Người Yêu Của Triều Tịch
Chương 8
Bão tuyết như một tấm thảm lông trắng thật dày bao trùm lên tất cả. Tuyết đọng nhiều tới mức làm cong cành tùng. Chỉ cần hơi chấn động nhỏ tuyết liền rào rào rơi xuống. Người làm trong biệt thự lại bắt đầu khổ sở dọn dẹp, muốn dọn được một chỗ cho trực thăng đậu. Dì nói nhà họ Mộc ở đối diện hôm nay sẽ ghé chơi.
Buổi trưa, phía xa chân trời truyền đến tiếng cánh quạt ông ông của trực thăng. Tôi nhìn từ cửa sổ trong phòng ra ngoài, một chiếc EC225 bay tới, loại trực thăng cứu trợ của Châu Âu. Dì nói xen giữa tiếng đập cánh ồn ào cho tôi biết, phụ cần trên núi nếu có chuyện gì xảy ra đều dựa vào chiếc trực thăng tư nhân của nhà họ Mộc này.
(Trực thăng EC225: Ảnh ở đây.)
Tôi đi theo dì ra sân đón khách. Tôi gặp Dương Kiếm ở bậc thang đầu tiên. Anh mặc một chiếc áo len đen cao cổ, đôi tay đút trong túi quần, lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi đi xuống lầu. Tôi nhìn bóng lưng của anh, cắn cắn môi.
Cánh quạt của trực thăng thổi tuyết bay lên trắng xóa khiến người ta không thể mở nổi mắt. Tôi giơ tay che mặt. Một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt tôi. Dương Kiếm không hề quay đầu lại. Tôi lại cắn môi, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Một người đàn ông nhảy xuống trực thăng. Nhìn dáng dấp có vẻ lớn hơn Dương Kiếm một hai tuổi. Anh ta cũng rất cao, mái tóc nâu đỏ hơi xoăn. Đợi đến khi anh ta ôm một cô bé xuống khỏi trực thăng, xoay người lại tôi mới thấy thì ra anh ta là người lai. Ngũ quan vô cùng rõ nét. Cằm vuông vứt, hốc mắt sâu đậm chất Châu Âu. Cười lên trông rất dịu dàng.
“Y Đằng Kiếm.” Người đàn ông cất bước đi lại đây. Cánh quạt trực thăng từ từ dừng lại. Tôi phủi nhẹ tuyết trên người sau đó đi ra từ sau lưng Dương Kiếm.
Người đàn ông sững sờ, dáng vẻ rất kinh ngạc: “Đây là?”
Tôi ngẩng đầu. Nhìn thấy cô bé sau lưng người đàn ông toát ra địch ý với mình. Cô ấy cũng là một người lai. Dáng người cao ráo mảnh khảnh, tóc nâu thẳng, xõa dài trên lưng.
Dương Kiếm hơi cau mày: “Mộc Sâm, đây là chị gái tôi, Dương Triều Tịch.”
“Chào em! Anh là Mộc Sâm. Còn đây là em gái Mộc Tâm. Anh là một nhiếp ảnh gia. Ừm… Có cơ hội có thể cho anh chụp em mấy tấm ảnh không? Em rất ăn ảnh đó.”
“Chào chị.” Mộc Tâm nở một nụ cười như ánh mặt trời với tôi, địch ý vừa rồi biến mất tâm mất tích. Cô bé tiến lên vài bước ngây thơ khoác tay Dương Kiếm: “A Kiếm, lâu rồi không gặp.”
Lòng tôi hơi ghen tị. Có lẽ bất kỳ cô gái nào trên thế giới này, vô luận đẹp hay xấu cũng có thể quang minh chính đại như vậy khoác tay anh, chỉ riêng tôi là không thể.
“Y Đằng phu nhân khỏe.” Mộc Sâm chào dì một cái. Dì cười đưa hai anh em họ vào nhà: “Lần này lại làm phiền con đưa bọn A Kiếm xuống núi.”
“Y Đằng phu nhân khách khí rồi.” Mộc Sâm quay đầu liếc tôi một cái: “Con rất vinh hạnh.”
Trong phòng, Mộc Tâm ngồi bên cạnh Dương Kiếm, Mộc sâm ngồi cạnh tôi. Dì ở một bên pha trà. Động tác của dì rất thuần thục, nhóm lửa, đun nước, ngâm trà, sau đó rót một ly cho Mộc Sâm, một ly cho Mộc Tâm, cuối cùng là tôi và Dương Kiếm. Mộc Sâm cung kính nhận ly trà bằng hai tay, xoay xoay vài vòng, thổi nhẹ, chậm rãi uống, nói với dì: “Kỹ thuật pha trà của Y Đằng phu nhân ngày càng giỏi.”
Dì mỉm cười nói cảm ơn, khom người lui ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Dì vừa đi, toàn thân Dương Kiếm lại tỏa ra sự lạnh lùng thường ngày. Anh lạnh lùng liếc Mộc Sâm: “Chúng tôi không cần cậu giúp.”
Mộc Sâm cười một cách không cần thiết: “Tôi cũng chẳng muốn giúp cậu.” Nói xong lại nhìn Mộc Tâm: “Người muốn giúp là con bé.”
Mộc Tâm đỏ mặt: “Anh.”
Tôi hiểu ra mấy phần, nhìn Dương Kiếm. Con ngươi đen nhánh của anh cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
“Triều Tịch tiểu thư nói tiếng công bằng thử xem. Y Đằng Kiếm nói đã gặp một cô gái ở Roma, cậu ta muốn kết hôn với cô ấy. Không ngờ người ta bỗng nhiên bỏ chạy, cậu ta tìm cô ấy ba năm, em gái anh đợi ba năm. Ba năm nay hoàn toàn không có chút tin tức của cô gái kia. Chẳng lẽ không thể cho em gái anh một chút cơ hội sao?”
Tôi chấn động. Kinh hoảng quay đầu đi, không dám nhìn Dương Kiếm: “… Đừng nói nữa.”
“Triều Tịch tiểu thư?” Mộc Sâm thấy kỳ lạ trước phản ứng của tôi.
Lòng tôi loạn như ma, tay hơi run. Tôi siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “… Ý tôi là, không cần phải nói nữa. A Kiếm quả là nên… cho Mộc Tâm tiểu thư một cơ hội.”
Dương Kiếm đứng lên. Cho dù cách một cái bàn, tôi vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của anh. Anh lạnh lùng liếc tôi một cái, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Mộc Tâm đứng lên đuổi theo. Mộc Sâm hơi lúng túng nhìn tôi. Tôi đưa tay lau má, không ngờ lệ đã rơi đầy mặt.
Tại sao lại làm thái độ như thế. Anh hy vọng tôi phải đối với anh như thế nào đây?
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
8 chương
93 chương
41 chương
10 chương
47 chương