Editor: Sendyle
Nhà từ thiện Hội Cơ Kim chọn khu đất này vốn từng là cô nhi viện cử hành thực hiện nghi thức khởi công, không chỉ mời tất cả đại biểu của các tập đoàn tham gia quyên góp, còn có các quan viên địa phương tham gia buổi lễ. Đồng thời họ còn mời tới những nhà truyền thông hi vọng đạt tới hiệu quả cao hơn, hấp dẫn nhiều nhà thiện tâm hơn cùng tham gia vào hàng ngũ những nhà tài trợ cho hội.
Sáng sớm Dương Hiểu Hi cùng mấy vị xã công tất bật chuẩn bị cho buổi khởi công.
Cô đến Đài Bắc cũng đã hơn một tháng, thật khó tin rằng cô từng lớn lên ở cái thành phố này, trở lại lâu như vậy vẫn chưa thể thích ứng kịp với nhịp sống nơi này. Thật ra chỉ có trên sinh hoạt là làm cô cảm thấy không thích ứng kịp, còn trên công tác thì hoàn toàn ngược lại rất mau đã bắt kịp công tác.
"Hiểu Hi, em có thể giúp chị tìm một bài tin tức gửi cho ký giả được không? Chị nhớ hình như đã đặt bên trái giá sách ở trong phòng làm việc." Có người gọi cô giúp một tay.
"Vâng, chị Nguyệt." Dương Hiểu Hi vội vàng tiến vào trong viện phòng làm việc giúp tìm kiếm.
"Hiểu Hi, thì ra là ở đây! Em bây giờ có rãnh không, làm phiền em đến đằng trước một chú, hội trưởng Từ cần người hỗ trợ."
"Được, em lập tức đến." Chị Bang Nguyệt đã tìm được bài tin tức sau đó Hiểu Hi lại vội vã đi.
Lúc này đã chín giờ sáng, đại biểu công ty, quan viên địa phương cùng ký giả truyền thông cũng đã đến, những thứ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
"Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng rồi, tại sao còn chưa bắt đầu?" Hiểu Hi được phân phối đứng ở trước hai bên khách quý giúp một tay, cô len lén kề tai một xã công khác nói nhỏ.
Cả cô nhi viện được xây dựng lại vốn dĩ công việc hỗ trợ của cô cũng đã tiến hành, hôm nay đơn thuần tới đây phụ giúp một tay mà thôi cho nên cô cũng không hiểu rõ tình trạng thực tế ra sao.
"Phải chờ khách quý quyên góp lớn nhất đến, anh ta vốn là người bận rộn, nghe nói anh ta đặc biệt gạt ra hành trình để tới nơi này."
“Vâng”, Dương Hiểu Hi hiểu rõ gật đầu một cái.
Vốn dĩ trên thế giới đối với những người giàu có bọn họ vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác của một người dân bình thường ra sao. Cuộc sống bình thường dẫu cho có vội vã, nhưng không đến mức chạy không xong hành trình, làm không xong mọi chuyện mà còn dành thời gian tận hưởng những thứ có ý nghĩa trong cuộc sống. Vì những người giàu có kia chưa từng trãi nghiệm, lúc nào cũng bận rộn trong mớ công việc mà họ đối mặt mà bỏ qua nhiều thứ bình thường trong cuộc sống. Có lúc suy nghĩ một chút có khi những người nhỏ bé bình thường như cô còn hạnh phúc hơn những người giàu có ấy.
Bọn họ vẫn tiếp tục đợi khách quý đến, lúc này đột nhiên lối vào bỗng tưng bừng rối loạn hẵn lên, một chiếc xe đang lái vào thoạt nhìn liền biết rất đắt tiền, xem ra khách quý đích thân tới rồi…
Tâm trạng của Dương Hiểu Hi cùng mọi người giờ phút này giống nhau, rất tự nhiên đưa ánh mắt về phía chiếc xe của khách quý, nghển cổ chờ đợi.
