Nguyên nguyên, em là của tôi
Chương 6
Hôm nay là ngày học sinh của Trung học Thần Hi xuất phát chuyến dã ngoại 3 ngày 3 đêm. Tiểu Nguyên đến từ rất sớm, sắp xếp đồ đạc. Khi biết An An không tham gia hoạt động lần này vì lí do sức khoẻ, cô vô cùng tức giận. Dự rằng sau chuyến dã ngoại này sẽ có một cơn thịnh nộ vô cùng lớn trút xuống đầu An An.
Cất va li xong, cô lên xe, chọn một chỗ ngồi yên tĩnh cạnh cửa kính rồi dựa đầu vào kính ngủ. Không lâu sau đó, những bạn học và đàn anh đàn chị cũng tới. Họ đều chọn một chỗ cho mình. Riêng Nại Hà, khi bước lên xe, nhìn thấy hình ảnh một thiên thần đang ngủ, anh đã nhanh nhẹn tiến tới ngồi cạnh ghế của cô. Bỏ qua lời mời của các nữ sinh, bàn chân anh vẫn dảo bước tới ghế của cô. Lâm Hiểu Phong ngồi sau anh, tò mò giễu cợt:
- Lão đại, có chút thiên vị nha!
Anh lườm hắn một cái rồi cầm tờ tạp chí lên, đọc từng trang. Lâm Hiểu Phong lại than thở:
- Lão đại, thật buồn! Em yêu của tôi không đi dã ngoại, tôi không có ai ngồi cùng. Còn cậu thì ngồi cạnh một đại mỹ nhân. Như vậy xem được sao?
Nại Hà ngắn gọn đáp:
- Xem được!
Hết lời, hắn ta im lặng, rút điện thoại ra chơi game.
Cao Chí Đình khi lên xe nhìn thấy Nại Hà đang ngồi cùng Tiểu Nguyên thì vô cùng tức giận. Cậu ta thầm rủa tên tài xế đi chậm, làm cậu ta không chiếm được chỗ ngồi cạnh Tiểu Nguyên. Chí Đình tiến tới chỗ Lâm Hiểu Phong, hỏi:
- Chỗ này có ai ngồi chưa?
Nhận được cái lắc đầu của Hiểu Phong, cậu tức tốc ngồi vào vị trí.
Dự kiến đi đường mất 5 tiếng. Khi xe xuất phát được ba mươi phút Nại Hà mới bỏ tờ tạp chí xuống. Anh quay sang nhìn người con gái ngồi bên cạnh. Quả thật rất đẹp! Hàng lông mi dài, làn da trắng, đôi môi anh đào mềm mại. Tất cả đã tạo nên một ấn tượng tuyệt vời trong mắt anh. Anh cứ vậy, ngồi ngắm cô mãi không thôi. Ở Thảo Nguyên có sức hút nào đó khiến anh như bị hút hồn, không thể cưỡng lại.
Bỗng, cô trở mình. Cảm thấy vai đau nhức và khó chịu. Theo quán tính, cô ngả đầu vào vai anh. Hành động này đã làm con tim của đại thần lạc một nhịp. Anh bối rối, chân tay cuống quýt, không biết làm như nào. Cao Chí Đình ngồi đằng sau thấy cô ngả đầu vào vai anh thì vô cùng tức giận, hắn ta thật muốn ném anh xuống xe. Cứ thế, cô dựa đầu vào vai anh suốt quãng đường, anh ngồi ngắm cô còn Cao Chí Đình nhìn hai người bọn họ.
Xe dừng, Tiểu Nguyên tỉnh dậy khi nghe những tiếng ồn ào. Thấy mình đang dựa đầu trên vai anh, cô lập tức bật dậy. Mặt cô đỏ bừng, hai ánh mắt nhìn nhau. Anh cười nhẹ:
- Tỉnh rồi sao?
Trước thái độ của anh cô lại càng bối rối, miệng lắp bắp nói không nên câu:
- Xin...xin lỗi! Em không cố ý.
Cao Chí Đình thấy vậy liền cắt đứt không khí:
- Nguyên Nguyên, xuống thôi!
Nhìn Chí Đình cùng cô xuống xe, anh lại có chút khó chịu. Lâm Hiểu Phong nói:
- Tên này chắc chắn đã phải lòng mỹ nhân. Lão đại, tôi để ý suốt quãng đường, hắn ta chỉ ngồi nhìn cậu và mỹ nhân. Cần phải đề phòng thật cẩn thận.
Anh đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi cũng bước xuống xe. Việc đầu tiên cần làm là dựng trại. Mỗi lớp dựng 6 trại. Mỗi trại chứa 5 người. Trại của Nại Hà dựng ngay kế bên trại của cô. Trong lúc dựng, cô không may bị gậy nhọn đâm vào tay. Nại Hà liền khẩn trương chạy tới. Lấy ra băng gạc và nước sát trùng trong ba lô rồi cẩn thận băng bó cho cô. Không ít nữ sinh quanh đấy cảm thấy ghen tị, cũng có phần ngạc nhiên. Đặc biệt, có một ánh mắt “ không mấy thiện cảm “ đang chuẩn bị “ ăn tươi nuốt sống “ Tiểu Nguyên.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Là đại thần đang cẩn thận từng chút một băng bó tay cho cô. Trong lòng cô thoáng chút rung động. Anh thật sự rất đẹp trai. Nét đẹp mạnh mẽ của một vị thần, lại được ánh nắng chiếu rọi khiến anh trông vô cùng hoàn hảo.
- Xong rồi.
Anh cất tiếng ngay sau khi băng bó xong cho cô. Thấy cô đang đứng hình, anh chỉ im lặng thu dọn đồ rồi quay về trại của mình. Cô bỗng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, nói lớn:
- Cảm ơn anh!
Anh dừng một bước, cười nhẹ.
Buổi chiều hôm ấy bầu trời thật đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
13 chương
28 chương
11 chương
69 chương
8 chương
28 chương
13 chương