Người yêu tôi chỉ được cái đẹp trai
Chương 12 : Người yêu tôi chỉ được cái đẹp trai
Trong quán cà phê.
Nhân viên đưa Dư Tễ Đan và Hứa Nghi Niên đến gần cuối gian rộng nhất. Nơi có một phần ba lối vào bị chặn bởi một cây đại thụ. Dư Tễ Đan nghiêng người đi vào trong, sau khi ngồi xuống nói: “Cám ơn”.
Hứa Nghi Niên ngồi xuống chỗ đối diện: “Cô muốn ăn điểm tâm gì? Tôi thấy đồ ngọt ở đây là ngon nhất!”
Dư Tễ Đan cười cười: “Vậy theo ý anh đi!”
Lần đầu tiên gặp mặt đã kén chọn hình như không tốt lắm.
“Cảnh sát Dư , cô lớn lên xinh đẹp như vậy, vì sao còn chưa hứa hôn?”
Thấy thần sắc Dư Tễ Đan có phần mất tự nhiên, Hứa Nghi Niên mới ý thức được mình nói sai, vội vàng cười làm lành: “Xin lỗi cảnh sát Dư, tôi từ nhỏ đã không khéo ăn nói, cô không cần để trong lòng, ý tôi là, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đến nay vẫn chưa chọn được ai, là do cô quá chú trọng công việc, không có thời gian rảnh hay sao?”
Khẳng định có rất nhiều người theo đuổi mới đúng…
Dư Tễ Đan: Quả là một nhát dao thấu tận tâm cam!
“Trước kia đúng là chú trọng sự nghiệp, nhưng hiện tại đã đổi đơn vị, công vụ cũng không giống trước nữa, trước kia là cảnh sát kinh tế, còn bây giờ công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều”.
Hứa Nghi Niên nghe xong, vừa lòng gật đầu: “Đúng vậy, phụ nữ vẫn là không nên làm cảnh sát hình sự có hệ số nguy hiểm cao. Tương lai chúng ta phải lập gia đình, phụ nữ bận bịu sự nghiệp sẽ rất khó chiếu cố cha mẹ cùng con cái…”
Dư Tễ Đan không trả lời, chỉ cười cười.
Hai người nói chuyện phiếm, chủ yếu là về sở thích của mỗi người.
Chỉ chốc lát sau, một bàn đủ các loại điểm tâm được mang ra.
“Nhanh ăn đi, không biết cô có thích hay không nên tôi gọi theo khẩu vị của mình, tôi đặc biệt thích đồ ngọt.” Hứa Nghi Niên ăn một miếng bánh kem, lại nói: “cảnh sát Dư có thường hay vào bếp không?”
Dư Tễ Đan nhìn nhìn mấy món điểm tâm, sau đó cầm một chiếc bánh quy hình con gấu lên nghịch ở đầu ngón tay, nghĩ một lúc, vẫn là trả lời theo sự thật: “Tôi đến mì gói còn nấu không được chứ đừng nói là nấu cơm…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe bên ngoài phục vụ lớn tiếng nói: “Chào anh, hoan nghênh ghé qua! Xin hỏi anh đã đặt chỗ hay chưa?”
Sẽ không là…
Sau đó lại không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Tim Tễ Đan đang treo cành cây chậm rãi thả xuống.
Nhưng giây tiếp theo…
Tim cô lần nữa chạy tới tận cổ bởi người phục vụ dẫn khách vào chỗ bên cạnh bọn họ: “Mời anh qua bên này…”
Dư Tễ Đan dùng sức nắm chặt miếng bánh gấu.
Cô ngẩng đầu…
Tầm mắt lướt qua, cây đại thụ vừa khéo che mất người đang bước vào.
Nhưng Hứa Nghi Niên lại có thể nhìn thấy gương mặt vị khách không mời mà đến, anh ta kinh ngạc: “Anh… Anh là…?”
Thời điểm anh vòng qua cây đại thụ đi đến, ngón tay Tễ Đan đã bóp vụn miếng bánh đang cầm.
“Lý Mính Hưu?”
Giọng cô bỗng cao vút.
“Sao anh lại đến nơi này?”
Làm thế nào anh có thể biết địa điểm cô đi xem mắt?
Không nghĩ đến Lý Mính Hưu lại nhìn cô cười cười.
Đẹp điên đảo chúng sinh!
Không phải là kiểu đẹp “bình hoa” không có linh hồn, mà là kiểu đẹp ngập tràn vẻ nam tính.
Đương nhiên loại tươi cười này trong mắt phụ nữ chính là rực rỡ đến lóa mắt. Nhưng đối với Hứa Nghi Niên lại là chướng mắt.
