Người Vợ Câm
Chương 11
Ngủ đâu cũng hơn một giấc, bỗng nhiên Lộ Khiết giật mình thức dậy. Nàng mơ màng nhìn lên trần nhà sau đó nhìn sang bên phải.
Ý thức bắt đầu trở về, nơi đây chính là căn phòng của Dương Nhạc và cả hai đang ở Dương gia.
Đồng hồ trên bàn hiển thị một giờ khuya rồi, ấy vậy mà phía kia vẫn có người vẫn miệt mài làm việc trong đêm.
Lộ Khiết chống hai tay xuống giường để nâng cơ thể lên, nàng thấy Dương Nhạc ngồi ở bàn làm việc và hình như đang vẽ.
Đây cũng là thói quen mỗi ngày của chị ta rồi, lúc nào cũng làm quá giờ. Chẳng biết lo cho sức khỏe của bản thân gì hết
Nhưng rồi Lộ Khiết không thấy Dương Nhạc uống cà phê theo thói quen. Lẽ ra phải có ly cà phê kế bên mới đúng
Dương Nhạc xoay cổ tay, đấm nhẹ vài cái vào cổ. Cô ngáp dài vì hơi buồn ngủ và mệt mỏi, chắc do hôm nay quên uống cà phê
Lúc vừa ngước mặt lên thì thấy Lộ Khiết mở cửa đi ra ngoài. Thấy vậy cô cũng không mấy quan tâm, cô ta muốn đi đâu thì đi
Một lúc sau, Dương Nhạc có ý định đi xuống dưới pha cà phê uống thì bất ngờ có một ly cà phê đặt ngay trước mặt. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cả hai người nhìn nhau
Đừng có nói với cô là Lộ Khiết vừa rồi đi ra ngoài là xuống dưới làm cái này đó nha. Dương Nhạc câm nín, không còn từ gì để nói nữa rồi
Nhưng mà. . .bản thân cô lại có một cảm xúc gì đó rất lạ đang bùng nổ trong lòng. Kiểu như rất thích và một chút hài lòng
Lộ Khiết viết vào cuốn số, sau đó để xuống bàn rồi đẩy nó về phía Dương Nhạc
Cô không nói gì và cũng không lấy làm ngạc nhiên. Cô nhướn mày, đọc dòng chữ ấy
[Tôi biết chị quên uống cà phê nên tôi xuống dưới pha cho chị]
Miệng của Dương Nhạc hơi cong lên sau khi đọc xong, chắc do cúi đầu nên Lộ Khiết không thấy được nụ cười ấy.
Nhưng khoan, dừng lại khoảng chừng hai giây. Dương Nhạc thấy có gì đó bất thường, cô nhíu mày. Tại sao Lộ Khiết lại biết cô hay uống cà phê vào buổi đêm
"Sao cô biết tôi uống cà phê vào giờ này?"
Một câu hỏi đơn giản được đặt ra làm Lộ Khiết lúng túng. Nàng cắn môi, ánh mắt đảo sang nơi khác
Phải làm sao đây, chẳng lẽ nói là chính nàng đã hỏi người giúp việc đó. Đảm bảo nói xong, chị ta sẽ nói nàng là kẻ bao đồng, thích xen vào cuộc sống riêng của người khác
"Là cô tìm hiểu thói quen của tôi à? Từ ai? Dương Hằng? Ba mẹ? Hay người giúp việc"- Dương Nhạc dựa lưng vào ghế rồi hỏi tới tấp
Càng hỏi càng thêm bối rối, đầu óc Lộ Khiết trở nên mù mịt vì đang phân vân giữa việc nói ra hay là giữ im lặng.
Dương Nhạc cười giễu, cô lắc đầu bó tay trước người này. Xem lời nói của cô không có giá trị gì cả, người đầu tiên và duy nhất dám phớt lờ lời nói của mình
Thích thì ghi ra giấy trả lời, không thích thì im lặng.