Tài xế của khách quý xuống xe trước, sau đó cung kính trở về bên cạnh xe mở cửa xe.
"Hiểu Hi, làm phiền em giúp chị một chuyện."
Chị Nguyệt đi tới phía sau cô lặng lẽ vỗ vỗ bả vai của cô, Dương Hiểu Hi quay đầu.
"Chị Nguyệt, chuyện gì?"
"Em vào trong phòng làm việc nghe điện thoại giúp chị, chị vốn là nhờ một nghĩa công muội muội giúp một tay, nhưng nghĩa công muội muội đối với nghiệp vụ của chúng ta đảm nhận không hiểu rõ cho lắm."
"Vậy còn nơi này…
"Chị sẽ nhờ nghĩa công muội muội thay giúp em." Dù sao chỉ đứng ở bên cạnh khách quý, điều này cũng không quá khó khăn đối với nghĩa công muội muội.
"Vâng."
Dương Hiểu Hi lui ra đưa vật dụng cho nghĩa công muội muội, sau đó rời ra phía sau hậu trường, cũng vì vậy mà cô không thể thấy được hình dáng của khách quý trông như thế nào.
Dương Hiểu Hi một mực đợi lệnh ở trong phòng làm việc, nghe dân chúng hỏi thăm tình hình hoặc là một chút cách thức lui tới, không khí bên ngoài vô cùng náo nhiệt đối lập hoàn toàn với không gian yên tĩnh ở bên trong.
Dẫu vậy cô vẫn có thể mơ hồ nghe được âm thanh của vị khách quý đang đọc diễn văn ở bên ngoài, còn có tiếng pháo chúc mừng ngày khởi công.
Khoảng một giờ sau, âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài ngừng hẳn, xem ra nghi thức khởi công cũng đã kết thúc, bước kế tiếp chính là tiệc trà ngoài trời…
‘Linh’, điện thoại lại vang lên, Dương Hiểu Hi nhận điện thoại, là dân chúng gọi tới hỏi thăm cách thức nào hỗ trợ giúp trẻ em nghèo được đi học và cách thức quyên tiền học phí cùng bữa trưa phí thực hiện như thế nào.
"Chúng tôi có nhận chuyển trương mục, ngài cũng có thể lựa chọn cách thức quyên tiền bằng thẻ tín dụng, trương mục phải …Được, vậy làm phiền ngài lưu lại mã số, tôi giúp ngài chuyển…"
Bởi vì dân chúng cần số liệu tương quan, Dương Hiểu Hi sau khi cúp điện thoại vội vàng tìm kiếm ở phía sau hộc tủ.
"Mình nhớ là ở bên này không sai… A, tìm được rồi. . . " Cô xoay người lại, vừa đúng lúc lúc này có người đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
***
Vì thân phận đặc biệt anh trở thành tâm điểm chăm chú của nơi này, được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Sau khi xuống xe, anh được an bài ngồi ở vị trí tốt nhất, người xung quanh cũng đối với anh ta tương đối lễ ngộ, có chuyên gia phục vụ riêng.
Sau đó đến giờ tốt, khách quý tiến hành nghi thức khởi công, nhiều ký giả tập trung ống kính tốt nhất.
Nhờ vào khoản quyên góp lớn cho quỹ từ thiện từ tập đoàn lớn, nên Hội Cơ Kim đã tiến hành sửa sang lại cô nhi viện này vốn đã tồn tại hai mươi năm qua.
Trên trang đầu của báo chí truyền thông sẽ viết về thông tin quyên góp, hơn nữa Tổng giám đốc công ty cùng quan viên địa phương cùng tiến hành nghi thức khởi công, giống như lời Đinh Điềm Hâm, đối với hình tượng công ty vô cùng có ích.
Trương Thác Tái không phản đối, ký giả muốn chụp hình thì cho họ chụp, nhưng bọn họ muốn nhân cơ hội hỏi thăm về tình trạng cá nhân của anh, rất xin lỗi, anh ta liền giao cho bên quan hệ xã hội đảm nhiệm trả lời phỏng vấn tiếp vậy.
