“Nên rời giường thôi.” Tả Khinh Hoan theo trên giường đứng dậy, tránh đi ánh mắt như mèo rình chuột của Tần Vãn Thư. Tả Khinh Hoan đứng lên tìm một bộ bàn chải và khăn mặt mới đưa cho Tần Vãn Thư, sau đó đi trước vào nhà tắm. “Cô muốn ăn gì?” Tả Khinh Hoan thanh âm từ phòng tắm truyền ra. “Tùy tiện đi.” Tần Vãn Thư không biết nên ăn điểm tâm hay cơm trưa, nàng rất ít dậy trễ như thế, ăn cái gì cũng tùy ý. Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan bước vào nhà tắm, liền thay đồ dự định mặc vào y phục của mình. Đúng lúc này, Tả Khinh Hoan đưa đầu ra, Tả Khinh Hoan thề rằng bản thân mình không phải cố ý nhìn lén, chính là muốn hỏi Tần Vãn Thư muốn ăn điểm tâm hay cơm trưa? Nhưng cảnh sắc trước mắt thật sự rất thứ kích, Tần Vãn Thư khỏa thân đưa lưng về phía Tả Khinh Hoan đang thoát hạ đồ ngủ. Không hổ danh là Tần Vãn Thư, ngay cả cởi quần áo động tác đều tao nhã như vậy, quan trọng nhất là hoàn mỹ đường cong của nàng gần như khiến cho kẻ khác lưu máu mũi, da trắng nõn nà, mềm mại nhẵn nhụi, mỹ bối (lưng) không có tì vết, dáng người cân đối ngay đến Tả Khinh Hoan đều cảm thấy không bằng, ánh mắt của Tả Khinh Hoan dán chặt vào thân thể đó không thể dời đi. Nguyên lai, nữ nhân hoàn mỹ sẽ làm người khác vượt qua rào cản giới tính đi yêu thích, bất quá cũng không đúng, nàng cũng không phải là chưa thấy qua thân thể nóng bỏng của Lý Hâm, nhưng khi nhìn Lý Hâm thân thể căn bản khiêu không dậy nổi một tia gợn sóng, hiện tại xem Tần Vãn Thư cảm giác khác hẳn. Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư đổi quần áo xong mới nhớ rụt đầu lại, sau đó nặn kem bắt đầu công việc vệ sinh răng miệng, thật ra Tần Vãn Thư vóc dáng so với mình đều hoàn hảo hơn nhiều, Tả Khinh Hoan dừng tầm mắt ở phần ngực của mình trong gương. Khuôn mặt của thần tiên tỷ tỷ, ngay cả dáng người cũng giống thần tiên tỷ tỷ, không đủ hùng vĩ, chỉ khoảng cup A, theo Tả Khinh Hoan nhìn ra, Tần Vãn Thư ít nhất là cup B, Tần Vãn Thư chỉ cần bề ngoài là có thể một trăm phần trăm đả bại mình, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ. Tần Vãn Thư làm sao biết, lúc mình đang thay y phục bị Tả Khinh Hoan nhìn lén. Tần Vãn Thư ở bên ngoài đợi một hồi lâu, Tả Khinh Hoan mới từ từ chậm chậm đi ra, nàng thấy Tả Khinh Hoan đem tóc dài đơn giản buộc đứng lên, nhìn qua trẻ trung giống tiểu muội muội ở cách vách. “Cô thu thập một chút, tôi đi làm đồ ăn.” Tả Khinh Hoan biết làm bếp, tuổi nhỏ cơ cực tôi luyện nàng sớm thành thục biết lo liệu gia vụ, Tả Khinh Hoan có thể lấy nguyên liệu vô cùng đơn sơ làm ra một bữa cơm gia đình nóng sốt. Nhưng Lý Hâm mới chân chính là hàng thật giá thật, Lý Hâm cái gì cũng biết làm, hơn nữa tuyệt đối là đẳng cấp bếp trưởng, không giống Tả Khinh Hoan chỉ dừng lại ở nghiệp dư trình độ. Đây là lý do Tả Khinh Hoan vẫn luôn cho rằng Lý Hâm nội tâm đặc biệt hiền huệ nghiêm trọng bất xứng với diện mạo phóng túng của nàng. Tần Vãn Thư là điển hình đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước, hầu như chưa bao giờ tiến vào nhà bếp. Tần Vãn Thư thu thập xong, Tả Khinh Hoan cũng làm hoàn đơn giản ba món một canh theo phòng bếp đi ra, Tả Khinh Hoan mặc tạp dề bộ dáng thật chuyên nghiệp cũng thật có một chút hơi hướng *con gái nhà lành*, làm cho Tần Vãn Thư có chút bất ngờ, nguyên lai làm tình phụ, phải hội kiến thức thật đúng là không ít. “Cô thường xuyên nấu cho hắn ăn sao?” Tần Vãn Thư hỏi, chính