Mặt sông gợn sóng lấp lánh phản chiếu ánh đèn neon trên bờ, mỹ lệ huyền ảo, không gian tràn ngập những điệu nhạc tình tứ. Mỗi buổi đêm trời trong gió mát, con phố quán rượu dọc bờ sông đều chìm trong hơi thở tửu sắc tiền tình, những nam thanh nữ tú thoải mái phung phí thời gian, sức lực và tình cảm, đắm mình trong thế giới giao thoa giữa hư ảo và hiện thực, thế giới này tràn ngập mùi vị hormone. Lúc này, Chu Bình, trong trạng thái đã cởi bỏ hoàn toàn lớp vỏ ngụy trang, ngồi một mình bên cạnh một chiếc bàn tròn nhỏ ven bờ sông, tay cầm một cốc bia lớn, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn tản hiếm có. Xa xa trên mặt sông, những con thuyền đêm chầm chậm lướt qua, phía bờ đối diện bên kia sông là những khu nhà bên bờ sông trải xa hút tầm mắt, lác đác còn sáng đèn, gió từ mặt sông thổi tới mang theo cảm giác mát lạnh. Phía sau lưng, sự hỗn tạp, rực rỡ sắc màu của con phố quán rượu dường như trở thành một thế giới khác. Hai thế giới đan xen lẫn nhau, gã đắm chìm trong đó, một sự dễ chịu hư ảo lan tỏa khắp người. Gã rất muốn cứ ngồi mãi như vậy, quên đi danh tính của mình, quên đi chuyện cảnh sát bắt giữ, quên đi chuyện không biết bao giờ mới có thể thực sự rửa tay giá kiểm, làm một người bình thường. Tất nhiên, tốt nhất là một người giàu có bình thường. Cho đến khi một sự vật xuất hiện trước mặt kéo gã trở về thực tại. Đó là một cặp mông được che bởi lớp váy ngắn bó sát, khúc trên là một đường cong hấp dẫn và một gương mặt xinh đẹp, khúc dưới là đôi chân nuột nà thẳng tắp. Ánh mắt gã đưa theo cặp mông, khi cặp mông lướt qua phía trước chiếc bàn, gã bất giác thốt ra một tiếng gọi: "Người đẹp!" Người đẹp quay đầu lại, chăm chú nhìn gã một cách hiếu kỳ. Gã khẽ giơ cốc bia lên, vuốt tóc, cười to: "Có muốn cùng uống một cốc không?" "Uống cái đầu mày!" Đáp lời gã là một giọng đàn ông thô lỗ, tất nhiên không phải là giọng của cô em xinh đẹp, giọng nói đến từ một chiếc bàn cách đó không xa. Chu Bình quay đầu lại nhìn, bảy tám thằng lưu manh choai choai ngồi xung quanh chiếc bàn, một thanh niên mặc áo jacket ngắn, tóc dựng lên, trừng mắt chửi hắn, người đẹp mỉm cười với Chu Bình vẻ có lỗi, rồi quay người trở lại bên cạnh cậu thanh niên, nhẹ nhàng ngồi xuống, hiển nhiên, đấy là bạn gái của người ta. Chu Bình cụt hứng dầu môi chửi khẽ một câu "thằng ngu", rồi quay đầu đi, đưa cốc lên tiếp tục uống bia. "Mẹ kiếp, mày chửi ai hả?" Không ngờ thính lực của thằng ngu rất tốt, câu chửi khẽ đã lọt vào tai đối phương, cậu ta đột nhiên đứng dậy, xách một chai bia, đi thẳng về phía gã. Chu Bình nheo mắt, đảo mắt nhìn đối phương một cái, ngón tay khẽ nắm chặt lấy chiếc cốc, nhưng lập tức lại thả lỏng người, hắn vác cả đống án tích trên người, không muốn gây chuyện ở bên ngoài, liền cúi đầu tiếp tục uống bia. Nhưng thái độ muốn xí xóa cho yên chuyện của hắn lại bị đối phương cho là tiếp tục thách thức, cậu thanh niên giơ chai bia lên chỉ vào trán gã: "Mẹ kiếp, mày thử bố láo với ông mày nữa xem?" Chu Bình bị gí mạnh chai bia vào đầu, lập tức đứng dậy, mặc dù thân thủ tốt, nhưng dù sao hắn cũng không phải là cao thủ võ lâm gì, nếu đối phương giáng vào đầu gã từ phía trên, gã sẽ không thể né được. Cô người yêu của cậu thanh niên và đám bạn cùng bàn thấy sắp xảy ra xung đột, liền lao cả tới, xúm lại chặn giữa hai người, đẩy cậu thanh niên ra phía sau, khuyên can cậu ta, lại có người đến trước mặt Chu Bình, tỉnh bơ vỗ vai hắn khuyên giải, bạn tôi uống say rồi, anh cũng