vọng. Dòng nước ngầm mạnh mẽ trên triều so với một vạn thiết kỵ của Diệp Lỗ xa xôi còn quan trọng hơn. Lý Đức liên tục cân nhắc, rất nhanh ra quyết định. “Bộ lạc Diệp Lỗ cầu hôn là Phúc Khang công chúa.” Lời vừa buông, đám đại thần không ai dị nghị. Trước điện tiếng gió rít gào. Dao Anh đứng cạnh Bùi công, mồ hôi ướt áo, tim đập như trống chầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Mấy năm trước, nàng ngẫu nhiên cứu được Bùi Ngọc chắt trai Bùi công một mạng, Bùi công hứa sẽ làm một chuyện cho nàng, mà không được liên quan đến Lý Trọng Kiền và Tạ Quý phi. Đến lúc nàng phát hiện Lý Huyền Trinh định sắp xếp nàng gả thay, lập tức nghĩ đến Bùi công. Vô cùng may mắn, Bùi công là người giữ lời.… Lý Đức giữ Bùi công ở lại, thương thảo với ông chuyện tứ hôn. Dao Anh cáo lui. Trịnh Tể tướng đưa mắt nhìn bóng lưng Dao Anh dần xa, nét mặt phức tạp. Hôm qua, thằng con Trịnh Cảnh có gặp ông xin xỏ rằng nó cảm mến Thất công chúa, xin ông hỗ trợ thuyết phục Lý Đức, ngăn Lý Đức và Đông cung đưa Thất công chúa gả thay. Trịnh gia và Nhị hoàng tử từng thương thảo chuyện hôn sự, dù chưa giải quyết được gì nhưng chỉ cần Trịnh gia đưa ra hôn thư và tín vật đã định, cộng thêm Thất công chúa phối hợp thì vẫn có thể thuyết phục người ngoài. Trịnh Tể tướng quả quyết cự tuyệt: “Ngươi vì Thất công chúa đắc tội với Đông cung, là triệt để hủy con đường làm quan sau này đó!” Trịnh Cảnh dứt khoát kiên quyết: “Chỉ cần cứu Thất công chúa, nhi tử nguyện vĩnh viễn không làm quan.” Trịnh Tể tướng không thể làm gì, miễn cưỡng đồng ý. Trịnh Cảnh lập tức đi tìm Thất công chúa thương lượng cách nào đưa ra lý do thoái thác, lúc ra đi cao hứng bừng bừng, khi trở về lại mày chau ủ rũ. Trịnh Tể tướng nhíu mày hỏi: “Thất công chúa chế nhạo ngươi rồi hả?” Thằng con tư chất bình thường, thường xuyên bị người chê bai giễu cợt. Trịnh Cảnh lắc đầu: “Thất công chúa không có cười con.” Lý Dao Anh không chế giễu Trịnh Cảnh, nàng chỉ kinh ngạc khi Trịnh Cảnh chủ động ra mặt giúp đỡ, cảm kích cậu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trịnh trọng cám ơn ý tốt của cậu, cuối cùng nói: “Tam Lang tài cao, nhất định ngày sau sẽ là rường cột nước nhà, không nên vì ta mà hủy đi tiền đồ. Tam Lang không cần lo lắng , ta đã cách tự vệ.” Trịnh Tể tướng khịt mũi coi thường, một tiểu nương tử tự vệ thế nào? Nhưng ông vẫn bội phục Lý Dao Anh thấy nguy không rối, còn suy nghĩ cho tiền đồ của Trịnh Cảnh.Ông nghĩ Lý Dao Anh nói có cách tự vệ chỉ để dỗ Trịnh Cảnh. Tuyệt đối không ngờ nàng lại có thể mời được Bùi công. Trịnh Tể tướng nhướng mày. Trường An và quận Ngụy xa nhau ngàn dặm, Bùi công hẳn đã lên đường từ lâu, lúc đó Diệp Lỗ còn chưa trình thư cầu hôn. Chắc chắn Lý Dao Anh phát hiện Đông cung muốn nàng gả thay đã truyền tin đến Bùi công, nên Bùi công mới đến kịp thời vậy, chiếu thư tứ hôn còn chưa ban, Thánh thượng lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý. Quyết đoán thế này, thật hiếm có.… Tin Lý Đức thu hồi chiếu thư tứ hôn rất nhanh truyền đến Đông cung. Trịnh Bích Ngọc nhẹ nhàng thở phào, nàng không muốn nhìn thấy Thất công chúa vì Chu Lục Vân tùy hứng mà chôn vùi cả đời. Ngụy Minh thất vọng. Lý Huyền Trinh bình tĩnh, không tức giận mà cũng không nhẹ nhõm. Hắn chỉ ờ một tiếng, quay lại gọi phụ tá đến tiếp tục thương thảo làm sao ngăn cản Chu Lục Vân hòa thân. Lý Đức không chịu hứa hôn, tù trưởng Diệp Lỗ vô cùng thất vọng, trình thư cầu kiến, buông thêm nhiều hứa hẹn, Lý Đức bận làm bạn với Bùi công không tiếp kiến lão. Trưởng sử lo lắng nói với Lý Dao Anh: “Tặc tâm của Diệp Lỗ không chết, hối lộ quan viên Hồng Lư tự bảo họ thuyết phục bệ hạ hứa hôn.” Không biết xảy ra chuyện gì, tù trưởng Diệp Lỗ chưa từng gặp Dao Anh đột nhiên như bị trúng tà, cứ phải lấy Dao Anh cho bằng được. Lúc này Dao Anh đã nhận được hôn thư của Bùi công, tảng đá trong lòng rơi xuống: “Không việc gì, đã cầm được hôn thư của Bùi công, không còn ai dám ép ta hòa thân.” Trưởng sử cũng thầm nghĩ vậy. Giờ đã có Bùi công che chở Thất công chúa, kẻ tặc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi ít hôm Nhị hoàng tử về thì càng không có gì phải lo nữa. Trưởng sử ngóng ngày Lý Trọng Kiền trở về. Chờ hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đã thấy chiến báo từ phía Nam. Trưởng sử mở tin, nụ cười tắt trên khóe miệng, mắt tối sầm, ngã xuống. Phong thư rất nhanh đưa đến trên tay Lý Dao Anh. Trên thư mấy chữ đầy xa lạ: Hai ngày trước, Tần Vương dẫn binh bị mai phục, toàn quân bị diệt.