mình cho tới bây giờ sẽ không làm bếp, Hàn Sĩ Bân nhưng thật ra hạnh phúc, tìm tình phụ cũng có thể hỗ trợ bổ xung cho nguyên xứng. Tần Vãn Thư phát hiện, chính mình cùng Tả Khinh Hoan nói đến vị này cộng đồng nhận thức nam nhân, một chút đều không để ý. “Mới không có, tôi chỉ làm tình phụ, lại không phải cho hắn đương bà quản gia.” Tả Khinh Hoan cho tới bây giờ chưa từng vì Hàn Sĩ Bân vào bếp quá, cơ bản thượng, Tả Khinh Hoan cho tới bây giờ không vì kẻ khác vào bếp, bình thường đều chỉ làm cho mình ăn. Tần Vãn Thư nhìn trên bàn, xem ra cơm trưa thật không kém, khởi động mười ngón tay, nàng lần đầu tiên cảm thấy nếu cùng Tả Khinh Hoan kết giao bằng hữu cũng không tệ, trừ bỏ Hàn Sĩ Bân là khúc mắc giữa các nàng. Tả Khinh Hoan vẫn là nhìn Tần Vãn Thư ăn thử đồ ăn mình làm xong, mới bắt đầu động đũa. “Rất ngon.” Tần Vãn Thư thật tình khen. Tả Khinh Hoan nghe vậy, không khỏi mỉm cười, tâm tình hảo chuyển. “Có cơ hội, tôi lại làm cho cô ăn.” Tả Khinh Hoan liếm một chút nước sốt đọng trên môi, vừa cười vừa nói. Tần Vãn Thư chính là mỉm cười, không có trả lời, bất quá trong lòng cũng không bài xích đề nghị này. Ngay tại lúc này, Hàn Sĩ Bân điện thoại lại gọi tới. Tần Vãn Thư nhìn thấy là của Hàn Sĩ Bân, tiếp nhận cuộc gọi, cũng không kiêng kị Tả Khinh Hoan ngồi bên cạnh. “Lão bà, buổi sáng di động của em sao không mở?” Hàn Sĩ Bân lo lắng hỏi, buổi sáng gọi mấy lần, đều là tắt máy trạng thái. Hơn nữa Tả Khinh Hoan cũng tắt máy, do đó Hàn Sĩ Bân tâm tình không khá. “Quên mất khởi động thôi.” Tần Vãn Thư trả lời, nàng tuy nói dối nhưng vẻ mặt lại ung dung thản nhiên. “Em hiện tại đang làm cái gì?” Hàn Sĩ Bân như bình thường ân cần hỏi han. “Đang ăn cơm trưa.” Tần Vãn Thư nhìn nét mặt của Tả Khinh Hoan, Tả Khinh Hoan cũng không lộ ra biểu tình gì, chỉ lo gắp đồ ăn, dường như là cố tình không quan tâm. Tả Khinh Hoan rất nhanh liền đoán ra là điện thoại của Hàn Sĩ Bân, thoáng nhìn nàng giống như không thèm để ý, thật ra nàng cũng đang vểnh tai cẩn thận nghe Tần Vãn Thư nói chuyện. “Hôm nay em ăn hơi sớm đó.” Hàn Sĩ Bân nhìn đồng hồ, hắn đối thói quen trong cuộc sống của Tần Vãn Thư rõ như lòng bàn tay, thông thường nàng dùng bữa trưa khoảng từ mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ, ít khi nào ăn sớm như hôm nay. “Em đói nên ăn sớm một chút.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng nói. “Có thể thứ sáu tuần này anh sẽ trở về.” Hàn Sĩ Bân nghĩ đến qua thêm vài ngày có thể về nhà, tâm tình cũng không tệ lắm. “Tốt a.” Tần Vãn Thư mỉm cười nói, tươi cười thật lạnh nhạt, hôm nay là thứ hai, chỉ còn bốn ngày. “Em muốn quà gì?” Hàn Sĩ Bân hỏi, tuy Hàn Sĩ Bân cảm giác được đến Tần Vãn Thư mỉm cười, nhưng là độ ấm trong nụ cười của nàng như trước giống nhau, chỉ duy trì khoảng 60 độ, mãi mãi cũng không đạt được 100 độ. “Anh mua cái gì, em đều sẽ thích.” Tần Vãn Thư mỉm cười nói ra lời trái lương tâm, chính mình cái gì đều không thiếu, Hàn Sĩ Bân mua quà gì đều không sao. Hàn Sĩ Bân hơi trầm mặc, vĩnh viễn là đáp án này, nhìn thấy chính mình mua đồng hồ, không biết nàng có thích hay không. “Ân, anh không quấy rầy em ăn cơm nữa, buổi tối anh sẽ gọi lại.” Hàn Sĩ Bân tuy còn nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ đến Tần Vãn Thư đang ăn cơm, liền từ bỏ. “Tốt.” Tần Vãn Thư thật ra rất sớm đã nghĩ cúp máy, trên bàn ăn tiếp điện thoại lâu lắm là không lịch sự, thế nhưng Hàn Sĩ Bân đang