đừng găng theo nó, nó rất nóng tính Chu Bình trừng mắt hằn học nhìn đám thanh niên, mấy giây sau, cố gắng kiềm chế cơn giận, lùi về phía sau một bước. Cậu thanh niên bị cả đám người chặn lại, vẫn cầm chai bia, chỉ về phía Chu Bình từ xa: "Ngồi xuống, có nghe thấy không hả, ngồi xuống! Mẹ kiếp, mày còn dám đứng dậy! Hôm nay ông mày bắt mày quỳ xuống!" "Quỳ cái con mẹ mày!" Chu Bình thấy hắn được đằng chân lân đằng đầu, không kìm được chửi một câu, nếu là trước đây, gã đã lao tới túm lấy thằng ngu đó ném xuống sông từ lâu rồi, người bình thường gặp loại lưu manh này đều không dám động vào, nhưng Chu Bình là tội phạm hình sự nghiêm trọng đã từng làm cảnh sát bị thương, làm gì có chuyện sợ hắn? Những câu chửi vừa văng ra, hắn liền lập tức hối hận, sếp đã nhắc rất nhiều lần, trong thời gian phạm tội tuyệt đối đừng gây chuyện bên ngoài. Chu Bình cũng không muốn gây chuyện, những câu chửi lại của gã đã khiến đối phương sôi tiết, cậu thanh niên ném luôn chai bia về phía hắn, gầm lên: "Con mẹ mày muốn chết hả?" Choang một tiếng, Chu Bình né ra phía sau theo bản năng, chai bia không ném trúng vào gã, nhưng làm vỡ chiếc thùng đựng bia trên mặt bàn, bia và đồ ăn vặt trong đĩa bắn đầy lên người gã. Sắc mặt Chu Bình xám lại, gã hung hãn trừng mắt nhìn đối phương, mắt ánh lên sắc lạnh, ý định gϊếŧ người lóe lên trong đầu. Thấy sắp đánh nhau, khách ở những bàn gần đó lập tức dạt ra thành vòng rộng xung quanh như nước thủy triều. Bảo vệ khu phố quán rượu phát hiện thấy tình hình, vội lao tới hét to: "Này, không được đánh nhau!" Đám thanh niên choai choai ngồi ở bàn đó đều là đám ăn chơi con nhà giàu, suốt ngày đàn đúm ở những quán bar, vũ trường, đã quá quen với cảnh đánh nhau, một anh chàng xăm mình, to cao lực lưỡng trong số đó cậy đông người, biết Chu Bình có một mình không dám động thủ, làm bộ đi tới, vỗ vào vai gã: "Người anh em, bạn tôi uống say rồi, anh dùng chấp, xin lỗi nó một câu rồi đi đi." Chu Bình nhìn vào bàn tay cậu thanh niên cao lớn đang vỗ vào vai gã, chỉ muốn bẻ gãy cái móng lợn đó ngay tại chỗ. Nhưng lại nghĩ bụng con phố quán rượu là trọng điểm tuần tra của đội an ninh, thường xuyên có xe cảnh sát lượn ở bên ngoài, gã không được nóng vội. Có điều bắt gã xin lỗi, là chuyện không thể. Gã suy nghĩ mấy giây, rồi lẳng lặng quay đầu bỏ đi. Thằng cao to cười gọi một câu: "Này, cũng nóng tính nhỉ." Có điều hắn thấy đối phương bỏ đi, là non gan chịu thua rồi, cũng không đuổi theo là khó. Nhưng cậu thanh niên gây sự thấy gã bỏ đi luôn như vậy, máu nóng bốc lên đỉnh đầu, lập tức chửi rống lên: "Con mẹ mày!" Cậu ta vùng ra khỏi lũ bạn đang lôi túm, lao tới, đạp thẳng vào mông Chu Bình, khiến gã ngã lăn quay, va đổ một chiếc bàn. Chu Bình bám vào ghế đứng dậy, quay người định đánh lại, nhưng thấy cậu thanh niên đã bị đám bạn kéo lại, gã nghiến răng đúng yên tại chỗ, do dự đắn đo. Thẳng thắn mà nói, gã không ngại đánh nhau, kể cả đối phương là đám người này. Có điều, một mình đánh nhau với một đám người, ra tay phải vừa nhanh vừa hiểm, nhanh chóng đốn cho mấy thằng ngã không bò dậy được, kết thúc trận chiến. Nếu không bấy nhiêu người cùng vây lại tẩn gã, không lôi những hung khí như dao găm ra, gã cũng không đỡ được. Nhưng nếu gã mạnh tay, tức là ra đòn độc. Gã và Lưu Tề đều từng là đặc công, hơn nữa đều vô cùng chuyên nghiệp, lúc xuất ngũ suýt nữa thì được gọi vào cục An ninh quốc gia. Hắn sợ là nếu ra tay thật, lũ khốn kiếp này sẽ bị đánh chết hoặc tàn phế, như