Nguyên Thủy Thời Đại
Chương 59 : Bộ lạc núi lớn
Bộ Lạc Núi Lớn vài năm trước, bọn họ chính là bộ lạc mạnh nhất vùng, nhưng sau một lần bị bộ lạc Ăn Thịt Người Tập kích giết đi phần đông thợ săn bộ lạc. đồng thời vào năm đó bộ lạc bị bầy sói tấn công vào mùa động. đại hoa liên tiếp đại họa, trong vòng 1 năm, bộ lạc xuống dốc nhanh chóng.
Tud cùng Klu xưa kia cũng thường nhau gặp mặt trong những cuộc đi săn ngoài lãnh địa. thế nhưng năm nay nguồn thức ăn bộ lạc Đá Lớn vô cùng phong phú, thế nên không có cần đi xa đến như vậy.
Nhìn thấy người quen hai bên cũng không có giương cung bạt kiếm nữa mà thay vào đó là cảnh chào hỏi, đồng thời nhóm thợ săn Núi Lớn cũng nhảy xuống suối vớt mấy con heo kia lên.
“ Klu các ngươi đi săn?” Tud nhíu mày nhìn chằm chằm mấy con thú.
“ không! Bọn ta đi Đồ Sơn bộ lạc!” Klu cười hề hề hề.
“ lễ hội mùa Xuân?” Tud lại hỏi.
“ Đúng! Lễ hội mùa xuân, bọn ta định đổi về một số phụ nữ cùng một ít vật!” Klu không một chút dấu.
Tud ngợ ra một chút rồi nói “ ngày mai bọn ta cũng đi, nếu không có việc gì thì ghé thăm bộ lạc ta một chút!”
Klu không dám trả lời mà một mực nhìn về Minh Vũ, ở đây Minh Vũ là lớn nhất.
Minh Vũ khẽ gật đầu. hắn cũng muốn đi qua sát tình hình một số bộ lạc lân cận, như vậy cũng rất là hợp ý hắn.
Dòng suối lúc này cũng không có sâu cho mấy, mọi người nhanh chóng lội qua bờ suối. đám người Tud nhìn thấy bây thú mập ú những bắp thịch tràn đầy vô cùng thèm thuồng muốn cho mấy con kia một giáo rồi làm thịt.
“ Klu! Các ngươi bắt được nhiều thú vậy! để giành ăn à!” Tud không hiểu bộ lạc Đá Lớn muốn làm gì.
“mấy con thu này bộ lạc ta nuôi! Bọn chúng rất nghe lời! không có ăn thịt, chùng dùng để chở hàng! Ngươi xem!” nói đoạn Klu mang ra không khí vật dụng từ trong những cái túi lớn treo trên người mấy con Trâu.
“AA!” Tud ngạc nhiên ồ một tiếng thật dài.
Rất nhanh mấy con heo rừng cũng được lôi lên bờ, con nặng nhất cũng 30kg, con nhỏ nhất cũng 15kg. nhìn số thú kia, Tud cười hì hì hì.
Hắn lền phân 2 trong sống 5 con heo kia cho đám người Klu. “Bọn ta đuổi, các ngươi giết, đây là phần của các ngươi.”
“tốt!” Klu vui tính làm theo, đây cũng là điều thường xuyên xảy ra giữa hai bộ lạc. bộ lạc Đá Lớn cùng với Bộ lạc Núi Lớn có thâm giao từ xưa.
Nghe nói lúc bộ lạc núi Lớn còn mạnh, các cuộc giao dịch mùa đông đều diển ra tại đây, nhưng sau biến cố năm kia không có bộ lạc nào dám tới bộ lạc Núi Lớn nữa, vì sợ sói tấn công.
“ Năm nay bộ lạc ngươi tốt không?” Klu vui thích hỏi.
Nghe thế Tud trầm mặt một hồi lâu.
“ năm nay tuyết lớn, ít thức ăn, bộ lạc ta chết rất nhiều! cả bộ lạc chỉ còn bọ ta còn ít người! không đủ thức ăn vào mùa đông năm sau, nên bọn ta định dùng tộc nhân trao đổi thức ăn với bộ lạc Sik!”
“ cũng may có các ngươi! Nếu không bọn ta cũng bỏ lở lễ hội mùa xuân!” Tud não nề.
“ Vu các ngươi đâu?”
