Ngút Trời

Chương 137 : Nàng là nữ nhân của ta

Bên trong vòng tròn dung nham Dập Hoàng đưa mắt nhìn Hạ Hinh Viêm đang đứng bên mạnh mình, nhìn nàng đối mặt dung nham cuồn cuộn thế nhưng không có nửa điểm sợ hãi, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh lúc ở dung nham trì, nàng không cần suy nghĩ đã nhảy vào dung nham trì, không màng sinh tử mình đi vớt Trâm bạc. Ngực một trận đau xót, đau đớn hóa thành thực lực, chọc đến Dập Hoàng kêu lên một tiếng. Tiếng rên vừa ra khỏi miệng, Dập Hoàng liền nhìn đến vừa rồi còn vẻ mặt không sợ bình tĩnh Hạ Hinh Viêm, nháy mắt thay đổi sắc mặt, khẩn trương bắt lấy cánh tay nàng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?” “Hinh viêm, ngươi làm như vậy, muốn ta làm sao bây giờ?” Dập hoàng cũng không có trả lời Hạ Hinh Viêm, mà là đột nhiên nói một câu không thể hiểu được. Người nào đó ngu ngốc đến không đi giết Dịch Cẩn Minh, liền vì nàng đi tham gia dược tề sư đại tái. Làm người luôn luôn là không ướt át bẩn thỉu thế nhưng lại mặc cho Dịch Cẩn Minh cái tai hoạ ngầm này tồn tại, chỉ vì cái phần thưởng dược tề sư đại tái là đan dược đề cao yêu lực của nàng. Người nào đó ngu xuẩn đến thế nhưng không chút nào suy xét sinh tử chính mình, làm lơ linh lực của nàng thấp kém như thế nào nhảy xuống dung nham trì, chỉ vì đi vớt Trâm bạc rất có khả năng đã hòa tan vào dung nham rồi. Còn có quá nhiều điểm điểm tích tích, trong nháy mắt tất cả đều nảy lên trong lòng. Cảm xúc không biết tên đánh sâu vào ngực Đập Hoàng, giống như có thứ gì muốn nổ mạnh, rất đau rất đau, tập trung ở chỗ mềm yếu nhất trong lòng, không ngừng đánh sâu vào. Thân thể đột nhiên phát run, run rẩy không ngừng, trán ra đầy mồ hôi lạnh rơi, đầu đau muốn nứt ra. “Dập hoàng làm sao vậy?” Ngoài đại điện, xuyên thấu qua dung nham, mơ hồ có thể nhìn đến tình hình của Dập Hoàng bên trong đó, Liên Chi cũng phát hiện đến Dập Hoàng có chút không quá thích hợp. “Không biết.” Hà Hy Nguyên cũng là sờ không tới được đầu óc của mình, lẽ ra theo tính cách Dập Hoàng, như thế nào sẽ để Nham Ngạo còn sống, bọn họ đã chờ đợi nữa ngày rồi, như thế nào Đập Hoàng còn chưa ra tay? “Dập hoàng.” Bên trong dung nham nóng cháy, Hạ Hinh Viêm làm lơ cái nóng đang thiêu đốt chính mình, chặt chẽ ôm lấy Dập Hoàng, “Ngươi trở về, mau trở về.” Nhất định là phong ấn xảy ra vấn đề, nhất định là như vậy. Trước mắt dung nham đỏ rực đập vào trong mắt Đập Hoàng, phảng phất gặp được tình cảnh ngày ấy tái diễn. Máu tươi sớm đã chảy ra hai khóe mắt, nhìn đến một mảnh đỏ tươi, đau nhức đau tận xương cốt, tinh thần lại là hết sức thanh tỉnh, bên tai vang lên giọng cười nhạo của người kia. “Ngươi thế nhưng tin tưởng trên đời này có chân ái? Là cỡ nào ngu xuẩn a.” “Trên đời nếu là có chân ái, như vậy ngươi liền sẽ không ở chỗ này, cũng sẽ không nhận hết tra tấn!” “Nếu ngươi tin tưởng thế gian có chân ái, như vậy chúng ta liền dùng cái phong ấn này làm khẩu lệnh được không? Đại giới chính là trí nhớ của ngươi!” Âm thanh trong trẻo hàm chứa châm chọc cùng miệt thị đến kịch liệt, giống như hàng ngàn thanh đao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực nàng, rất đau, rất đau, so với vết thương trên người càng đau hơn gấp trăm ngàn lần. Chậm rãi, chỗ sâu trong trí óc cái thanh âm trào phúng bị từng tiếng kêu gọi nôn nóng thay thế, đến khi nghe rõ ràng, thế nhưng là mệnh lệnh của Hạ Hinh Viêm: “Dập hoàng, nàng trở về chỗ ta! Có nghe hay không! Lập tức trở lại bên trong trâm bạc cho ta!” Mệnh lệnh sao? Nghe ra giống van cầu hơn, lời van cầu vừa chân thật lại đáng tin như vậy, làm tim Dập Hoàng đập rất nhanh. Ngước mắt nhìn đến chính là đôi mắt đầy nôn nóng của Hạ Hinh Viêm, cùng với gương mặt đã sợ đến không còn chút chút huyết sắc. Đối mặt với dung nham mãnh liệt như thế cũng không một chút sợ hãi, bộ dáng của mình hiện tại dọa đến nàng sao? Chẳng lẽ nàng ấy không biết, ta nếu là đi trở về liền không có người tới đối phó Nham Ngạo, liền không có người tới giúp nàng. Nàng biết, cái nhóc con này tuy thông minh nhưng lại vụng về này biết, mà nàng lựa chọn lại là…… Đôi môi như hai cánh hoa đào căng mọng đang không ngừng khép mở mệnh lệnh cho Dập Hoàng, nói đến làm Dập Hoàng phiền lòng, vì thế, cúi người, cúi đầu. Đôi môi kiên định lại lạnh như hàn băng áp lên cánh môi hoa đào, trằn trọc triền miên, đem tất cả “Tạp âm” đều nuốt vào trong bụng. Đang ôm Dập Hoàng thân thể Hạ Hinh Viêm đột nhiên cứng đờ, hai tay càng là không biết nên đặt ở nơi nào, ngốc ngốc trừng lớn hai mắt, nhìn khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt đang phóng to trước mặt mình. Trong đầu không ngừng xoay quanh một câu: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?” Người nào đó đang nhấm nháp mỹ vị người hiển nhiên ý thức được người trong lòng ngực không chuyên tâm, nhẹ nhàng một cắn lên cánh môi mềm mại kia một cái, chọc đến Hạ Hinh Viêm thét lên kinh hãi, nhanh chóng hoàn hồn. Hoàn hồn đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh, cái thứ mềm mại lại nóng như lửa đang trong miệng nàng là gì vậy? Kinh ngạc đi qua nàng muốn lui lại phía sau vài bước, chỉ là, Dập Hoàng cái gia hỏa bá đạo này sẽ cho nàng cơ hội sao? Đưa lên ngọc thủ đè lại gáy Hạ Hinh Viêm, đem nàng cố định ở trong lòng ngực mình, ôn nhu lại bá đạo kiềm chế tất cả hành động của nàng. Bên trong dung nham đầy nguy hiểm, Dập Hoàng lại không kiêng nể gì mà ôm Hạ Hinh Viêm, hành động mạnh liệt như thế làm khiếp sợ toàn trường. “Ta không phục, quá là lừa tình đi?” Liên Chi kích động bắt lấy cánh tay Hà Hy Nguyên, Dập Hoàng chính là Dập Hoàng a, thật can đảm! Đây là tuyên cáo quyền sở hữu a, thật là ai ai cũng biết. Minh Hâm đôi mắt mị lên, âm tình bất định nhìn cánh tay đang bắt chéo vào nhau của Hà Hy Nguyên cùng Liên Chi, chỉ là nhìn đến Liên Chi chỉ vì quá kích động, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt cũng liền tiêu tan. Chỉ có Tiểu Hồ Ly là bất mãn dậm chân, trong lòng chửi thầm: “Dựa vào cái gì a dựa vào cái gì a? Hinh viêm là của ta, là của ta!” Hà Hy Nguyên nhưng thật ra không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là nhìn thoáng qua bên cạnh Nham Ngạo xem đến ngốc. Dập Hoàng muốn tuyên cáo quyền sở hữu, hắn là không có ý kiến, vấn đề là, bên cạnh tựa hồ còn có một cái địch nhân, Dập Hoàng liền không bận tâm một chút sao? Cái ý tưởng này vừa mới lóe lên, trong đầu Hà Hy Nguyên đột nhiên hiện lên một cái ý tưởng khác, chẳng lẽ, Dập Hoàng căn bản là không có đem Nham Ngạo để vào mắt? Gắt gao tương dán Dập Hoàng vẫn luôn có thể cảm nhận được tim Hạ Hinh Viêm đập, từ lúc bắt đầu là kinh ngạc cuồng loạn đến lúc sau lại là nỗi lòng không xong, nàng đều có thể cảm thụ được. Dập Hoàng cái gì cũng đều không có nói, chỉ dùng hành động của mình diễn đạt cho Hạ Hinh Viêm hiểu. Quấn quýt, si mê, yêu say đắm, vô pháp kể rõ tình ý, tất