cao hứng, không nên cắt ngang hắn. “Thật có lỗi.” Tần Vãn Thư cúp điện thoại xong, đối Tả Khinh Hoan vì vừa rồi không lễ phép hành động, lên tiếng xin lỗi. Tả Khinh Hoan còn không kịp trả lời, di động của nàng cũng vang lên. Tả Khinh Hoan thầm nghĩ, Hàn Sĩ Bân sẽ không vừa gọi tự gia lão bà xong, liền gọi cho mình đi? “Tôi cũng phải nghe điện thoại.” Tả Khinh Hoan hướng Tần Vãn Thư mỉm cười nói. “Thân ái, như thế nào bỗng nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho em đâu? Anh khi nào thì trở về? Người ta rất nhớ anh nga…” Tả Khinh Hoan nói ra những lời ớn lạnh như vậy, trên mặt cũng là không có một tia biểu tình. Tần Vãn Thư nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy được quả thật là quỷ dị, tình phụ của lão công ở trước mặt mình phu diễn hắn, nàng không biết nên cảm thấy mình may mắn, vẫn là thay Hàn Sĩ Bân thương tâm đâu? “Buổi sáng điện thoại của em như thế nào tắt máy đâu?” Hàn Sĩ Bân hỏi. “Buổi sáng em ở bên ngoài dạo phố, di động hết pin.” Tả Khinh Hoan mặt không đổi sắc bịa ra một lý do không quan trọng. “Về sau anh hy vọng di động của em bất cứ lúc nào duy trì trạng thái mở máy, anh không muốn loại tình huống này phát sinh một lần nữa.” Hàn Sĩ Bân bực bội nói, tìm không ra lão bà của mình thì thôi, nữ nhân này làm tình phụ vi chính mình tồn tại cũng mất dạng, rõ là thất trách. “Được thôi.” Tả Khinh Hoan miễn cưỡng nói. Hàn Sĩ Bân nhíu mày, Tả Khinh Hoan cho tới bây giờ không có dùng như vậy miễn cưỡng thái độ nói chuyện với mình, cảm giác như một con mèo đang ngoan ngoãn nghe lời, bỗng nhiên vươn ra móng vuốt cào mình một cái, khiến Hàn Sĩ Bân trong lòng khó chịu cực kỳ. “Cô phải nhớ rõ một điểm, tôi tùy thời đều có thể tìm nữ nhân khác thay thế vị trí của cô.” Hàn Sĩ Bân cảnh cáo Tả Khinh Hoan, nhắc cho nàng biết thân phận của mình. “Tùy tiện anh.” Tả Khinh Hoan cúp điện thoại, Tả Khinh Hoan nghĩ đến đầu dây bên kia Hàn Sĩ Bân có lẽ tức giận phát điên, liền cảm thấy tâm tình tốt lắm. Hàn Sĩ Bân có thể tùy tiện tìm nữ nhân khác thay thế mình, chính mình cũng có thể tùy ý tìm một người khác thay hắn, tư sắc và thủ đoạn của mình muốn câu dính một vị ưu chất kim chủ không khó, hay là Hàn Sĩ Bân thật nghĩ mình yêu thượng hắn. “Thái độ của cô như vậy, hắn hội mất hứng.” Tần Vãn Thư nhớ rõ buổi sáng Tả Khinh Hoan còn không có nguyện ý rời khỏi Hàn Sĩ Bân. “Cô nghe lén tôi nói điện thoại?” Tả Khinh Hoan ra vẻ kinh ngạc nhìn Tần Vãn Thư. Tần Vãn Thư nhất thời không thốt nên lời, nghe người khác nói điện thoại là không đúng, nhưng nàng lại không tránh đi chỗ khác để tiếp điện thoại, đương nhiên là mình cũng sẽ nghe được. “Cô không phải muốn tôi rời khỏi hắn sao?” Tả Khinh Hoan hỏi Tần Vãn Thư, nàng nguyện ý vì Tần Vãn Thư làm như vậy, nàng càng nguyện ý làm bạn tốt của Tần Vãn Thư, dù sao kết giao với Tần Vãn Thư so với ở chung với Hàn Sĩ Bân vui vẻ hơn nhiều. “Buổi sáng không phải là cô không đồng ý sao?” Tần Vãn Thư có chút kinh ngạc hỏi ngược lại Tả Khinh Hoan. “Tôi chỉ không nghĩ cùng cô làm giao dịch, mà không phải không muốn rời đi hắn.” Tả Khinh Hoan nhún vai, không đồng ý nói. Tần Vãn Thư nghe vậy có phần sửng sốt, chính mình ở trong lòng nàng so với Hàn Sĩ Bân trọng yếu hơn sao? Vẫn là nàng trong lòng coi nhẹ Hàn Sĩ Bân? Tác giả nhắn lại: Hàn Sĩ Bân nhất định là bên trong tối bi kịch đích nhân vật, bất quá ai làm cho hắn muốn làm ngoại ngộ, hiện tại dẫn lang nhập thất đi….