Nguyên tôn
Chương 94 : tề vương làm phản
Dịch giả: Oa La La
Biên: Xiaooo
Sau khi ba người Chu Nguyên từ địa cung đi lên thì nhanh chóng hội họp với nhóm người Vệ Thương Lan đang đợi ở bên ngoài di tích.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy ba người Chu Nguyên an toàn chạy đến chỗ bọn họ, hai người Vệ Thương Lan, Lục Thiết Sơn thở phào nhẹ nhõm giống như đã trút bỏ được gánh nặng trên vai. Trong khi đó, Hắc Độc vương thì ngược lại, đối với chuyện ba người kia có thể bình an trở ra, mặc dù trong lòng gã có chút thất vọng nhưng trên mặt lại không dám để lộ một tia hụt hẫng nào cả.
-Này, Hắc Độc vương ngươi tung hoành ở Hắc Uyên lâu như vậy, chắc hẳn không ai dám đối đầu với ngươi nhỉ?
Chu Nguyên cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Hắc Độc vương. Hắn biết rất rõ kẻ ra vẻ kính cẩn đang đứng trước mặt hắn là một người có lòng dạ vô cùng hiểm độc tàn ác. Bộ dạng phục tùng mà gã đang thể hiện kia chắc chắn là giả, có điều Chu Nguyên cũng không thèm để ý đến chuyện này, dù sao chỉ cần hắn còn giữ ngọc bội Tỏa Thần Văn trong tay thì tên kia nhất định không thể trốn khỏi.
Hắc Độc vương nghe Chu Nguyên hỏi như thế bèn vội vã hỏi lại:
-Điện hạ hỏi như vậy, phải chăng ngài muốn kêu ta làm gì ư? Quả thật, ở vùng đất Hắc Uyên này, những kẻ dám khiêu khích uy nghiêm của ta không nhiều lắm.
Nghe gã nói thế, Chu Nguyên mỉm cười nói:
-Nếu đúng như những gì ngươi vừa nói, vậy thì ngươi hãy phái người canh giữ ở phía trước thâm cốc ngay đi, nhớ rõ, tuyệt đối không để cho bất kỳ ai đi vào bên trong thâm cốc.
Mặc dù có một tấm kết giới nguyên văn bảo vệ địa cung, nhưng Chu Nguyên vẫn không an tâm, dù gì thì đội quân hơn vạn chiến khôi ở trong địa cung chứa sức mạnh cực kỳ cường đại, hắn vẫn cảm thấy nên phái người canh giữ nơi này trước, chờ hắn trở về Đại Chu thành nói cho phụ hoàng hắn biết, để ông có thể phái thuộc hạ canh chừng khu vực này mới được.
Mà danh tiếng của Hắc Độc Thành ở vùng đất hỗn loạn như Hắc Uyên thì lớn hơn so với vương triều Đại Chu.
Sau đó, Chu Nguyên lại quay sang nhìn về phía Vệ Thương Lan, hắn nói:
-Đại tướng quân, ngươi cũng thấy rồi đấy, trong chuyến đi lần này, hoành thất chúng ta đã giành được Hỏa Linh Tuệ, còn có cái chết của Tề Hạo. Tề vương phủ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ xấu xa của bọn chúng đâu, ta lo rằng chẳng bao lâu nữa thì Tề vương phủ bọn chúng sẽ tạo phản.
Nghe thấy thế, Vệ Thương Lan lập tức giật mình một cái, ông thầm suy tính trong lòng.
“ Nếu như Tề vương phủ thật sự muốn tạo phản vậy thì, Đại Chu nhất định sẽ xảy ra hỗn loạn.”
Ông cũng biết rõ những điều Chu Nguyên vừa nói là thật, dù sao Hỏa Linh Tuệ quý giá như thế. Nếu như hoàng thất có thể trồng Hỏa Linh Tuệ vậy thì lực lượng bên phía hoàng thất sẽ càng ngày càng tăng mạnh. Có khi chẳng tốn bao lâu thì bọn họ có thể đè bẹp đám người Tề vương phủ rồi.
