Ngút Trời

Chương 136 : Ta muốn nàng làm nữ nhân của ta

Lại nói, vết thương trên ngực hắn chuyển động, hình như là dung nham đang lưu chuyển, miệng vết thương chậm rãi khép lại, vết thương biến mất không còn tâm hơi. Yêu lực vừa mới yếu đi lại lần nữa tăng trở lại, giống như hắn chưa từng thụ thương lần nào. “Bất quá, lực lượng cường đại của các ngươi không có đất dụng võ rồi, bởi vì ta là đánh không chết!” Nham Ngạo cuồng vọng cười lớn, hắn là bất tử chi thân, yêu lực cho dù có cường đại thì như thế nào? Trong mắt Minh Hâm chớp lên một tia nguy hiểm, từ lúc vừa mới bất đầu nàng đã lo lắng vấn đề này rồi. Dung nham chi linh, muốn đối phó với hắn bằng cách nào đây? Trừ phi thật sự tìm được linh hồn dung nham, vấn đề là, ai biết được cái tên điên này đem linh hồn của hắn đặt ở nơi nào? Trong lòng Liên Chi trầm xuống, nàng biết cái tên Nham Ngạo này rất đối phó. Cùng Minh Hâm hai người không ngừng công kích, chẳng qua mỗi lần đánh lên người nham Ngạo, vết thương rất nhanh khôi phục. Liên Chi ở trong lòng mắng không ngừng, này muốn đánh tới khi nào? Bọn họ mệt chết cũng đánh không đến Nham Ngạo, đây là thứ gì tạo thành? Trong chốc lát, Minh Hâm cùng Liên Chi động tác liền chậm lại, thậm chí có chút mỏi mệt. Không ngừng phát động ra yêu lực quả thật rất mệt mỏi. Uể oải nhất chính là dù có đánh đến cạn kiệt yêu lực thì cái tên này vẫn như tiểu Cường, đánh mãi không chết. “Ta khuyên các ngươi tốt nhất dừng tay, ta chỉ cần nữ nhân kia là được.” Nham Ngạo tự tin cười nói, ánh mắt tham lam chớp lóe không ngừng. “Ngươi muốn Hạ Hinh Viêm làm cái gì?” Liên Chi dừng lại động tác, hỏi Nham Ngạo. Nàng không cảm thấy Hạ Hinh Viêm cùng Nham Ngạo không có cái mối liên kết nào, hắn cần gì phải chấp nhất với Hạ Hinh Viêm? “Ta muốn nàng làm ta nữ nhân của ta!” Nham Ngạo một câu nói xong, trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ. An tĩnh chỉ còn lại hô hấp của mọi người, cùng với tiếng gió thông qua lỗ hổng trên tường thổi từ từ vào, thấp thấp xoay quanh ở trong điện, cuốn bay tro bụi của cuộc ẩu đả bay đi. Nghe xong Nham Ngạo nói, vừa rồi còn toàn thân đề phòng Liên Chi cùng Minh Hâm, yêu lực hay phòng bị gì gì đó điều thú lại, nhanh chóng lui trở về. Nếu Nham Ngạo dám nói như vậy, như vậy đã nói lên một vấn đề, nơi này không còn chuyện để bọn họ quản nữa. Ngay cả Hà Hy Nguyên cũng thu hồi cái chắn bằng nước, dùng một loại ánh mắt thập phần thương hại nhìn Nham Ngạo. Người này thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà. Chẳng lẽ cảm thấy tu luyện thành hình người thực dễ dàng, cho nên muốn bị người ta đánh cho hồi nguyên hình. Nhìn thấy đám người Hà Hy Nguyên làm ra cái phản ứng hết sức kỳ quái, làm Nguyễn Đình Vi nghi hoặc, không rõ như thế nào vừa rồi còn khẩn trương giằng co bây giờ hai bên điều đột nhiên dừng tay. Đặc biệt là Liên Chi cùng Minh Hâm, tất cả đều lui trở về, chẳng lẽ là bởi vì nghe được