Một năm bảy tháng. Đây là khoảng thời gian Lục Tư Bắc theo đuổi cô, nếu như tính luôn cả lời nói sau mùa hè thi đại học. Lúc đó cô nói chuyện này với Thích Kiều, bà cô kia quả thực bùng nổ luôn, ước gì có thể lắp Phong Hỏa Luân của Na Tra lên chân rồi bay đến chỗ cô, đè cô ra tra hỏi tỉ mỉ, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy còn đáng sợ hơn cả Hannibal [1] dưới ngòi bút của Thomas. [1] Hannibal Lecter là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Lecter được giới thiệu lần đầu vào năm 1981 trong cuốn tiểu thuyết kinh dị Red Dragon (Hình xăm Rồng Đỏ), là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt. Khi đó, tóc cô vẫn còn ngắn. Bạn cùng phòng của Lý Đào từng nói đùa với cô. "Cậu từng hỏi Lục Tư Bắc thích tóc dài hay tóc ngắn chưa?" Cô suy nghĩ một chút. "Có gì khác sao?" "Vậy cũng đúng." Lý Đào ho khan một cái, lắc lắc cái mái tóc dài đến eo của mình, nói. "Cậu xem tớ hợp với kiểu tóc nào?" Mạnh Thịnh Nam nhìn thoáng qua, không nghiêm túc đánh giá cô nàng. "Nếu không thì làm xoăn đi?" "Được không?" Mạnh Thịnh Nam cười, Lý Đào bết cô đang trêu mình giơ tay muốn cù lét cô. Cô sợ nhất là chuyện như vậy, Lý Đào đắc ý. "Mới chạm vào đã khó chịu rồi, sao Lục Tư Bắc chịu nổi, hai người định yêu đương theo chủ nghĩa Platon[2] đấy à?" [2] Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt. Không phải như thế. Trong ấn tượng của cô, Lục Tư Bắc là chàng trai dịu dàng, ấm áp nhất mà cô thường gặp. Anh biết cô đang suy nghĩ gì, sau đó sẽ lựa thời cơ thích hợp nhất để xuất hiện trước mặt cô. Ngày thứ hai sau khi bên nhau, anh đưa cả ID và mật mã QQ cho cô, Mạnh Thịnh Nam không thể từ chối, chỉ để tờ giấy ấy sâu trong ngăn kéo ký túc xá, chưa bao giờ đụng vào. Lý Đào nói. "Lục Tư Bắc không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân." Mạnh Thịnh Nam cười. Năm 2008, là năm thứ hai cô học đại học, Mạnh Thịnh Nam chưa chính thức đồng ý với Lục Tư Bắc nhưng nếu có thời gian hai người sẽ tới thư viện đọc sách. Có đôi khi cô sẽ một mình mang máy tính tới thư viện ngồi viết tiểu thuyết hoặc nói chuyện phiếm với bạn bè. Sau buổi trưa, ánh mặt trời phủ kín mặt bàn, cô ngồi trước cửa sổ thủy tinh. Cô đang đọc bản gốc Murphy của Samuel Beckett, câu này là câu nói đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết, cũng là một câu nói kinh điển. Người ta thường bảo điều quan trọng nhất của một quyển sách hay là phải có một cái mở đầu thật tốt, giống như quyển sách này: The sun shone, having no afternative, on the nothing new. (Mặt trời cứ mọc rồi lặn theo tự nhiên, mọi thứ cũng chẳng có gì thay đổi.) Cô ngồi cạnh cửa sổ viết mấy câu này vào sổ tay, màn hình máy vi tính bỗng vang lên thông báo QQ dưới góc phải. "Anh lại muốn đi chơi rồi." Là tin nhắc Giang Tấn, Mạnh Thịnh Nam nhìn màn hình máy vi tính, nở nụ cười, nghe nói mấy hôm trước mới đi Cách Nhĩ Mộc ở Tây Tạng rồi lại tới Nhược Nhĩ Cái. Trương Nhất Diên vẫn còn ở trong nhóm chat trêu anh ta mệnh nhà giàu nhưng lòng lại thích làm kẻ lang thang. Cô trả lời lại, hỏi lần này đi đâu? Giang Tấn nói. "Tam Giác Vàng." Mạnh Thịnh Nam sửng sốt rồi hỏi anh ta tình hình cụ thể. Lần này Giang Tấn vô cùng nghiêm túc, nói người trong giang hồ thì bốn bể là nhà, chỗ kia vô cùng nguy hiểm, Giang Tấn lại quyết tâm muốn đi như vậy, ai cũng không cản nổi. Nói chuyện xong rồi, Mạnh Thịnh Nam lại offline rồi tiếp tục đọc sách. Bên kia Giang Tấn huýt sao vui vẻ, còn đắm chìm trong trạng thái "Người gặp chuyện tốt, tinh thần thoải mái." Anh ta đang đắc ý, cửa ký túc xá đã bị người ta đẩy ra, hai người đi vào. "Có chuyện gì mà vui tới vậy?" Một người bạn cùng phòng hỏi. Một người khác hừ một tiếng. "Không chừng là cô em gái nuôi kia của cậu ta." Giang Tấn than