Vốn là muốn lên xe rời đi, nhưng nhìn lại phòng xá cũ kỹ của cô nhi viện sắp bị san bằng thì những ký ức từ rất lâu bỗng nhiên trong nháy mắt đọng lại trong đầu anh. Anh ta muốn tài xế đem xe lái đến phía trước chờ đợi, anh ta muốn một mình đi thăm phòng xá một chút.
Phòng xá cao thấp lúc này không có một bóng người, đồ vật bên trong cơ hồ cũng được dọn hết, đi trên hành lang vắng vẻ, một hình ảnh nhỏ bé xông lên đầu.
Anh ta không lớn lên ở chỗ này, nhưng nơi này rất giống với cô nhi viện trước đây, hơi thở kia cùng trí nhớ đều giống nhau.
Đẩy một cái cửa đang mở, kinh ngạc bên trong thậm chí có người, đối phương đưa lưng về phía cửa tựa hồ đang tìm thứ gì trong ngăn kéo, lẩm bẩm điều gì…
Sau đó khi đối phương xoay người lại, tầm mắt của hai người bọn họ nhìn vào đối phương. . . . .
Trong nháy mắt, ngưng kết.
***
Mười ba năm trước, khi Trương Thác Tái vừa thi đậu đại học T được một năm, bình thường anh ta đi làm thêm tại tiệm ăn nhanh. Nơi này vừa mới có thêm một người mới tới làm công, cô là Dương Hiểu Hi.
Dương Hiểu Hi vóc người trung bình, hơi gầy, cô mặc chiếc áo choàng khéo léo tóc dài, dung mạo không có đặc biệt xuất sắc, khuôn mặt chỉ có thể coi là thanh tú mà thôi.
Đôi mắt cô có chút rụt rè như chú nai con nhỏ bé e thẹn, nhìn vào đôi mắt ấy làm cho người ta cảm thấy ấm áp, tràn đầy yêu thương. Trương Thác Tái cũng không đặc biệt chú ý đối với cô bé nhỏ nhắn này cho lắm.
Đối với những chàng trai bình thường mà nói việc họ sẽ làm trong khoảng thời gian học đại học chính là theo đuổi những nữ sinh xinh đẹp cùng một tình yêu lãng mạn, nhưng Trương Thác Tái hoàn toàn khác với đám sinh viên bình thường ấy.
Với anh ta mà nói, việc học cùng áp lực cuộc sống đã chiếm toàn bộ ý định của anh ta.
Anh ta là người biết xác định rõ mục tiêu trong cuộc sống của mình, cho nên về phương diện học tập anh ta phải duy trì vị trí đứng đầu, để có thể nhận học bổng trang trãi phần nào tiền học phí.
Ngoài thời gian đi học toàn bộ thời gian còn lại anh ta dùng để đi làm kiếm tiền lo sinh hoạt phí hằng ngày.
Hoàn cảnh của anh ta cùng đa số những sinh viên đại học kia không giống nhau, bọn người kia họ có cha mẹ giúp trả tiền học phí cùng sinh hoạt phí, còn có thêm khoảng phí cho cuộc sống phóng túng. Còn anh ta là một cô nhi từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, từ ngày anh bắt đầu rời khỏi cô nhi viện tất cả phí sinh hoạt toàn bộ đều tự mình nghĩ biện pháp kiếm lấy.
Cũng vì vậy so với những nam sinh cùng trang lứa anh ta có vẻ thâm trầm, trưởng thành hơn.
Thật may, cha mẹ sinh ra anh ta đã ban tặng cho anh ta một dáng ngoài tuấn lãng khuôn mặt góc cạnh, lông mày đơn giản nồng dáng dấp, mà sống mũi thẳng tuấn dật, đôi môi mỏng mà giương nhẹ, sức quyến rũ mười phần ô liu hình tròng mắt đen. . . . . .