“Xin hỏi anh ta là…?”
Hứa Nghi Niên không trực tiếp hỏi Lý Mính Hưu, mà hỏi Dư Tễ Đan.
“Anh ta…”
Dư Tễ Đan chưa tìm ra cớ thoái thác.
Nói bạn bè, cũng không phải.
Nhưng nói không phải bạn, thì phải nói thế nào đây?
Lý Mính Hưu cười nhạt, ngồi xuống bên cạnh Tễ Đan, thực đơn còn chưa xem qua, trực tiếp gọi phục vụ: “Mang một phần cánh gà rán và khoai tây chiên, lấy sốt cà, hai ly cà phê, một ly không đường.”
Dư Tễ Đan ánh mắt chợt lóe.
Cô thật không thể nào tưởng tượng được: Bằng cách nào anh lại rõ ràng khẩu vị của cô đến thế? Tại sao lại biết được cô không thích đồ ngọt? Biết luôn cả việc cô thích ăn gà rán?
“Cảnh sát Dư, vị này là bạn của cô sao?”
Dư Tễ Đan cố mà gật đầu, giải thích: “Là bạn tôi quen lúc chuyển công tác, anh ta với người nhà có một ít mâu thuẫn, tới tìm tôi có lẽ là…”
Cô nhìn về phía Lý Mính Hưu, khẽ nháy mắt ý bảo anh hỗ trợ.
Lý Mính Hưu vẻ mặt vô tội, làm như không hiểu ý tứ của cô.
Hứa Nghi Niên nhìn hai người đối diện giở trò quỷ, sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì Lý Mính Hưu không phối hợp, không khí nhất thời cứng đờ.
Một lúc sau, người phục vụ giúp họ phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Cảm ơn!”
Nói xong, Lý Mính Hưu lấy gà ra đĩa, cẩn thận phủ nước sốt lên.
Trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn anh, anh đem đĩa đưa đến trước mặt Dư Tễ Đan “Lạnh thì không thể ăn được, nếu sốt không đủ thì nói họ lấy thêm.”
Sau đó, anh nhìn Dư Tễ Đan, trong ánh mắt chất chứa yêu thương cùng nuông chiều, tuy rằng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt anh dành cho cô vẫn luôn như thế.
Dư Tễ Đan xấu hổ nhìn Lý Mính Hưu, rồi lại ngại ngùng nhìn Hứa Nghi Niên.
Hứa Nghi Niên nhìn một bàn toàn đồ ngọt, cảm thấy cực kỳ châm chọc: “Thì ra cô không thích đồ ngọt, tại sao ngay lúc bắt đầu không nói? Vì giữ thể diện cho tôi sao?”
Dư Tễ Đan cố giải thích: “Thật sự không phải, Tiểu Hứa…”
“Chỉ là bây giờ thể diện tôi cũng không thể giữ được, lại có người đàn ông khác dùng hành động nói cho tôi biết, hắn so với tôi, hiểu cô hơn, thậm chí là tâm ý tương thông. Cô còn nói hắn chỉ là bạn bè?”
“Ánh mắt sẽ không gạt người, tôi so với cô, hiểu rõ về đàn ông hơn, hắn đối với cô chính là yêu thương, còn là sở niệm chiếm giữ. Nói vậy chính là cô lừa gạt hắn đến hẹn hò với tôi đúng không? Nếu cô đã có ý trung nhân, cớ gì không trực tiếp nói cho người nhà biết? Làm họ cất công tìm người mai mối cho cô, lại còn lãng phí tình cảm của tôi?”
Dư Tễ Đan quả thực hết đường chối cãi: “Tiểu Hứa, không phải, anh ta thực sự không phải bạn trai của tôi, anh ấy chỉ là bạn tôi mới quen bởi công tác, lần trước tôi bắt nhầm anh ta, từ lúc đó mới bắt đầu biết nhau…”
“Tôi không muốn biết các người quen nhau lúc nào. Cô nói hắn không phải bạn trai cô?”
Hứa Nghi Niên chỉ ngón tay vào chóp mũi Lý Mính Hưu: “Cô xem mặt mũi hắn đi! Cô cho rằng tôi ngốc lắm sao? Cho rằng tôi sẽ tin? Các người mới chính là trai tài gái sắc!”
Thanh âm Lý Mính Hưu tuy thấp nhưng lại cực kỳ khí thế: “Buông!”
Hứa Nghi Niên lập tức buông thõng tay, đứng lên: “Tôi đi đây, chúc các người hạnh phúc…”
Nói xong, anh ta liền rời đi.