“ Vu chết rồi! bộ lạc không có ai làm được Vu cả”
Nghe Tud nói thế mọi người cũng trầm xuống, sau đó Tud lại hỏi ngược lại Klu.
“ bộ lạc ngươi thế nào?”
Nghe Tud hỏi vậy Klu hòa hứng nói.
“ năm nay bộ lạc ta rất tốt, không ai chết, còn sinh thêm 15 đứa nhỏ!”
“ các ngươi không thiếu thức ăn, không sợ lạnh?” Tud hỏi.
Klu không dám trả lời câu hỏi này mà nhìn Minh Vũ.
“đúng! Bộ lạc ta không thiếu thức ăn, bọn ta có thể bắt cá vào mùa đông, có nồi sành có thể biến thức ăn của một người đủ cho ba người ăn, không những no mà còn ngon nữa!” Minh Vũ trả lời cho Tud.
“ cái gì! Sao chuyện này có thề được, mùa đông không có nước làm sao bắt được cá!” Tud không tin.
“ là thật! bọn ta còn bắt được cả sói nửa! các ngươi xem!” Klu liền khoe mấy chiếc áo da sói.
Lúc này đám người Tud mới nhìn ra mấy bộ da thú trên người Klu toàn là da sói.
“ thật là nhiều sói!” Tud thều thào.
“ các ngươi giết được nhiều sói như vậy?”
“ đúng! Mặt trăng vừa rôi bọn ta vừa mới giết thật nhiều sói. 200 con đi!” Klu mũi ngước thật cao lên trời.
Tud cũng không biết 200 là bao nhiêu, nhưng hắn khẳng định là biết rất nhiều.
“sói rất mạnh sao các ngươi giết được nhiều như vậy!” Tud dò hỏi.
“ ha ha ha ha! không nói được!” Klu cười tà.
Một mực vừa đi vừa nói chuyện, chừng một giờ sau, mọi người đã đến bộ lạc Núi Lớn.
Bộ Lạc núi Lớn nằm trên một cái hang rộng, lưng tựa vào vách núi, có ít nhất 150 tộc nhân đang sinh sống tại đây.
Thế nhưng đa phần là người trưởng thành và thiếu niên từ 4- 13 tuổi mà thôi, còn trẻ sơ sinh và người già đã chết hết cả rồi.
Bộ lạc nhếch nhách vô cùng, mọi người gầy đến trơ xương, khu quanh khu vựa này mấy cái vỏ cây cũng không thấy đâu, chắc là bọ bộ lạc gặm hết cả rồi.
Nhìn thấy nhóm thợ săn mang được nhiều thù về cả bộ lạc vui mừng nhảy ra chào đó. Khi bọn họ nhìn thấy bầy trâu cùng hai con hươu kia thì mắt thỏa sáng, không ít người mang dao xương dao đá ra mài. Ý định la làm thịt mấy con thú này.
Nhóm người Klu cảnh giác, nhìn chằm chắm Tud, có ý định muốn động thủ.
Tud cũng không hiểu rỏ ý, liền đưa mấy con heo cho tộc nhân đi làm, đồng thời đát đám người Klu vào trong.
“ đây là thú bộ lạc Đá Lớn nuôi! Không phải thức ăn của bọn ta!” Tud giải thích. Một số tộc nhân cũng không có hiểu chuyện, nhưng thủ lĩnh đã nói thế ai cũng phải theo.
“ ngày mai! Bọn ta sẽ lên đường đi Đồ Sơn bộ lạc, các người chọn 20 đứa nhỏ theo ta, bộ lạc không đủ thức ăn!” nghe tud nói thế, mấy đứa nhò không nhịn được mà khóc ầm lên, không ngừng bám lấy mẹ chúng.
Tràng cảnh cực kỳ đau xót. Nhìn cảnh khóc than đó, Minh Vũ cũng mũi lòng, hắn lại có một ý tưởng.
Sau đó hắn thở dài! Xem như vậy đi người ở đâu cũng thế.
Trong lúc Klu Tud, Minh Vũ nói chuyện thì bên này mọi người cũng bắt đầu dựng lều, làm thịt gà, thỏ, heo, đồng thời bắt nồi lên nấu một ít khoai.