Đây có lẽ là thứ duy nhất anh ta nên cảm tạ cha mẹ đã vứt bỏ anh ta, dung mạo của anh ta giúp cho anh ta mặc kệ là ở nơi nào cũng vô cùng xuất sắc và rất được mọi người yêu thích, đặc biệt là phái nữ.
Anh ta không có bạn gái, cũng không đùa bỡn tình cảm, nhưng anh ta đối với các bạn nữ rất tốt, thái độ cũng rất dịu dàng.
Bởi vì, từ nhỏ những cô gái nhỏ được cha mẹ nuông chiều dễ dàng ái mộ những thanh niên giống như anh ta như vậy, thói quen của họ thường tặng cho anh ta các loại quà tặng, hoặc là đồ ăn, đồ dùng, đối với người có cuộc sống túng quẫn như ta những thứ kia giống như một loại tiền phụ cấp.
Nói anh ta thực tế cũng được, lợi dụng người khác cũng không sao. Đối với một thanh niên mới mười mấy tuổi phải tự mình tìm học phí cùng sinh hoạt phí cho bản thân mà nói không là gì, anh ta vốn là người thông minh nên biết phải làm gì để bản thân có cuộc sống vững vàng một chút, thậm chí, đối với mục tiêu tương lai anh ta cũng sớm lên kế hoạch rõ ràng.
Anh ta Trương Thác Tái tương lai tuyệt đối sẽ không là một người bình thường…
Như đã nói qua, Dương Hiểu Hi cùng những bạn học nữ khác không giống nhau, cô đối với anh ta không có bất kỳ cử chỉ cùng biểu hiện ái mộ.
Cũng bởi vì như thế, từ không có sự chú ý đặt ở bất kỳ người con gái nào, giờ đây Trương Thác Tái tốn chút tâm lực quan sát Dương Hiểu Hi.
Cô không giống những cô gái cùng trang lứa khác, cô trưởng thành sớm hơn, Dương Hiểu Hi không trang điểm, không giả tạo mà sống chân thật, trên người vĩnh viễn chỉ có mùi xà bông nhàn nhạt, mặc quần áo rất đơn giản, mặc tới mặc lui cũng chỉ đơn giản là quần jean và áo T shirt, giày đi vĩnh viễn chỉ dùng loại giày chơi bóng.
Một cô gái như vậy thật không gây được nhiều sự chú ý của các bạn nam sinh, nhưng ngoại trừ những tên say rượu.
Ngày đó Trương Thác Tái mới vừa kết thúc công việc gia sư đi tới tiệm ăn nhanh làm việc khoảng mười giờ, lúc đó Dương Hiểu Hi chuẩn bị hết ca làm việc, thời gian giao ca có hai người đàn ông trung niên say rượu đi vào, bọn họ ở quầy chọn thức ăn, sau đó lung la lung lay đi tới vị trí quầy gần nhất ngồi xuống.
Lúc ấy Trương Thác Tái đã thay xong đồng phục đứng lên quầy, công việc trước khi tan việc của Dương Hiểu Hi là đưa một phần thức ăn cuối cho khách, chính là hai người đàn say rượu ấy.
Gả đàn ông say thừa dịp say rượu có thêm can đảm, dám sờ trộm mông của Dương Hiểu Hi.
Dương Hiểu Hi kinh sợ thét chói tai, đem cái khay trên tay đập lên người của người đàn ông kia.
Người đàn ông ấy mắt thấy tây trang trên người mình bị hủy, mặt giận tím.
Anh ta bắt lấy cổ tay Dương Hiểu Hi, lớn tiếng quát trách móc: "Mẹ, dám làm dơ tây trang của tôi, cô có biết bộ tây trang này của tôi bao nhiêu tiền không? Cô phải bồi thường cho tôi…"
Dương Hiểu Hi bị hù dọa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Lúc này trong tiệm khách cũng không nhiều, tất cả mọi người đều tránh xa xa, không muốn gây thêm nhiều chuyện.