cả đều dùng động tác truyền đạt, thẳng đến cảm thụ được tim Hạ Hinh Viêm đập vững vàng lại, cùng nàng tim đập đồng bộ. Thân thể mềm mại thả lỏng dựa vào trong lòng ngực Dập Hoàng, đem tất cả điều phó thác cho Dập Hoàng, Dập Hoàng lúc này mới vừa lòng nhả ra, nhìn nhân nhi trong lòng ngực thở hỗn hển. Nhìn Hạ Hinh Viêm ửng đỏ hai má, phấn hồng vành tai, hồng đến giống như muốn trong suốt đi, nhìn thêm một lần nữa, nàng nói luyến tiếc dời đi tầm mắt, chỉ nghĩ cả đời đuổi theo nàng như vậy. Đem nàng nhập vào trong thân thể, không cho phép bất luận kẻ nào khuy ký nàng. Dập hoàng mày nhăn lại, đột nhiên nhìn về phía Nham Ngạo đang đứng ngốc bên ngoài dung nham, ánh mắt từ ôn nhu như nước chuyển thành sứ giả địa phủ hàn băng, chỉ cần ngắn ngủn trong nháy mắt. Sau đó, Dập Hoàng cười, gần như là nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, lại làm cho tất cả người trong đại điện căng thẳng. Bởi vì bọn họ nhìn đến chính là một vương giả, một vương giả chân chân chính chính có thể khống chế thiên hạ. Khí thế đế vương cao như vậy tuyệt đối không phải Liên Chi có thể sánh vai, càng không phải khí phách Nham Ngạo có thể chống chọi. Chỉ là một tia cười nhạt, lại làm cho người ta cảm nhận được, Dập Hoàng là nên đứng ở phía trên, là một vương giả quan sát thiên hạ. Chỉ là đứng ở nơi đó liền có thể ngạo thị hết thảy, không người là địch thủ. Hiển nhiên, đứng gần Dập Hoàng nhất Nham Ngạo cũng cảm nhận được khí thế Dập Hoàng tỏa ra, kinh hãi lui lại phía sau một bước, mà không phải tiếp tục công kích. Lúc này bên trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là —— trốn! Thoát được càng xa càng tốt! Hắn đột nhiên phát hiện, sự xuất hiện hôm nay là sai lầm lớn nhất của cuộc đời hắn. Nham Ngạo căn bản là không đi bảo trì hình dáng nhân loại nữa, đột nhiên tản ra, hóa thành từng đạo dung nham thật nhỏ, từ bốn phương tám hướng chạy trốn. Đồng thời, dung nham đang bao vây Dập Hoàng lại càng dâng cao hơn, công kích càng mãnh liệt. Bởi vì chỉ có công kích Dập Hoàng mới có thời gian cho hắn chạy trốn. “Thật đủ giảo hoạt.” Liên Chi tức giận mắng một tiếng, chia thành hàng trăm tế bào dung nham như vậy, ai biết linh hồn Nham Ngạo là đang bám vào cái tế bào nào? Chẳng lẽ muốn Dập Hoàng đem bọn họ đều bắt lại sau đó đi phân biệt từng cái sao? Hiển nhiên, Liên Chi đem Dập Hoàng suy nghĩ quá đơn giản. Dập hoàng căn bản là không có đi xem những cái tế bào như cóc nhái nhảy tứ tán kia, một tay vòng qua ôm lấy eo Hinh Viêm, một tay lăng không trảo thành một trảo. Trong nháy mắt không gian trong đại điện vặn vẹo một chút, trong tay Dập Hoàng liền xuất hiện một bóng người trong suốt, không phải Nham Ngạo vừa rồi chạy trốn thì là cái nào? Chẳng qua, lúc này Dập Hoàng bóp chặt cổ nhắc lên không trung treo lủng lẳng, nếu so sánh thì với bây giờ và lúc nãy thì, tựa hồ có điểm trong suốt hơn. “Dung nham chi linh.” Liên Chi hô nhỏ, trong lòng không khỏi thấp giọng chửi thầm không thôi, Dập Hoàng có cần biến thái đến như vậy hay không a, trực tiếp liền đem dung nham chi linh bắt lên. “Nhớ kỹ, Hinh Viêm là nữ nhân của ta, há tha cho ngươi khuy ký?” Dập hoàng gằn từng chữ một tuyên bố. Không có đặc biệt cường ngạnh, chưa từng có một phân rít gào, mà là lời nói bình tĩnh trong đó ẩn chứa khí thế lại làm người có một loại cảm giác. Cam nguyện thần phục. Này là vương giả chi phong, lệnh ra, thiên hạ động, không người dám vi phạm!