Cho nên, lão già Tề Uyên kia tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
-Thật ra, ta hy vọng đại tướng quân ngài có thể giúp bọn ta một tay, diệt trừ tận gốc đám người Tề vương phủ.
Chu Nguyên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vệ Thương Lan.
Bản thân Vệ Thương Lan là một cao thủ Thái Sơ cảnh, hơn nữa ông lại có quân đội Thương Lan quân, một trong những lực lượng hết sức quan trọng của vương triều Đại Chu. Nếu như ông có thể đứng về phe bọn họ, giúp họ đối phó với Tề vương phủ thì đây sẽ là trợ giúp rất lớn đối với hoàng thất Đại Chu.
Đối với lời đề nghị của Chu Nguyên, Vệ Thương Lan chỉ im lặng không lên tiếng, trong lòng ông đang thầm suy xét tình huống hiện tại.
Nếu như trước đây hai bên hoàng thất Đại Chu và Tề vương phủ khai chiến thì... ông chắc chắn sẽ ngồi im ở Thương Lan quận tọa sơn quan hổ đấu mà thôi... nhưng mà, tình thế bây giờ thì khác hẳn.
Hoàng thất Đại Chu đang trên đà suy yếu, đột nhiên trở nên cường đại hơn trước rất nhiều.
Ví dụ như cô gái mặc y phục màu xanh đang đứng cạnh Chu Nguyên lúc này, không chỉ thế, còn có con thú bề ngoài đáng yêu nhưng sức chiến đấu mạnh mã đang nằm trong lòng cô gái đó. Nếu như nhìn thoáng qua hai người thì không thể biết bọn họ đều là cao thủ Thái Sơ cảnh cả.
Ngay cả Hắc Độc vương nổi tiếng hung ác cũng bị Chu Nguyên thu phục dưới trướng hắn...
Tính ra đã có bốn vị cường giả Thái Sơ cảnh đứng về phe hoàng thất rồi.
Thực lực của bọn họ hiện lúc này đã vượt xa Đại tướng quân phủ của ông cũng như Tề vương phủ kia.
Lúc Vệ Thương Lan vừa nghĩ đến chuyện này thì ông bất chợt nhìn Chu Nguyên đang mỉm cười đứng trước mặt mình với vẻ sợ hãi, hơn nữa ánh mắt của ông đã hơi khác so với quá khứ, nhất là kể từ khi Chu Nguyên đặt chân đến Thương Lan Quận, dường như ông đã bắt đầu nghiêng về phe hoàng thất rồi.
Xem ra, hoàng thất Đại Chu hiện bây giờ đã không còn là hoàng thất năm xưa mà ông biết nữa rồi. Trong mắt nhiều người, hoàng thất càng ngày càng suy sụp, thế nhưng ngay từ khi vị điện hạ trẻ tuổi này xuất hiện thì tình thế đã dần dần thay đổi không giống như lúc trước...
-Xin điện hạ cứ yên tâm, bản thân ta vốn là đại tướng quân của Đại Chu thì nhất định phải có trách nhiệm cống hiến sức lực của mình cho Đại Chu!
Sau khi ông suy nghĩ thông suốt hết mọi thứ thì nhìn Chu Nguyên rồi cất giọng trầm thấp nói, khuôn mặt luôn lạnh lùng của ông cũng toát lên vẻ tôn kính đối với hắn.
Đoàn người Lục Thiết Sơn đang đứng một bên trông thấy cảnh này, trong lòng bọn họ đều vô cùng vui mừng, đồng thời ánh mắt của họ khi nhìn Chu Nguyên cũng tràn đầy sự bội phục xen lẫn kính sợ. Dù sao Chu Kình đã tốn rất nhiều năm nhưng ông vẫn không thể nào nghĩ ra cách giải quyết chuyện của Vệ Thương Lan. Chẳng ai có thể ngờ rằng, Chu Nguyên chỉ mới bước vào Thương Lan Quận không được vài tháng đã khiến vị đại tướng quân kia hoàn toàn đứng chung chiến tuyến với hoàng thất rồi.