Về phần những sinh viên làm thêm còn lại trong tiệm cũng bị làm cho sợ đến gần chết, quản lý lại không có ở đây.
Một gã đàn ông say rượu khác nhìn bộ dáng sợ hãi của Dương Hiểu Hi sắc tâm đột nhiên nổi lên."Cô không bồi thường nổi cũng không sao, để cho chúng tôi sờ một cái là được."
"Đề nghị này được, cô để cho hai chúng tôi sờ một cái, tây trang này cô cũng không cần bồi thường."
"Không…" Dương Hiểu Hi vừa nghe, bị hù dọa muốn chết, cô muốn thoát lại không giãy được, mắt thấy mình đang bị kéo vào trong ngực những tên sắc lang.
"Yêu cầu các người tôn trọng một chút!"
Trương Thác Tái không nhìn nổi, từ quầy đi ra, đoạt lại Dương Hiểu Hi từ trong tay một tên đàn ông say rượu, đem cô đặt ở phía sau mình.
"Hừ, muốn ra mặt cho cô ta à? Được, đưa một vạn ra, tôi coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
"Là các người không biết xấu hổ xúc phạm người khác, Hiểu Hi mới không cẩn thận đem thức ăn đổ lên trên người các người, chúng tôi không cần bồi thường."
"Cái tên tiểu tử không biết sợ này, gọi quản lý của các người ra đây…" Gã đàn ông say náo loạn.
"Quản lý không có ở đây." Trương Thác Tái lạnh lùng đáp lại.
Trương Thác Tái từ trong lòng xem thường ánh mắt lạnh nhạt chọc giận gã đàn ông say rượu, một người trong đó thậm chí vung quả đấm vào anh ta.
Anh ta dễ dàng né tránh.
Chớ bị phong cách lịch sự của anh ta lừa gạt, Trương Thác Tái biết rõ một người muốn sinh tồn phải biết tự bảo vệ chính mình. Cho nên khi còn học lớp mười trong lớp có người bạn học trong nhà cậu ta có mở võ quán, Trương Thác Tái lấy điều kiện trao đổi sẽ dạy cậu ta bài tập làm, đổi lại anh ta sẽ đến võ quán của cha cậu ta học, ròng rã cũng được ba năm.
Anh tự biết trong cuộc sống sẽ có nhiều chuyện xảy ra và cũng sẽ không có ai bảo vệ anh ta, cho nên anh ta phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ mình được.
Gã đàn ông say đó căn bản không phải đối thủ của anh ta.
Trương Thác Tái thừa dịp một gã đàn ông say khác sắp hướng về phía anh ta lao tới, thuận tay kiềm cánh tay của gã, sau đó mượn lực dùng lực thôi thủ liền đem gã đàn ông say đẩy thật xa, té ngã trên đất, đụng phải bàn ghế bộ dạng gã vô cùng chật vật.
Gã đàn ông say nổi giận, bò dậy lại lao vào Trương Thác Tái, cũng không biết bản thân gã đã say đến mức đứng còn không được.
Nhất thời trong tiệm trở nên hổn độn, cho đến khi cảnh sát đến, xem ra là có khách báo án, sau quản lý cũng chạy đến.
Thấy cảnh sát cùng quản lý, Dương Hiểu Hi bị hù khóc không ra nước mắt.
Trương Thác Tái sớm đã chuẩn bị tâm lý tốt, xem ra anh ta cùng Dương Hiểu Hi sợ rằng phải cuốn gói đi.
Nhưng may mắn, quản lý là người hiểu rõ lí lẽ, khách ở trong tiệm cùng sinh viên làm thêm còn lại làm chứng, tất cả mọi người đều nói là do hai gã đàn ông say quấy rồi Dương Hiểu Hi trước, sau lại cố tình gây chuyện.
