Người Vớt Xác
Chương 57
Sau khi cuốc bộ mấy phút, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy dưới chân mình bị ướt
Lại đi thêm chốc nữa, tôi thực sự không thể chịu nổi cảm giác ẩm ướt và trơn trượt dưới chân, cuối cùng cũng cúi đầu xuống nhìn. Mượn ánh đèn mờ nhạt, tôi phát hiện một bức tranh mà có lẽ suốt đời cũng khó quên
Dưới chân tôi phủ đầy những thứ giống lông cừu, phía trên đen sì. Dường như còn có vài hạt màu đỏ máu. Trơn trượt cũng là vì sự hiện diện của mấy hạt tròn này.
Đương nhiên, nếu cảnh tượng trước mắt tôi chỉ có bấy nhiêu thì không đủ khiến tôi sợ hãi, mà là ngoại trừ những thứ này tôi còn thấy một khuôn mặt cực kỳ méo mó
Khuôn mặt tựa như là bị lột trực tiếp từ người sống, thậm chí phía trên vẫn còn da đầu cùng một ít tóc
Tôi nhịn xuống cơn buồn nôn, dưới chân vẫn cảm thấy trơn ướt như cũ, tôi đột nhiên hiểu được mấy thứ đen sì như lông cừu là cái gì. Nghĩ đến đây toàn thân tôi liền không nhịn được rùng mình một cái
Cái này mẹ nó là nơi quái gì!
Tôi đứng im tại chỗ, không tiến cũng chẳng lùi, vừa nghĩ tới chân mình dẫm lên vô số da đầu, tôi liền cảm nhận được một cỗ âm khí từ giữa hai chân tôi từ từ bay lên cho đến khi lan tràn khắp cơ thể tôi
“Trần Tùng!”
Bỗng dưng có tiếng hô nhỏ như gió thoảng không dễ dàng phát giác truyền từ sâu trong hang ra. Nếu không phải tôi thực sự nghe được âm thanh này, chỉ sợ đã bỏ qua rồi
Nhưng giọng nói này rất yếu, y hệt gió thoảng, nửa thật nửa giả. Sau một khoảng thời gian, tôi thậm chí còn tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không
“Trần Tùng, mau vào đây!”
Đột nhiên, trong lúc đầu óc tôi còn đang quay mòng mòng, âm thanh lại vang lên. Lần này tôi đã có thể hoàn toàn xác định được âm thanh đó là từ trong chỗ sâu sơn động truyền tới
Tên này rốt cuộc đã đi đến đâu vậy. Ngay cả giọng nói cũng thật khẽ, khó trách tôi gọi hắn hắn là chẳng nghe thấy, đoán chừng tiếng gọi vừa tới nửa đường đã biến mất
Nghĩ vậy, thứu dưới lòng bàn chân cũng bị tôi xem nhẹ đi không ít, một lần nữa ngẩng đầu, tôi đi vào sâu hơn, dưới chân vẫn trơn ướt như cũ nhưng chỉ cần nghĩ Chu Tam đang ở bên trong, tôi không còn sợ nữa
Nhưng điều không ngờ tới chính là ngay lúc tôi tưởng rằng hang động này sâu không thể đi hết, chẳng biết phải chạy bao xa mới có thể đến được chỗ của Chu Tam, thì trước mặt tôi lại bất ngờ xuất hiện một bóng người
Thân hình đang vội đi của tôi dừng lại, đèn pin cũng bị tôi thuận thế giơ lên, cho đến khi hình bóng đó rõ ràng
Bóng người kia cũng chẳng phải ai khác. Chính là Chu Tam
Trên bốn bức tường xung quanh thân thể Chu Tam đều là những mặt người khô héo cùng vô số mảnh da đầu dính trên vách đá, trông vô cùng kinh tởm và khủng khiếp
Có lẽ do trước đó không nghĩ tới Chu Tam sẽ xuất hiện trước mắt tôi quá nhanh nên đột ngột đụng vào như vậy, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao
Bởi vì chỉ vừa mới nghe thấy tiếng gọi mình trong hang mà bây giờ tôi đã thấy bóng dáng của Chu Tam rồi. Khoảng cách trước sau còn chưa quá 30 mét
Chỉ một đoạn ngắn như thế, theo lý mà nói đến Chu Tam hắt xì tôi cũng phải nghe rõ mồn một mới phải. Nhưng âm thanh vừa rồi là cái gì?
Tôi bước tới vỗ vai Chu Tam
“Khoảng cách ngắn như vậy, anh kêu làm cái quỷ gì?”