Cùng lúc đó, Chu Nguyên nghe Vệ Thương Lan nói thế, hắn bèn ộm quyền, mỉm cười đáp lại:
-Nếu như đại tướng quân đã nói như thế thì ta xin cảm ơn ngươi trước.
Thật ra, trong lòng chu Nguyên không hề bất ngờ chút nào trước sự lựa chọn của Vệ Thương Lan cả. Quả thật, thời gian trước đây, hoàng thất thật sư đang suy thoái dần dần. Một mình Chu Kình phải trấn áp hết mọi thứ, hơn nữa bọn họ luôn luôn bị bọn người Tề Uyên cản trở. Điều này cũng khiến Vệ Thương Lan có thể an ổn sống ở Thương Lan Quận. Nhưng mà cục diện hiện tại đã bắt đầu chuyển biến theo hướng khác rồi, lúc này Chu Nguyên đã có sức mạnh có thể đối đấu vời đám người Tề vương phủ, mà điều hắn có thể nghĩ đến thì chắc hẳn một người thông minh như Vệ Thương Lan sẽ càng hiểu rõ hơn hắn.
Lực lượng của hắn đã khiến đại tướng quân phủ của ông ta cảm giác được sự đe dọa.
Theo lẽ thường, có sức mạnh thì mới có uy nghiêm, hơn nữa sức mạnh của hoàng thất Đại Chu cũng bắt đầu tăng lên thì uy nghiêm cũng sẽ tự động tăng theo thôi. Huống chi, Vệ Thương Lan không phải là một kẻ ngốc, ông chắc hẳn cũng hiểu rõ bản thân có thân phận gì và nên làm ra sao.
Nếu như ông cứ tiếp tục ỡ mãi Thương Lan Quận không màng thế cục thì chắc chắc, Đại Chu sẽ không bỏ qua cho một vị đại tướng quân lúc nào cũng kháng lệnh không nghe theo mệnh vua như ông.
-Điện hạ, lần này ta sẽ theo ngài về Đại Chu thành bái kiến hoàng thượng trước, còn Thanh Thanh con ta sẽ ở lại để chỉnh đốn quân đội Thương Lan quân. Nếu như bọn người Tề vương phủ thực sự dám tạo phản, vậy thì Thương Lan quân cũng có thể xuất phát ngay lập tức.
Vệ Thương Lan noi1 với Chu Nguyên.
-Vậy thì cứ làm như ngươi nói đi.
Chu Nguyên cười gật đầu đồng ý đối với lời nói của Vệ Thương Lan. Hành động này của Vệ Thương Lan khi muốn cùng hắn trở về Đại Chu thành trước nhằm tỏ rõ thành ý của ông ta, cũng như chứng minh những gì ông đã nói lúc nãy.
-Nếu như hai vị đã quyết định như thế, vậy thì ta sẽ ở lại Hắc Uyên, quan sát đề phòng các thế lực khác ở trong Hắc Uyên thay điện hạ. Tránh cho bọn chúng thấy Đại Chu xảy ra hỗn loạn mà thừa cơ nhảy cơ, giảm bớt phiền toái cho điện hạ.
Hắc Độc vương thấy thế bèn vội vã lên tiếng.
Nghe gã nói như thế, Chu Nguyên cười như có như không nhìn gã một cái rồi nói:
-Ta cảm thấy nếu như để một người mạnh mẽ như ngươi ở lại Hắc Uyên thì phí phạm quá rồi, cho nên ngươi cũng đi theo ta đến Đại Chu thành đi.
Nếu như bọn người Tề Vương phủ thật sự làm phản thì tình huống khi ấy nhất định sẽ kinh thiên động địa mà xem. Chính vì thế, Chu Nguyên sẽ không để một cao thủ Thái Sơ cảnh như Hắc Độc vương ở lại Hắc Uyên.
Nghe Chu Nguyên nói như thế, gương mặt Hắc Độc vương trở nên đau khổ, làm sao gã lại không hiểu được cơ chứ, một khi gã đi cùng Chu Nguyên đến Đại Chu thành thì.... đến lúc hai bên khai chiến với nhau, một kẻ Thái Sơ cảnh như gã chắc chắn sẽ phải xung phong lao lên đánh địch.