một tiếng. "Chỉ có thể là Trì Tranh, đoán chuẩn lắm." Người bạn cùng phòng kia "Hả?" một cái. "Cậu sẽ không có tâm tư kia với người ta chứ?" "Cút." Giang Tấn gắt một cái. "Nhìn tôi giống với loại người đó sao?" "Không nhìn ra đấy." Trì Tranh nhún vai. "Con bà nó." Trì Tranh giễu cợt. Ký túc xá bỗng trở nên náo nhiệt, Giang Tấn nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi cậu. "Cái thuật toán kia thiết kế tới đâu rồi?" Cậu nhíu mày lại. "Vẫn đang làm." "Vậy đi, tôi giới thiệu cho cậu một người." Trì Tranh giương mắt. "Đáng tin không?" Giang Tấn vỗ ngực. "Anh em thân thiết, đảm bảo chất lượng cao." Chiều hôm đó, Giang Tấn gọi Lục Hoài tới, mấy người tụ tập tại quán Tường Phúc, cùng nhau uống bia, xem như là làm quen nhau. Mặc dù Lục Hoài không học máy tính nhưng vẫn biết chút ít, năm đó còn trò chuyện về đề tài này với Lý Tưởng rất hăng say, Giang Tấn biết. Tròng phòng, mấy người say mèm. Lục Hoài đá Giang Tấn một cước. "Một người trâu bò thế này sao lại không giới thiệu sớm?" Giang Tấn cười một cái. "Không phải là bây giờ quen rồi sao?" Lục Hoài lại giơ chân lên. Trì Tranh nhếch môi cười. "Cùng uống một ly." Lục Hoài giơ cốc lên, nói cực kỳ chân thành. "Người anh em, về sau có chuyện gì cứ gọi cho tôi, chúng ta cùng nhau tiến bộ." "Tới đây, tiếp tục tiếp tục." Giang Tấn vô cùng vui vẻ, khui thêm mấy chai nữa. Trong lúc đó, Trì Tranh và Lục Hoài vẫn nói chuyện, từ chuyện bản thân tới chuyện mở rộng ý tưởng, ai ngờ lại hợp nhau tới vậy. Khi đó nói chuyện như vậy cũng chưa từng nghĩ tới tương lai, đều là thanh niên 20 tuổi rồi, cái gì cũng đã trải qua, đều là đàn ông, ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc là được. Ai cũng uống nhiều. Lục Hoài bắt xe về trước, Giang Tấn và Trì Tranh kề vai sát cánh quay lại trường học, lúc ấy đã hơn 9 giờ, sinh viên vẫn đi tới đi lui ven đường, Giang Tấn chầm chậm nói. "Anh em đây thích một người 5 năm rồi." Gió thổi qua, đầu óc Trì Tranh hơi tỉnh táo lại, đốt một điếu thuốc. "Không phải là cô em gái kia chứ?" "Cô em kia là em gái tôi thương nhất." Giang Tấn cười một cái. "Là một người khác." Trì Tranh rít mạnh một hơi thuốc. "Đã từng cãi nhau cùng tôi, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng tiến thêm bước nữa." "Đơn phương sao?" Giang Tấn chửi một tiếng. "Đúng là con người ngửi qua ngàn vạn bụi hoa, quả thực danh bất hư truyền." Trì Tranh giương mắt, đá đá cái lưỡi trong miệng. "Nhưng gần đây hình như cậu không yêu ai nữa rồi." Trì Tranh nở nụ cười. Hai người vừa đi vừa tán gẫu, xiêu xiêu vẹo vẹo quay về ký túc xá. So với trời tháng 11, bên trong phòng ấm áp hơn, Trì Tranh hút liên tiếp mấy điếu thuốc rồi mới nằm trên giường, đang muốn nhắm mắt lại, điện thoại di động trong túi lại vang lên. Cậu móc ra, ấn phím nghe. "Lại uống rượu rồi?"Lục Tư Bắc nhận ra cậu đang say. "Ừm." Lục Tư Bắc bất đắc dĩ. "Lần trước cậu muốn tài liệu liên quan tới cái thuật toán kia anh đã tìm được rồi, mới gửi mail cho cậu đấy, kiểm tra đi." "Ừm." Cậu đáp lời, cúp điện thoại rồi ném sang một bên, đi ngủ. Trong đêm khuya, Giang Tấn mơ mơ màng màng trở mình, tạp chí văn học để ở khe giường rơi xuống. Trì Tranh nằm dưới giường dưới bị nó đập vào mặt. Cậu hơi híp mắt lại, dùng tay ném nó lên đầu giường, chỉ nghe thấy một âm thanh nho nhỏ. Lúc ấy trong người vẫn còn men rượu, đầu óc cậu mơ màng lấy tay xoa xoa mái tóc rồi lại ngủ say. Ánh trăng sáng rơi đầy trên đất. Dưới cùng một bầu trời, Lục Tư Bắc thở dài vì bị cúp điện thoại, Mạnh Thịnh Nam đi cùng anh ra khỏi thư viện cũng ngẩng đầu nhìn anh. "Là cậu em kia của anh?" Lục Tư Bắc "Ừ" một tiếng. "Nó rất hư." Mạnh Thịnh Nam cười. "Được rồi, bây giờ cũng đã hơn mười rưỡi rồi, có đói bụng không?" Anh hỏi. "Không đói." Cô cười nói.