"Nếu cô không trả lời thì tôi không uống"- Dương Nhạc ngồi thẳng lưng, duỗi tay đẩy ly cà phê ra xa
Thế là cô không muốn quan tâm nữa, cô lấy ra bản thảo đang vẽ dở dang rồi tiếp tục.
Nhìn ly cà phê của mình bị từ chối, Lộ Khiết vội vàng lấy cuốn sổ từ Dương Nhạc rồi ghi gì đó rất nhanh. Sau đó đẩy lại chỗ cũ
[Là tôi hỏi người giúp việc, chị có thể uống nó được không? Tôi sợ để lâu nó nguội sẽ không ngon, bỏ đi thì phí lắm]
"À ra là vậy"- Dương Nhạc gật đầu cười, cách làm khó này coi bộ được nha, cô nói: "Thôi được rồi, tôi sẽ uống"
Lộ Khiết mỉm cười vừa ý, chị ta chịu uống là nàng vui lắm rồi. Cứ tưởng bị từ chối thêm lần nữa.
Bây giờ cũng không còn buồn ngủ nữa vì nãy giờ nàng ngủ được mấy tiếng rồi. Thức giữa chừng làm nàng khó đi vào giấc ngủ lại như ban đầu
Lộ Khiết kéo ghế ngồi xuống đối diện với Dương Nhạc ngay bàn làm việc của cô. Dưới ánh đèn ngả màu vàng, hai người một lần nữa nhìn nhau trong không khí vô cùng ngượng
Dương Nhạc kinh nhiên, đôi mắt mở to khó hiểu khi thấy Lộ Khiết không chịu trở về giường mà lại ngồi đây. Cô dừng vẽ, đôi mày nhíu lại
"Còn chuyện gì nữa, sao không đi ngủ?"
Câu hỏi đó không có câu trả lời, Lộ Khiết im lặng nhìn Dương Nhạc rồi lại nhìn xuống mớ giấy hỗn độn trên bàn. Nàng chỉ muốn ngồi xem Dương Nhạc vẽ mấy bộ trang phục đó
Bị Lộ Khiết làm ngơ trước câu hỏi của mình, Dương Nhạc trong lòng có chút khó chịu. Thôi thì cô ta muốn làm gì thì làm, muốn ngồi hay nằm cũng được.
Hỏi thêm chỉ làm lời nói của bản thân mất giá trị.
Cứ thế thời gian trôi qua nhanh trong chớp mắt. Mới đó mà đã hơn hai giờ
Cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ trang phục, Dương Nhạc thở dài một hơi. Đôi mắt hài lòng nhìn tác phẩm của mình, quá là đẹp rồi nhỉ.
Lúc này cô mới nhận ra Lộ Khiết đã ngủ từ kiếp nào. Nàng nằm nghiêng người trên bàn, phần mặt bên trái hiện lên trong mắt Dương Nhạc
Góc nghiêng này quả thật rất xinh đẹp. Dương Nhạc thất thần, không biết có mị lực nào đó thu hút và làm cô không thể rời mắt.
Bản thân cô phải thừa nhận rằng tuy Lộ Khiết không thể nói chuyện được nhưng nàng lại sở hữu một nhan sắc vạn người muốn.
Nét đẹp tự nhiên và thuần khiết. Một chút ngây thơ trong sáng.
Dương Nhạc chống tay lên mặt, nghiêng đầu sang một bên để chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy.
Cô cũng đẹp cũng không thua kém gì nàng, cả hai đều có vẻ đẹp khác nhau. Nếu cô là người khó tính, lạnh lùng và ít nói thì nàng trái ngược lại
Và kể từ khi Lộ Khiết bước chân vào Dương gia, đặc biệt là kết hôn với cô. Cô nhận ra mình nói chuyện nhiều hơn, chịu đựng nhìu hơn mỗi khi hỏi mà nàng không trả lời
Lúc đó cô tức lắm chứ nhưng nàng cứ lầm lì cúi đầu như vậy thì trách móc kiểu gì đây. Cho dù nói khan cổ họng thì nàng cũng đâu thể trả lời
Nghĩ đến đây, Dương Nhạc nhếch mép cười bất mãn. Người con gái này thật đặc biệt, chính nàng làm thay đổi bản thân cô rất nhiều
Một vài lọn tóc nằm ngổn ngang trên gương mặt trắng hồng của Lộ Khiết. Bàn tay Dương Nhạc không tự chủ mà vươn tới, sau đó vén nó lên
Đẹp thật!