Tuy rằng gã không muốn nghe theo lời Chu Nguyên nói nhưng trong tay Chu Nguyên đang giữ lấy ngọc bội Tỏa Thần của gã, vì vậy gã không thể nào mở miệng cự tuyệt được.
-Nếu như mọi người đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ vậy thì mau đi thôi, chuyện này không thể chậm trễ được, chúng ta phải tranh thủ thời gian trở lại Đại Chu thành ngay!
Chu Nguyên vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về hướng Đại Chu thành, trong mắt hắn hiện lên một tia sắc lạnh.
“ Tề vương phủ các ngươi đã ngang ngược càn rỡ nhiều năm như thế, nay đã đến lúc khối u ác tính như các ngươi bị diệt trừ rồi!”
Vài ngày sau.
Ở trong Tề vương phủ, Đại Chu thành.
Phanh!
Lúc này, chén trà bị Tề Uyên ném mạnh xuống đất vỡ nát thành nhiều mảnh mà bản thân lão cũng đứng dậy nhìn Tề Lăng đang quỳ ở trước mặt lão với vẻ khó coi mà quát lớn, trong giọng nói đầy sự khó tin.
-Ngươi vừa nói cái gì? Con trai ta, Tề Hạo đã bị Chu Nguyên giết chết rồi ư?! Hỏa Linh Tuệ cũng bị bọn chúng cướp rồi?!
Ngay cả Tề Nhạc ôm cánh tay bị gãy, đứng bên cạnh Tề Uyên cũng lộ vẻ khó tin trước chuyện này, hắn lẩm bẩm:
-Chuyện này làm sao có thể xảy ra được cơ chứ?! Đại ca ta đã đạt đến Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ, nếu huynh ấy muốn giết Chu Nguyên thì dễ như trở bàn tay mà?!
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Tề Uyên, gương mặt Tề Lăng tái lại, hắn run rẩy đáp:
-Bẩm vương gia, nhị công tủ, ngay cả thuộc hạ cũng không biết Chu Nguyên đã giở trò gì nhưng.. thật sự đại công tử đã chết dưới tay hắn.
-Tuy rằng chúng ta đã lôi kéo được tên Hắc Độc vương kia nhưng thằng nhãi Chu Nguyên đó cũng được Vệ Thương Lan chống lưng cho hắn.
Nghe đến đây, Tề Uyên không còn giữ được nét mặt bình tĩnh nữa, lão ta tức giận hỏi:
-Không phải các ngươi còn có Khống Hồn Địch sao? Chỉ cần sử dụng nó thì chẳng phải các ngươi có thể khống chế được chiến khôi mãng xà hay sao?
Tề Lăng nghe Tề Uyên nhắc đến Khống Hồn Địch và chiến khôi mãng xà thì gương mặt hắn trở nên u ám, hắn nói:
-Vương gia, có chuyện tiểu nhân vẫn chưa nói cho ngài biết. Quả thật bọn thuộc hạ có thể khống chế chiến khôi mãng xà cản trở đám người Chu Nguyên, nhưng ai mà ngờ con thú nhỏ hay xuất hiện bên cạnh hắn cũng có sức mạnh Thái Sơ cảnh, ngay cả chiến khôi mãng xà cũng bị nó đập hư rồi.
-Cái gì?
Nghe thấy thế, con ngươi Tề Uyên co rụt lại, lão chưa nghe ai nói qua chuyện này.
-Không những thế, cô gái mặc y phục màu xanh luôn đi theo Chu Nguyên cũng không hề tầm thường, trình độ nguyên văn của cô ta cực kỳ cao, cô gái đó có thể khắc ra nguyên văn tứ phẩm!
Tề Uyên nắm chặt tay lại, khuôn mặt của lão ta trở nên tái nhợt:
-Không thể nào! Nếu như hoàng thất bọn chúng có sức mạnh như thế này thì đã ra tay diệt trừ Tề vương phủ chúng ta từ lâu rồi!
-Bẩm vương gia, những gì thuộc hạ vừa nói đều là sự thật.