Dư Tễ Đan cũng đứng lên theo: “Tiểu Hứa! Tiểu Hứa…”
Cô thân thủ nhanh nhẹn túm chặt lấy cánh tay Hứa Nghi Niên: “Tôi thực sự không có lừa cậu, lời tôi nói đều là sự thật! Tôi là cảnh sát, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ trợ giúp nhân dân, hơn nữa tôi đã từng bắt nhầm anh ấy, cho nên tôi với anh ấy mới trở thành bạn bè!”
“Dù vậy…” Hứa Nghi Niên nói, “Nhưng tôi càng tin tưởng mắt mình hơn, các người lừa gạt tôi, nhưng đôi mắt tôi không thể lừa gạt chính mình…”
Hứa Nghi Niên dùng sức gỡ cánh tay Dư Tễ Đan ra.
Bởi vì vị trí ngồi ban nãy, Dư Tễ Đan dùng tay phải níu lấy Hứa Nghi Niên, trùng hợp là anh ta đụng vào chính miệng vết thương lúc trước, cô nhịn không được “A” một tiếng, vẻ mặt đau đớn ôm cánh tay ngồi xổm xuống.
“Em sao rồi?” Lý Mính Hưu vốn vẫn chỉ ngồi xem lập tức ôm lấy cô, tiếng kêu của cô vừa rồi làm tim anh chợt thắt lại, sau lại đập như trống bỏi: “Em ổn không? Cánh tay lại đau sao? Nhanh, anh đưa em đến bệnh viện!”
“Anh tránh ra!” Dư Tễ Đan cực kỳ tủi thân, “Tôi chưa yếu ớt đến nỗi động một chút lại đi bệnh viện.”
Hứa Nghi Niên vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người “ân ái”, lại thấy Lý Mính Hưu theo bản năng ôm lấy tay của Dư Tễ Đan, như thể tập mãi thành quen, mà Dư Tễ Đan cũng không có ý định kháng cự, lời xin lỗi tức khắc bị anh ta nuốt trở vào: “Cảnh sát Dư, tôi sẽ không đem sự việc hôm nay nói với người nhà hai bên, chỉ nói chúng ta không hợp, cho nên cô đừng diễn nữa!”
Nghe Hứa Nghi Niên nói vậy, Lý Mính Hưu cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Diễn kịch?”
Trong lúc giằng co, đột nhiên xuất hiện thanh âm của con gái: “Chị! Tiểu Hứa! Hai người sao vậy? Em đúng lúc đi ngang qua, tới hóng chuyện!”
Âm thanh ấy không của ai khác, chính là em họ của Dư Tễ Đan – Dư Giang Nguyệt.
Dư Giang Nguyệt vừa đi đến đã thấy tình huống kỳ lạ, kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
“Chuyện này…”
Lực chú ý của cô ấy lập tức bị hấp dẫn bởi người đang ôm Dư Tễ Đan: “Anh… Anh là ai? Hôm nay không phải chị Tễ Đan cùng Tiểu Hứa hẹn hò sao? Sao anh lại ôm chị ấy?”
“Giang Nguyệt.” Hứa Nghi Niên mặt không biểu tình nói, “Người nhà của cô đều hiểu lầm rồi, Cảnh sát Dư đã có bạn trai, chính là vị này!”
“Hả?” Dư Giang Nguyệt gần như kêu thảm thiết, “Bạn trai?”
“Tôi đi trước!” Hứa Nghi Niên nói với Dư Giang Nguyệt.
Dư Giang Nguyệt vẻ mặt ngu ngơ nhìn Hứa Nghi Niên rời đi, sau đó ngơ ngác nhìn sang Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan.
“Chị…”
Dư Giang Nguyệt trên dưới đánh giá Lý Mính Hưu một lượt, trong đầu bay phấp phới ba chữ “ĐẠI SOÁI CA”
Dư Giang Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu, nuốt nước miếng: “Hôm nay em gặp được đại soái ca!”
Nói xong, Giang Nguyệt lấy di động ra, “Em phải gọi điện cho ba…”
Trong lòng Dư Tễ Đan chửi thề vài lần: Mẹ nó, chuyện ngày càng rối loạn.
Không nghĩ đến Dư Giang Nguyệt nghe điện thoại chưa đầy một phút đã trở lại: “Chị, Tiểu Hứa đã đem hết sự việc nói với mọi người rồi, ba em đang rất tức giận, ông ấy bảo chị…” Ánh mắt Giang Nguyệt dừng lại trên người Lý Mính Hưu “…ông ấy bảo chị mang theo anh ta về nhà…”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
130 chương
137 chương
29 chương
83 chương
24 chương
254 chương