Tự nhiên lại có suy nghĩ đó, Dương Nhạc vội lắc đầu phủ nhận. Cô vẫn nên giữ khoảng cách cho với Lộ Khiết, tốt nhất là không nên có thứ tình cảm đó
.
.
.
.
.
Trong căn phòng trống, cơ thể dựa vào ghế. Đôi mắt chăm chú đọc từng chữ trên những trang giấy.
Cảm xúc dạt dào phức tạp lẫn lộn vào nhau. Dương Nhạc đọc thầm trong trí óc, nhìn cô thẩn thờ như người vô hồn
Ngày X tháng X
Em không ngủ được, em pha cà phê cho chị nhưng chị không uống. Chị ghét em đến vậy sao?
Ngày X tháng X
Dương Nhạc rất tốt, chị ấy lo lắng cho em khi em bị bệnh. Chị còn tự nấu cháo nữa, thích quá đi!
Ngày X tháng X
Chị mua cho em rất nhiều sổ trắng. Em vui lắm, rất muốn nói cảm ơn với chị bằng chính giọng nói này nhưng không thể. . .
Ngày X tháng X
Hôm nay chị chạy theo em nhưng sau đó em lại cười lên nỗi sợ của chị. Chị giận mất rồi. Buổi tối chị trả thù em vì chuyện kia, chị thật là vô sỉ!
Ngày X tháng X
Hôm nay chị lại vô tâm nữa rồi. Chị ơi. . .em muốn thấy chị cười với em
Ngày X tháng X
Chị lại gọi em bằng Nè nữa rồi, em buồn lắm nhưng vẫn hi vọng chị gọi em bằng tên thật. Em tên Hà Lộ Khiết!
Ngày X tháng X
Em lỡ cắt đứt tay và chị như vị cứu tinh của em, chị tận tình chăm sóc em. Tim em đập nhanh khi chị đặc biệt quan tâm em
Ngày X tháng X
Chị dành nguyên ngày để chở em đi mua sắm. . .mặc dù chị tỏ ra không thân với em khi ở bên ngoài.
Cuối trang giấy, một dòng chữ thật đẹp, từng chữ nắn nót như in
Cảm ơn vì tất cả mọi thứ chị làm cho em! Em nhận ra một điều. . .có lẽ em yêu chị mất rồi!
Cuốn sổ trên tay rơi xuống sàn nhà, Dương Nhạc không thể kìm chế được cảm xúc thật của bản thân. Cô không dám tin và không muốn tin đây là sự thật
Lộ Khiết. . .cô ta yêu cô rồi sao?
Không thể nào, Dương Nhạc mơ hồ lắc đầu và phủ nhận tất cả những gì vừa đọc qua.
"Không. . . không thể nào. Chuyện này không thể xảy ra. . .tất cả chỉ là giả. . .là giả thôi đúng không?"
Dương Nhạc khụy xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu. Cô không đủ can đảm để chấp nhận sự thật này, mọi chuyện đi quá xa rồi
Làm sao bây giờ, Dương Nhạc không muốn chuyện này xảy ra. Rồi sau này làm sao đối mặt với Lộ Khiết đây khi cô không thể chấp nhận
Thà không biết còn hơn biết rồi thì lại muốn trốn tránh, không đủ tự tin để gặp nhau.
Sai lầm lớn nhất của Dương Nhạc chính là đọc cuốn sổ này, giá như cô không xem thì sẽ không cảm thấy khó xử khi đối diện Lộ Khiết.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
25 chương
95 chương
49 chương
26 chương
99 chương
30 chương