Bất luận thế nào tôi cũng không ngờ tới, cú đấm của tôi chỉ là tiện tay vỗ lên, Chu Tam trực tiếp quay người
Ban đầu vẫn còn bình thường, nhưng ngay lập tức tôi liền kêu không thành tiếng được nữa
Trên mặt Chu Tam toàn máu, toàn bộ da đầu giống như bị người ta lột mất
Huyết dịch từ trên mặt Chu Tam chảy xuống, thế mà còn bốc lên hơi nóng
Tôi phát hiện bản thân mình hoàn toàn không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi bàn tay đẫm máu của Chu Tam từng chút tới gần cổ họng tôi
“Không!”
Đột nhiên bừng tỉnh, trước mặt là một cảnh tượng chói mắt. Tôi nhảy dựng lên khỏi mặt đất, trực tiếp đâm vào vách đá trên đỉnh đầu
Kết quả, ban đầu tôi bị chóng mặt, thậm chí càng ngày càng mơ hồ hơn
Khi tôi tỉnh táo trở lại mới nhận ra Chu Tam đang ngồi đối diện tôi, hắn cầm đèn pin không biết đang nhìn cái gì, chúng tôi vẫn đang ở trong hang
Tôi bật snags đèn pin rồi rọi về phía cửa hang, cái cửa hang tối đen như mực ngay trước mặt, bất quá chỉ cách một hay hai mét
Mà Chu Tam hiện tại đang cắn đèn pin ở trong miệng, như thể hắn đang đào thứ gì đó ra khỏi vách hang
Hóa ra lúc nãy chỉ là cơn ác mộng của tôi mà thôi
Phát hiện tôi đã tỉnh, Chu Tam mới nhả đèn pin ra, tạm thời không để ý đến đồ bên trên vách đá, thay vào đó lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ rồi nói, “Quả nhiên là thanh niên, khác nhau thật, ở nơi này mà cậu còn ngủ được thì tôi cũng phục cậu”
Nhớ lại những gì đã xảy ra trong giấc mơ, tôi không khỏi thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy hiện thực đẹp đẽ vô cùng, nhưng khi hớs tới khuôn mặt không có da của Chu Tam lúc nãy, cả người vẫn không nhịn được giật mình
May mắn nó chỉ là một giấc mộng mà thôi
“Sao vậy, cậu gặp ác mộng à?”
Chu Tam nhìn tôi với bản mặt trì độn, đoán chừng là không kiềm được, trực tiếp bật cười
“Ditconme nhà anh, gặp ác mộng bộ vui lắm chắc. Anh còn cắn tôi”
Chu Tam lại cười ha hả một tiếng, rồi sau đó khoát tay nói, “Tôi cũng mặc kệ cậu có gặp ác mộng hay không, may mà còn có tôi trông coi cậu. Nếu tôi đi vào sâu trong hang, ai là người trông tiểu tử cậu đây”
“Tôi muốn anh bảo vệ tôi chắc? Anh nói xem anh bảo vệ cái gì nữa. Cái chỗ chết tiệt này ngoài tôi với anh thì còn ai vào đây nữa à?”
Chu Tam cười cười không nói
Ngược lại là tôi, ánh mắt tôi rất nhanh bị cái rương Chu Tam vừa đào ra trên vách hang thu hút
“Đây là?”
Tôi nhìn cái rương trước mặt, màu nâu đỏ, phía trên còn có chút ít đã vụn và lớp đồng xanh (gỉ), chỗ gỉ sét xanh mởm, vừa nhìn là biết đồ vật có niên đại lớn
“Tôi cũng không rõ lắm. Vừa rồi phát hiện ra, nhưng thấy cậu ngủ mất nên không làm phiền cậu”
Chu Tam ôm lấy cái rương trong tay, xem xét hoa văn bốn phía nó
“Không phải anh muốn mở ra nhìn xem bên trong có đồ gì tốt à. Cứ trước tiếp mở ra chẳng phải là xong rồi sao”
Nói xong, cũng chẳng biết tôi bị làm sao, ma xui quỷ khiến ôm cái rương, sau đó dùng sức cạy ra, cái rương cạch một cái mở ra.
Chu Tam rõ ràng không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên lấy cái hộp mở ra
Khoảnh khắc nó mở ra, tim tôi đồng thời thắt lại. Tuy nhiên rất nhanh tôi liền phát hiện trong rương trống rỗng không có gì cả. Ngoại trừ một lá bùa đã mục nát gần hết thì toàn là nước
Làm sao lại có nước trong một cái rương như vậy được?
Ý nghĩ vừa lóe, giọng nói của Chu Tam cũng truyền đến tai tôi
“Trần Tùng, tôi fuck chết cậu!”
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
8 chương
98 chương
70 chương
75 chương
6 chương