Cảnh sát đem hai gã đàn ông say mang đi, sau đó quản lý chỉ thị mọi người sắp xếp mọi thứ trong tiệm lại, cũng hướng những người khách xin lỗi, sau đó việc đầu tiên ông ta muốn Trương Thác Tái khi tan việc làm là:
"Hiểu Hi bị dọa sợ, tôi không yên lòng để cho cô ấy một mình về nhà, cậu giúp đưa cô ấy về nhà một đoạn đường."
Vì vậy Trương Thác Tái lái chiếc xe máy second-hand mà anh ta vất vả dùng số tiền để dành mua được, hộ tống Dương Hiểu Hi vẫn còn chưa hết sợ hãi về nhà.
"Cám. . . . . . cám." Về đến nhà, Dương Hiểu Hi đem mũ bảo hiểm trả lại cho anh ta, Trương Thác Tái không cẩn thận đụng vào ngón tay của cô, phát hiện tay của cô lạnh đến dọa người, rõ ràng là cuối tháng tám khí hậu nóng bức, dù là ban đêm, nhiệt độ ở đây ít nhất cũng hai lăm độ trở lên.
"Em ổn chứ?" Trương Thác Tái nhăn mày lại.
"Ừ, cám…cám ơn anh." Dương Hiểu Hi liều mạng hít sâu vài hơi, cuối cùng mới có thể mở miệng nói chuyện bình thường."Anh Trương, rất cám ơn anh, nếu không có anh ra tay giúp em…"
"Em đừng nói cám ơn nữa, mau lên lầu nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm." Vì sự chậm trễ này mà kéo dài thời gian tan ca của cô đến gần nửa đêm."Ngày mai em không phải còn đi học sao?" Theo anh ta đang biết, Dương Hiểu Hi năm nay vừa mới thi đậu năm hai cấp trung học công lập.
Chỉ không hiểu vì sao một cô bé lớp mười lại phải đi làm sớm như vậy…Đây là chuyện riêng tư của cô, Trương Thác Tái cũng không tiện hỏi.
Dương Hiểu Hi gật đầu một cái, xoay người móc chìa khóa ra chuẩn bị mở ổ khóa cũ kỹ của cửa chính nhà trọ thì đột nhiên phát hiện trong hộp thư có… Cô dừng lại động tác mở cửa.
"Sao vậy?" Trương Thác Tái còn chưa rời đi, anh ta định đợi Dương Hiểu Hi sau khi lên lầu mới chuẩn bị rời đi.
"Ách… Anh Trương, anh cứ đi trước, em…
Muốn nói lại thôi trong giọng nói của cô rõ ràng có chuyện.
Trương Thác Tái không thích cảm giác qua loa, anh ta trực tiếp muốn cô mở miệng nói rõ.
"Chuyện là thế này, em tạm thời đang ở nhờ một chị, em và chị từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chị ấy mướn căn phòng trọ này, em và chị ấy có giao ước, khi nào chị ấy mang bạn trai ở lại qua đêm, sẽ để một lá thư màu xanh dương ở trong hộp thư…" Đó là một ám hiệu, muốn Dương Hiểu Hi trước không cần lên lầu, tránh quấy rầy tình lửa nóng triền miên giữa hai người bọn họ.
Trương Thác Tái vừa nghe, chân mày nhăn lại sâu hơn.
"Cho nên em phải ở dưới lầu chờ hai người đó?" Tình huống như thế tuyệt đối không chỉ lần thứ nhất, có khi một tuần lễ xảy ra nhiều lần, cô cũng chỉ có thể đứng ở dưới lầu ngơ ngác đợi.
Trương Thác Tái không khỏi cảm thấy tức giận, nhưng anh ta không có tư cách nói gì.
Dù sao anh ta cùng Dương Hiểu Hi vốn là hai người không quen không biết, Dương Hiểu Hi ăn nhờ ở đậu người khác tự nhiên sẽ có chút uất ức, anh ta không là gì của cô ấy cho nên không thể vì cô can thiệp.
