Nguyên nguyên, em là của tôi
Chương 7
Đêm đầu tiên của buổi dã ngoại.
Lúc ấy đã hơn 10h. Tập thể 11A9 và tập thể 12A9 đang cùng nhau ngồi ca hát. Hàn Thất Lục lớp 11 đàn, Lê Thuỳ Kha lớp 12 hát. Không khí vô cùng sôi động và náo nhiệt.
Như đã nói, Dương Nại Hà là người ghét ồn ào. Anh đi ra khúc sông phía sau nơi dựng trại. Nhìn mặt nước yên ả, lòng anh vô cùng bình yên. Anh ngồi trên mặt cỏ, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trước. Bỗng cảm thấy bên cạnh có người, anh quay sang. Là Tiểu Nguyên! Cô cất tiếng:
- Anh cũng không thích ồn ào sao?
Trái ngược với câu hỏi của cô, anh hỏi lại một câu rất không liên quan:
- Em làm gì vậy?
Cô cười nhẹ:
- Em ra đây làm thơ. Cảm thấy không gian rất rộng rãi, có chút cảm hứng.
- Anh nghe một đoạn được không?
Khoảng cách của anh và cô mặc dù không gần cho lắm. Nhưng cô cảm thấy Nại Hà đang ngồi ngay kế bên. Cô lắc đầu:
- Có lẽ anh không nên nghe.
Biết cô không muốn chia sẻ, anh lại im lặng. Anh ngước mắt lên, nhìn sang cô đang chăm chú viết lách. Mỗi lần nhìn thấy cô anh như bị hút hồn, không thể rời ánh mắt khỏi cô. Ánh sáng mập mờ của màn đêm khiến mọi thứ trở nên vừa thực vừa ảo. Họ cứ ngồi như vậy cho đến khi Cao Chí Đình chạy tới:
- Tiểu Nguyên! Hoá ra là ở đây. Về lớp thôi!
Cô đứng dậy, tiến đến cúi đầu chào anh rồi bước đi. Biết Cao Chí Đình đang cố ý phá đám mình, anh rất tức giận. Không lâu sau đó, anh cũng đứng dậy trở về trại của mình.
Sáng hôm sau, mọi người dậy từ rất sớm. Người thì kiếm củi, người thì châm lửa, người nấu cơm. Bữa sáng của họ diễn ra thuận lợi. Ăn xong, họ cùng nhau leo núi. Chuẩn bị thật kĩ càng xong, hai tập thể lớp tiến hành leo núi. Ngọn núi khá cao, đồ sộ. Đến nơi, cô cởi áo khoác chỉ để lại bộ đồ gọn gàng. Buộc dây thừng quanh eo, cô bắt đầu hành trình leo núi. Cao Chí Đình và Dương Nại Hà cũng theo sau cô. Quãng đường của Thảo Nguyên tưởng như rất hoàn hảo cho tới khi dây thừng của cô có dấu hiệu sắp đứt. Nại Hà đã chú ý được chi tiết đó. Anh hét lớn:
- Cẩn thận! Dây thừng sắp đứt!
Cô quay đầu nhìn xuống, quả thật nó sắp đứt. Bộ não của cô lập tức hoạt động. Nhưng người tính không bằng trời tính! Dây thừng của cô đứt quá nhanh. Những tưởng mình đang chuẩn bị rơi xuống, nhưng đã có một cánh tay bắt lấy cô. Nại Hà đang ôm ngang eo cô. Anh ôm eo cô leo lên phía nhô của ngọn núi. Đặt cô xuống thật cẩn thận, anh cũng đứng bên cạnh. Gọi cứu trợ tới đưa hai người xuống. Cô quay sang nhìn anh, nở nụ cười thật tươi:
- Cảm ơn anh!
Một giây đứng hình trước nụ cười của cô, anh nói:
- Vẫn chưa biết tên em?
- Em là Nguyệt Thảo Nguyên.
Anh cười nhẹ, đúng lúc cứu trợ tới, đưa hai người xuống núi. Đó cũng chính là kỉ niệm leo núi đẹp nhất của Dương Nại Hà.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
15 chương
62 chương
18 chương
194 chương
102 chương