Nham Ngạo không phải muốn đả thương hại đến tánh mạng Hạ Hinh Viêm liền thỏa hiệp sao? “Các ngươi sao lại có thể như vậy? Hinh viêm như thế nào có thể cùng người này… người này… hắn là nam mà… Viêm cũng là nam a?” Nguyễn Đình Vi cầm lòng không đậu kêu lên, vì Hạ Hinh Viêm kêu oan. Liền tính là linh thú của Hạ Hinh Viêm không đối phó được Nham Ngạo cũng không thể từ bỏ Hạ Hinh Viêm như vậy a! Liên Chi nhìn thoáng qua Nguyễn Đình Vi than nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi lắc đầu, không nói gì. Tiểu hồ ly ở một bên ý xấu hỏi một câu: “Ngươi vì cái gì muốn Hinh Viêm trở thành người của ngươi?” Tiểu hồ ly nói vừa nói xong, lập tức đưa đến ba đạo ánh mắt tán dương của Liên Chi Minh Hâm cùng Hà Hy Nguyên, trong ánh mắt đồng thời hiện lên một cái tin tức, lửa cháy đổ thêm dầu thật là đúng thời điểm. Tiểu hồ ly đắc ý lúc lắc xoã tung đuôi to, một bộ dáng ta đây thông minh nhất. Trong lòng nếu không phải cực kỳ hận Nham Ngạo cũng sẽ không như thế. Cái tên Nham Ngạo đáng chết này, cũng dám dõng dạc nói cái gì mà muốn Hinh Viêm làm nữ nhân của hắn. A phi, cũng không tự tè ra một vũng rồi soi cái mặt vào, với bộ dáng quỷ dị này của hắn mà cũng xứng. Hắn nghĩ hắn phong hoa tuyệt đại lắm sao? hắn nghĩ hắn tài giỏi lắm sao? Dù cho như vậy thì thế nào, hắn cũng không xem thử người ta là ai? Người như hắn cũng dám đánh chủ ý lên người Hinh Viêm? Nham Ngạo hắn dựa vào cái gì? Có cái tư cách gì? “Muốn chính là muốn, đâu ra nhiều lý do như vậy!” Nham Ngạo hơi hơi ngửa đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến nói, “Ai dám có ý kiến?” “Hừ.” Nham Ngạo nói mới xuất khẩu, trong đại điện im lặng đột nhiên xuất hiện một tiếng hừ nhẹ. Thanh âm cũng không lớn, lại như vang vọng ở đáy lòng mỗi người, một kích này quả thật rất mạnh, tựa như búa tạ ngàn cân nện xuống ngực đau nhói. Theo thanh âm hừ nhẹ, một đạo thân ảnh màu đỏ xuất hiện ở bên người Hạ Hinh Viêm. Đám người Hà Hy Nguyên, Liên Chi, Minh Hâm đã sớm thối lui đến phía sau Hạ Hinh Viêm, một đám mắt nhìn mũi mũi tâm, mắt nhìn thẳng cung kính mà đứng. Mặc kệ ngày thường bọn họ cỡ nào nghịch ngợm, mặc kệ ngày thường bọn họ cỡ nào kiêu ngạo, lúc này tất cả đều giống một bảo bảo ngoan ngoãn, an tĩnh đứng ở nơi đó. Nếu không phải còn có hô hấp còn có thể nhìn đến ngực bọn họ phập phồng lên xuống, còn tưởng họ là tượng đất ý chứ. Không có cách nào, không có ai nói cho Nham Ngạo biết câu nói mới vừa nãy hắn đã chọc tới ai, nhưng bọn họ biết, người nào đó hỏa khí đã sớm bởi vì câu nói kia mà bạo tăng, tùy thời đều có khả năng bùng nổ. Lúc này, bọn họ chỉ có lựa chọn an tĩnh, nói cách khác, thực dễ dàng bị gió lốc quét đến, trở thành đối tượng phát tiết. “Khẩu khí thật lớn.” Dập Hoàng hiện thân, ngạo nghễ đứng bên người Hạ Hinh Viêm, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Nham Ngạo, không có bất luận cái động tác gì, không có bất luận cái