"Đói bụng chứ?"Anh ta đột nhiên hỏi.
"À?"
"Đi thôi, thay vì ở chỗ này chờ đợi, không bằng đi ăn một chút gì." Trương Thác Tái chủ động đem nón bảo hiểm giúp cô đeo lên. “Nói trước, anh mời không nổi thứ đắt tiền, chẳng qua anh biết có chỗ bán bánh bao thịt ăn rất ngon, vừa lớn vừa tiện nghi…"
***
Lúc này cũng mười hai giờ khuya, Trương Thác Tái cùng Dương Hiểu Hi ngồi ở ven đường, ăn bánh bao uống hồng trà.
Chỗ bán bánh bao thịt này gần như chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya, đợi các cửa hàng khác sau khi đóng cửa mới bắt đầu ra ngoài bán, ông chủ tên Cao Tráng, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt rất ngầu, chỉ khi ông ta nhìn thấy Trương Thác Tái mới lộ ra nụ cười.
"Nơi này đặc biệt bán bánh bao cho công nhân làm việc đêm khuya hoặc công nhân vệ sinh, anh từng làm công ở công trường phía trước, cho nên có quen biết với ông chủ."
Dương Hiểu Hi vừa ăn vừa yên lặng nghe anh nói, cơ hồ chiếc bánh bao còn lớn hơn so với bàn tay cô, cô cảm thấy rất kinh ngạc Trương Thác Tái có khí chất nam sinh như thế lại từng làm công ở công trường này.
Trương Thác Tái há không nhìn ra nghi ngờ trong lòng cô.
Anh ta từ trào cười cười, "Đối với một cô nhi tự mình kiếm sinh hoạt phí cùng học phí mà nói, anh cơ hồ cái gì cũng từng làm qua."
Dương Hiểu Hi kinh ngạc đến độ miệng mở rộng ngậm bánh bao không có nhai nhìn bộ dáng cô lúc này trông rất ngốc nghếch, chỉ là cũng có nét cực kỳ đáng yêu.
"Rất kinh ngạc sao?"
Dương Hiểu Hi đầu tiên là dùng sức gật đầu một cái, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Trương Thác Tái xem biểu tình của cô cũng không hiểu lắm.
Dương Hiểu Hi giải thích: "Em là rất kinh ngạc anh Trương thế nhưng cũng thế…"
Vậy?
Lúc này đổi lại là Trương Thác Tái kinh ngạc.
"Em cũng thế…
"Ừ."
Thì ra bọn họ là những người đồng bệnh tương liên, Trương Thác Tái lúc này mới hiểu rõ, vì sao cô còn nhỏ như vậy lại phải ra ngoài đi làm, vì sao lại sống nhờ người khác trong căn phòng nhỏ, nửa đêm phải nhịn đợi bên ngoài cho muỗi đốt uất ức…
Tình trạng mà cô đang trãi qua vốn anh ta cũng từng trải qua, thậm chí so với cô còn khổ cực hơn, nhưng trong tiềm thức của anh ta vẫn cảm thấy đồng cảm với cô, cảm thấy cô không nên trãi qua cuộc sống như thế, thế nhưng số mạng của bọn họ không cho họ có thể lựa chọn.
Đêm nay, Trương Thác Tái cùng Dương Hiểu Hi ngồi ở bên đường cái đang thi công rầm rầm vang dội, từ từ ăn bánh bao trở nên lạnh … Vốn là vô tình biết nhau, vốn là hai người không quen biết, nhưng bởi vì một việc ngoài ý muốn mà họ biết rằng số mạng của họ tương tự lẫn nhau.
Nhưng họ không biết rằng chính việc ngoài ý muốn ấy đã gắn kết số mệnh của bọn họ lại với nhau, hơn nữa dây dưa thật chặt không thể tách rời…
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
43 chương
50 chương
11 chương
11 chương
25 chương
70 chương
129 chương