Tề Lăng vội vã trả lời.
Vẻ mặt Tề Uyên thay đổi, lão biết rõ tình huống hiện tại, Tề Lăng chắc chắn sẽ không bịa đặt những điều vừa rồi để gạt lão.
Nhưng mà, cũng chính vì điều này mới khiến Tề Uyên cảm thấy không thể nào tin được. Lúc nào lão cũng nhìn chằm chằm vào hoàng thất, lực lượng của bọn chúng như thế nào lão đều biết rõ ràng. Có điều, làm sao bỗng dưng hoàng thất Đại Chu lại lòi ra một con nguyên thú Thái Sơ cảnh với một cao thủ tinh thông nguyên tứ phẩm chứ?
-Vương gia, hiện tại lực lượng của hoàng thất đã không yếu ớt như trước nữa rồi, hơn nữa bọn chúng còn được Vệ Thương Lan ủng hộ. Nếu như để bọn chúng trở về Đại Chu thành thì chúng nhất định sẽ liên kết với Chu Kình ra tay với ngài. Vương gia, chúng ta phải hành động thôi.
Tề Lăng vội vàng nói.
Nghe Tề Lăng nói như thế, sắc mặt Tề Uyên trở nên âm trầm hơn trước, lão từ từ ngồi xuống ghế, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn hơn hẳn.
-Xem ra ta đã quá coi thường Chu Kình rồi. Ta cứ nghĩ hoàng thất bọn chúng đang chết dần chết mòn, không ngờ được bọn chúng cứ như rết trăm chân, đánh chết vẫn không ngã, lại có thể xoay chuyển tình thế!
Trong giọng nói Tề Uyên đầy sự lạnh lẽo.
-Có điều nếu như hoàng thất bọn chúng có sức mạnh như thế nào vào một năm trước thì còn có thể dọa được ta, nhưng mà hiện tại, nếu như bọn chúng nghĩ ta sẽ sợ thì bọn chúng phải thất vọng rồi.
-Dù sao cũng nhờ phúc của thằng nhãi súc sinh kia, khiến thái tử của Đại Chu biết đến tên hắn, hơn nữa vị quý nhân kia lại chê nó làm bẩn tai nên tặng cho chúng ta rất nhiều thứ. Mục đích của người đó chính là muốn mượn tay chúng ta để diệt trừ thằng nhãi Chu Nguyên kia.
Trong mắt Tề Uyên hiện lên một tia sắc lạnh, lão ta vỗ mạnh lên bàn ra lệnh:
-Chúng ta đi, trước tiên rời khỏi Đại Chu thành đi tới Tề Quận đã. Hừ, bản thân ta muốn để đám người Chu Kình sống thêm vài năm nữa, nhưng mà... nếu bọn chúng đã muốn chết sớm như vậy thì bổn vương sẽ thành toàn cho chúng!
Lão ta đứng dậy, đôi mắt tràn đầy sự ác độc nhìn chằm chằm về phía hoàng cung, vẻ mặt trở nên đáng sợ như ác quỷ.
-Tên nhóc Chu Nguyên kia, ngày hôm nay ngươi dám giết chết con trai ta. Ngày sau ta muốn cả nhà các ngươi phải bồi táng theo nó.
Ngay khi lão vừa dứt lời thì lập tức bước ra ngoài. Hai người Tề Nhạc và Tề Lăng cũng nhanh chóng đi theo lão.
Đám người Chu Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất trở về Đại Chu thành thì cũng đã là ngày thứ hai.
Có điều, ngay khi bọn họ vừa mới bước vào trong thành thì nghe một đạo âm thanh từ trong Tề Quận truyền đến.
-Tề vương tự lập nên vương triều Đại Tề, từ nay hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của Đại Chu.
-Hơn nữa Chu vương bất tài khiến Đại Chu suy bại, con dân lầm than. Nay Tề vương thuận theo ý trời lập nên Đại Tề diệt trừ Đại Chu.
Nghe thấy thế, cả vương triều Đại Chu bị chấn động mãnh liệt.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
144 chương
672 chương
94 chương
440 chương
3723 chương