yêu lực nào được phóng thích. Nhưng là, từ lúc Đập Hoàng đột nhiên xuất hiện, nhiệt độ trong đại điện đã âm đến không độ rồi. Không khí ngưng trọng đến giống như muốn kết băng, hết sức áp lực. Nguyễn Đình Vi thật là choáng váng, duỗi tay chỉ vào Dập Hoàng, ngay cả nói chuyện đều là lắp bắp: “Hinh viêm còn, còn có một đầu hình người linh thú!” Nguyễn Tử Bằng vội vàng bùm miệng nữ nhi mình, đang ở trong không khí im lặng đến đáng sợ này, tiếng kinh hô của nàng quả thật rất rõ ràng. Huống chi, sự thật này mọi người đều thấy. “Hình người linh thú.” Nham Ngạo nhìn từ trên xuống dưới Hạ Hinh Viêm, nghi hoặc khó hiểu nhíu mày, “Bên người nàng khi nào có một đầu linh thú như ngươi vậy? Lúc trước trong sơn động hình như không có hơi thở của ngươi thì phải.” Đám người Hà Hy Nguyên nghe xong, một trận im lặng. Thời điểm ở dưới lòng đất khi bọn họ tìm được Dập Hoàng đã vội vàng rời đi, trong sơn động hẳn là đều để lại hơi thở bọn họ, chẳng qua, làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, dập hoàng đã cường đại đến mức như thế. Lúc ấy đã sắp lâm vào hôn mê, đều nhớ rõ đem hơi thở chính mìnhmạt sát. Nàng có cần biến thái đến như vậy hay không, đều là dáng vẻ kia rồi, còn có thể đem hơi thở tiêu trừ, nàng rốt cuộc là linh thú gì vậy hả? “Mặc kệ ngươi là linh thú gì, đều ngăn cản không được ta.” Nham Ngạo cười lạnh liên tục, đối với đồ vật hắn coi trọng, nhất định phải tới tay hắn. Dập hoàng nở nụ cười, tiếng cười cực kỳ trầm thấp, nghe được tiếng cười Dập Hoàng, thân thể đám người Hà Hy Nguyên điều run lên,không ngừng lui lại phía sau mấy bước. Biết người nào đó đã không phải sinh khí đơn giản như vậy. Tuyệt đối là phẫn nộ tới cực điểm rồi, bọn họ không muốn chính mình bị tai bay quạ gió, cá nằm trong chậu a. Dập Hoàng cười, làm Nham Ngạo cực kỳ không thoải mái, đột nhiên một tiếng thét dài, mặt đất xung quanh Hạ Hinh Viêm cùng Đập Hoàng đột nhiên nổi lên một vòng dung nham, hình thành một vòng tròn, đem Dập hoàng cùng Hạ Hinh Viêm bao quanh ở trong đó. Lần này Nham Ngạo chính là không có lưu lại đường sống, trực tiếp đem yêu lực đề cao đến cực hạn, muốn đem dập hoàng trực tiếp giết chết. Độ nóng mãnh liệt ở trong đại điện làm tất linh thú chịu không nổi, kêu thảm thiết một tiếng sôi nổi chạy ra ngoài điện đi tránh né, ngay cả người Nguyễn gia cũng đều nhanh chóng lao ra đại điện, cách một khoảng cách rất xa đại điện. Hà Hy Nguyên vài người nhìn lẫn nhau một cái, lúc này đã không phải chuyện bọn họ có thể nhúng tay, thức thời rời đi đại điện. Chỉ là thời điểm rời đi đại điện đồng tình liếc mắt nhìn Nham Ngạo một cái, thật không có gặp qua người nào muốn tìm chết đến như vậy, thế nhưng ngại chính mình chết chậm. Dung nham phun trào càng ngày càng nhiều, thế nhưng xông thẳng lên trời cao, phanh một tiếng, đem nóc nhà của đại điện toàn bộ ném đi, đá vụn gạch ngói bị dung nham nuốt hết, hòa tan đến bên trong dung nham.