Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 149 : Tên nhóc thần kỳ

Miếng bơ bị ném vào chiếc nồi đang đun lửa nhỏ, mùi bơ sữa lan tràn cả căn phòng, Vu Tử Thạc tỉnh lại khá nhiều lần trong căn phòng này, nhưng chưa lần nào bắt đầu giống hôm nay. Trong chiếc mâm trên bàn tại phòng khách đã đặt bữa sáng nóng hổi mới ra lò, bánh nướng vàng ươm còn bốc khói, mật đường phía trên càng thêm óng ánh dưới ánh sáng. Vu Tử Thạc tùy tiện cầm chồng văn kiện bên cạnh máy tính sách tay lên, là một vài tư liệu của vài công ty, Giang Hằng từ sau lưng ôm lấy sát thủ, cắn lên tai y, thấp giọng thầm thì: “Không chào hỏi đã xem?” Vu Tử Thạc đẩy tay, quay người hôn môi đối phương, nhướng mày mỉm cười: “Cũng không ai nói tôi không thể xem.” “Dưới danh Ngụy Thức tiên sinh có một vài công ty, tập đoàn Hàng Minh chỉ là một nửa giang sơn.” Bắt đầu từ sự thân mật đơn giản, dần biến thành hấp duyện môi của nhau, bão tố mưa dầm tối qua không thể mài mòn lực dẫn điện giữa hai người. “Tư liệu đầy đủ tôi còn chưa chỉnh lý xong, nhưng tin tôi đi, công việc tiếp theo sẽ không khiến anh cảm thấy vô vị.” “Anh ở chỗ này mà cũng nhận được số hiệu?” Bàn luận nhiệm vụ trong lúc hôn tựa hồ là lựa chọn không tồi, tay Vu Tử Thạc ấn lên ngực Giang Hằng, đẩy hắn tới vách tường. Giang Hằng lập tức bẻ ngược cổ tay Vu Tử Thạc, nhướng mày: “Anh không thỏa mãn? Hay là anh dự định thăm dò cái gì?” “Tôi hiếu kỳ.” Vu Tử Thạc cắn lên cổ Giang Hằng, chậm rãi bổ sung: “…Cũng không thỏa mãn người nào đó luôn thích vòng vo, đây là bệnh chung của các phần tử tri thức sao?” Con mắt thâm sâu nhảy nhót ngọn lửa âm trầm, Giang Hằng giống như muốn báo thù mà bóp chặt mông Vu Tử Thạc, đẩy y về phía bàn. “Anh còn muốn ăn cơm không?” Dưới tình huống này bọn họ luôn có thể đạt được thống nhất, đồng thời buông tay, kéo ghế ngồi vào vị trí, Vu Tử Thạc cắt bánh bỏ vào miệng. “Người đó tôi có quen không?” “Chúng ta.” Giang Hằng nhanh chóng cắt một miếng bánh, “Theo như tôi biết hiện tại cậu ta rất gần chúng ta.” Cho dù rõ ràng có chút mất khống chế, nhưng Vu Tử Thạc vẫn nhịn không được ho khan một tiếng, uống một hớp nước để trôi thức ăn trong miệng, lúc này y mới nhướng mày nhìn trần nhà, lắc đầu nói: “Đừng nói với tôi là chủ nhà.” Giang Hằng dùng biểu tình bình tĩnh để thừa nhận suy đoán của y. “Cậu Neal mới từ New York trở về hôm qua, hệ thống liệt ra số hộ chiếu.” “Ô, thật sự là thú vị tới đau đầu luôn, người muốn giết cậu ta nhất định không ít.” Vu Tử Thạc sờ cằm biểu đạt quan điểm, dù sao nhiều năm trước y đã nảy sinh ý niệm một phát bắn chết cậu Neal này rồi. “Máy bay của cậu ta còn nửa giờ nữa sẽ hạ cánh.” Giang Hằng lấy một tấm cạc ghi giờ giấc cất cánh hạ cánh của máy bay trong túi ra giao cho Vu Tử Thạc. “Trong thời gian này tôi sẽ điều chỉnh lại tư liệu của những người xung quanh cậu ta.” “Anh nói đùa đi, từ đây tới sân bay không thể đi trong nửa tiếng.” Vu Tử Thạc nhìn tin tức viết bằng mực đen trên tấm cạc, thuận tiện cầm tai nghe trên bàn, vừa đeo lên, vừa mở cửa. “Có điều anh không biết rồi, anh sát thủ, nơi này là Trung Quốc.” Giang Hằng mở máy tính sách tay ra, nhập số liệu, bắt đầu công việc tìm tư liệu của hắn. Vu Tử Thạc dừng chân trước cửa. “Cho nên?” “Cho nên không có mấy chuyến bay sẽ không trễ giờ.” Uống một hớp cà phê, Giang Hằng lý lẽ đương nhiên nói. “… Cảm ơn sự cảnh báo chân thành của anh.” Miệng hơi hơi co giật, Vu Tử Thạc đi tiếp, khi mở cửa, ánh sáng giữa trưa rực rỡ rọi lên vai y. “Không cần khách khí, thường thức mà thôi.” Cố ý bỏ qua tiếng hừ lạnh trong ống nghe, Giang Hằng gõ bàn phím, nhập tin tức cá nhân của Neal vào, “Cảnh báo tiếp theo, tuy công việc lần này là bảo vệ cậu Neal, nhưng anh tốt nhất nên cách cậu ta xa một chút.” Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, khóe miệng sát thủ lại giật giật. “Tôi nghe sai thì phải, anh thử dạy tôi phải bảo vệ cậu ta thế nào mà không tiếp cận cậu ta đi?” “Cậu Neal là người viết tiểu thuyết, một khi anh xuất hiện cứu cậu ta, rất khó bảo đảm cậu ta sẽ không dùng chuyện này viết sách.” Giang Hằng trịnh trọng nói ra nguyên do, có thể thấy hắn không có ý đùa giỡn trong chuyện này. “Đừng quên nước Mỹ có một đám FBI đang điên cuồng tìm kiếm anh.” “Ô, đoạn hình dung này khiến tôi nhớ tới một vài phụ nữ.” Vu Tử Thạc đón một chiếc taxi, nói nơi đến rời sờ cằm đáp. “Phụ nữ? Phụ nữ nào?” Cắn chặt từ đơn này, Giang Hằng ngừng tay gõ phím, quay sang hỏi y. “Tôi không nói tới nhà tiểu thuyết.” Vu Tử Thạc cười hạ cửa sổ xuống. “Không cần lo lắng, tư liệu anh tập hợp đại đa số đều không sai lầm, tôi là nói những phụ nữ sau khi chia tay thì khóc lóc thút thít đem toàn bộ chuyện tình yêu lên thổ lộ trên blog.” “Anh đối với chủ nhà của mình thật sự không có ấn tượng tốt lắm.” Ngón tay hồi phục động tác gõ phím, nhập số liệu, Giang Hằng còn cố ý nhìn trần nhà mấy lần, đoán thử xem vị chủ nhà kỳ diệu trên lầu rốt cuộc có chỗ nào hơn người, có thể khiến sát thủ ‘ôm hận trong lòng’ như thế. “Có lẽ là tôi không hiểu rõ cậu ta lắm.” Câu nói vừa rồi dẫn tới cái liếc mắt của tài xế, Vu Tử Thạc thản nhiên cười, tiếp nhận sự khinh bỉ đó, nhẹ ngửi mùi gió xuân bên ngoài cửa sổ. Giang Hằng ấn vào tư liệu, ngay khi nó mở ra, ánh mắt hắn đờ đẫn, nói chậm rãi: “Anh nói đúng, chúng ta không hề hiểu rõ cậu ta.” “Nhất thiết đừng nói với tôi Neal là tên thật của cậu ta.” Ngữ khí nửa đùa, Vu Tử Thạc nhìn máy bay cao không quá mấy trăm mét vút qua ở chân trời, y đổi tư thế, dựa vào lưng ghế, bắt đầu hồi tưởng cảnh tượng cậu nhóc tiểu thuyết gia tự xưng tên. Nếu đối tượng là tên nhóc thần kỳ, có lẽ phát sinh bất cứ chuyện gì đều không đủ khiến người ta kinh ngạc. “Bắt đầu từ năm 07, trước sau cậu ta đã từng ký hợp đồng với bốn năm nhà xuất bản, đều không dùng cùng bút danh.” Giang Hằng in mấy tờ tư liệu ra, dùng băng keo trong dán nó lên cửa sổ thủy tinh. Vu Tử Thạc lúc này mới hiểu ý của Giang Hằng, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. “Với thân phận khác nhau?” “Có lẽ đây chính là chỗ bất đồng của cậu ta, sau đó tôi vào kho tư liệu điều tra những nơi đăng ký hộ tịch của những thân phận này, kết quả tra không ra người này.” Giang Hằng cũng ý thức được bọn họ đối diện không phải chỉ là một chủ nhà trông có vẻ bình thường, có lẽ cậu ta còn là cao thủ giả tạo giấy tờ. “So với chúng ta thì còn giống câu đố hơn?” Nhẹ thở dài, nghĩ nghĩ cũng đúng, trong khu nhà đó có bao nhiêu tên lai lịch bất minh chứ, rõ ràng chủ nhà cũng không phải là người đơn giản gì, “Vậy hiện tại cậu ta cũng có thể được liệt vào hàng người hiềm nghi rồi, thật thú vị.” “Tôi đã nói sẽ không khiến anh nhàm chán.” Lấy bức hình vừa in ra dán bên dưới tấm hình của Neal, “Tôi tải được hành trình một tuần của cậu ta từ nhà xuất bản, hôm nay biên tập của cậu ta sẽ đi đón cậu ta.” Vu Tử Thạc ngồi trên chiếc xe tốc độ đều đều, lắng nghe tư liệu của Giang Hằng chìm vào trầm tư, vừa rồi nhắc tới người biên tập tên là Triệu Ảnh, nữ, 28 tuổi, tuy bề ngoài có quan hệ  hợp tác với Neal, nhưng trên thực tế cô ta sớm đã hận người viết tiểu thuyết này tận cốt. Còn từng tuyên bố nếu không thể giao đủ bản thảo trong thời hạn, thì sẽ nghiền xương mài cốt Neal. Loại uy hiếp này công bố đại khái cứ cách 2-3 ngày sẽ đúng giờ đúng chỗ gửi tới hòm thư của Neal. Xem ra người hiềm nghi đầu tiên quả thật là biên tập Triệu Ảnh, chỉ là nghĩ như vậy thì… tác gia hình như là một nghề nghiệp còn nguy hiểm hơn cả sát thủ? Vu Tử Thạc không kìm được cảm khái như thế.