Gà, thỏ thì không nói, chứ heo khi làm thịt ra phải ưu tiên phần mỡ heo trước, heo rừng mỡ không có được nhiều, mỗi con chừng 1kg mỡ là cùng, nhưng có còn hơn không, số mở này được chiên lên chảo dầu, co tới chừng nào chảy hết mỡ ra thì thôi. Số mỡ thu được sẽ được lưu trữ lại trong một chiếc bình.
Không biết thủ lĩnh sẽ làm gì với số mỡ này, nhưng nghe đâu là một thứ cực kỳ hữu dụng.
Trái lại với đám người bộ lạc Đá Lớn, người Bộ lạc Núi Lớn đáng nhìn chằm chằm bầy trâu, khiến cho bọn chúng cực kỳ khó chịu, đặc biệt là những ánh mắt tham làm thèm thuồng kia.Một số khác thì nhìn chằm chằm đám người Exp, Ashi. Mọi thứ mà bọn họ lấy trên người mấy con vật kia thật là kì lạ, nó giống như chậu đá, nhưng nhẹ hơn, to hơn, đẹp hơn.
Rất nhanh bọn họ cũng biết đám người bộ lạc Đá Lớn kia đang làm cái gì, bọn họ đang nấu thức ăn. Đầu tiên là cái chậu đá to kia, bọn cho nước thịt, và một loại củ gì đó vào, sau đó đặt lên đống lữa.
Cái thứ hai là một cái chậu đá nhỏ hơn, bọ họ cũng đạt trên đống lữa, rồi cho một thứ nước gì đó màu vàng vàng, rồi bỏ thịt cắt nhỏ vào.
Âm thanh cực kỳ vui tai, hơn nữa mùi thơm của thịt nhanh chóng được bay ra, một bầy người tham ăn, với ánh mát cực kỳ tham làm vào thèm khác.
Động tĩnh quá lớn, khiến cho bên này Klu, Tud cũng phát hiện ra, đối với bộ lạc Đá Lớn đây là chuyện hằng ngày, nhưng với Núi Lớn thì khác. Đó là chuyện chưa từng xảy ra, chưa bao giờ họ nhìn thấy kiểu chế biến thức ăn như thế này.
“ cái này! Như ngươi nói, có thể dùng thức ăn của một người thành 3 người ăn” tud có chút gấp.
“ đúng! Mùa đông bọn ta nhờ vào cái này mà sống sót, cái này gọi là nồi, còn cái kia gọi là chảo.!”
“ nồi dùng để nấu, luộc, nấu cháo. Còn chảo dùng để chiên, đồ ăn chiên rất ngon, tý nữa ngươi ăn thử la biết!” Klu cười khà khà khoe khoang.
“ nồi này! Các ngươi đổi với ta được không?” Tud hỏi.
“ được! bọn ta đổi một người lớn cùng một đứa nhỏ lấy một cái nồi!”
“ đắt thế!”
“ không đắt, một người lớn cùng một người nhỏ cùng lắm là đổi được 20 túi thịt khô, 20 túi thịt khô các ngươi ăn được mấy ngày! Còn nồi dung 2 được rất lâu!” Klu giải thích.
“ kia la gì!” Tud chỉ thứ trên tay Exp.
“ đó là muối, hằng ngày bộ lạc bọn ta đều ăn muối!” Mũi Klu lúc này chắc cũng hứng được một lít nước rồi.
“ bộ lạc ngươi nhiều thức ăn đổi muối vậy?”
“ không bộ lạc ta có thể tạo ra muối! muối ngon hơn bộ lạc Đá nhiều, trắng hơn, măn hơn, không có vị đắng nữa!”
Rất nhanh món ngon đã xong, vì lòng hiếu khách cùng chào hàng, Tud cùng nhóm thợ săn của bọn họ ăn trước.
Cầm một chén cháo thịt theo khoai nóng hổi trên tay, Tud lòng có chút nghẹn ngào, từ khi hắn sinh ra tới bây giờ mới ngữi được hương vị tuyệt vời đến thế. Hắn không có dám ăn ngay lập tức, mà từ từ tận hưởng từng chút một.
Hương cháo có vị mằn mặn của muối, ngòn ngọt của thịt và khoai, những thứ háy hòa quyện với nhau, hương vị cực kỳ tuyệt hảo. chương mới đầu tuần, cầu phiếu, cầu phiếu.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
15 chương
16 chương
817 chương
196 chương
16 chương