vậy sẽ không phải là án gây rối trật tự an ninh, mà là án hình sự, cảnh sát thấy một mình gã có thể đánh sập mặt một đám người, phân tích thể hình của gã, rất có khả năng vụ cướp tiệm vàng năm xưa và vụ đột nhập nhà riêng liên tiếp trộm cướp tài sản bây giờ sẽ bị phát hiện chỉ vì trận đánh nhau này. Tối nay gã hoàn toàn không ngụy trang, nếu cảnh sát vì lí do này mà điều tra, kiểu gì gã cũng không thoát được. Chỉ trong mấy giây, sau khi bình tĩnh cân nhắc thiệt hơn, Chu Bình hít thở sâu một hơi, từ bỏ suy nghĩ đánh trả, đang định quay người bỏ đi một lần nữa, chợt một bóng người từ bên cạnh lao ra, trong lúc không người nào phòng bị, một cú đá song phi đạp thẳng vào ngực cậu thanh niên gây sự, cú đá quá mạnh, khiến cậu ta văng ra khỏi đám bạn đang lôi giữ, đập rầm một cái xuống cái bàn nhựa. Thấy cậu thanh niên bị đạp văng ra, đám bạn cùng bàn lập tức phản ứng, cầm chai bia, bàn, ghế lên làm vũ khí, ném bừa về phía người đó. Chu Bình nhận ra là Lưu Tề, lập tức thấy đau đầu, Lưu Tề làm mọi việc đều hết sức cực đoan, không bị nặng nhẹ, bình thường chỉ có gã mới kìm được hắn lại, hắn mà xông vào chắc chắn sẽ đánh cho đám này thừa sống thiếu chết, gã vội nhanh tay túm lấy một cái ghế, vung vào đám đông, túm lấy Lưu Tề, điên tiết gầm lên: "Mẹ kiếp, đừng có gây chuyện nữa, chuồn!" Nói rồi, túm lấy hắn lủi vào đám cây ở cạnh quán rượu. Gã lôi Lưu Tề chạy thục mạng, không dám dừng lại một giây, đâm trái quẹo phải, vòng vo một quãng đường dài, cuối cùng chui ra từ một chỗ không có người, băng qua đường, đến một con phố hẻo lánh mới dừng lại thở dốc. Nghỉ mấy giây, Chu Bình liền gầm lên chửi: "Não cậu úng thủy rồi hả! Cậu có biết ngày nào xe cảnh sát cũng đổ ở phía ngoài con phố quán rượu đó không, đội tuần tra cơ động đấy có biết không! Làm loạn lên mà bọn chúng đến thì làm thế nào? Cậu có đánh được không? Có chạy được không? Thằng chó chết ấy đá tôi chứ có đá cậu đâu, sốt sắng cái gì! Tôi đã cố nhịn không động thủ, cậu giỏi thật đấy, đạp một phát bay cả người, cái chân vô hình hả! Mẹ kiếp, cậu tự nói xem, cậu đã đá gãy xương sườn của thằng đó chưa?" Lưu Tề bị gã mắng cho im thin thít, huơ huơ tay vẻ lo lắng bất an. "Cậu cũng không biết? Chính cậu đá mà lại không biết à? Tôi thấy cú ấy chắc chắn đã làm nó gãy xương rồi!" Chu Bình đi đi lại lại đầy lo lắng, một lát sau, nửa như an ủi mình. "Thằng khốn đấy còn trẻ, cú đá của cậu Không làm nó chết được. Nếu đối phương là một lão già, cậu đá một phát như vậy mà chết người thì làm thế nào? Thế thì sẽ thú vị đấy, bấy nhiêu vụ án xảy ra, cảnh sát không biết chúng ta là ai, kết quả, cậu đá một cú chết người, cảnh sát tiện đà phá luôn những vụ án lúc trước." Vẻ mặt Lưu Tề đầy oan ức, tay làm đủ loại động tác ra hiệu để giải thích, ý là lúc đó hẳn mất bình tĩnh, không suy xét được nhiều như vậy. Chu Bình nhìn bộ dạng của hắn, xua tay nói: "Thôi, chuyện gây lộn đánh nhau ở con phố quán rượu ấy xảy ra như cơm bữa, may mà cậu chỉ làm bị thương một thằng, lúc cuối tôi thấy lũ ấy rút cả dao ra rồi, chắc là đám lưu manh đó cũng không dám chủ động báo cảnh sát. Kể cả cảnh sát thấy có chuyện mà đến, những người bên cạnh cũng sẽ nói là thằng ngu đó động thủ trước, hơn nữa bọn chúng còn rút dao ra, cảnh sát chắc cũng không phí sức tìm chúng ta." Lưu Tề hoang mang gật đầu, tiếp thu lời giáo huấn. Chu Bình thở phào một hơi, nghĩ lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, trong lòng vẫn còn sợ. May mà lúc đó phản ứng nhanh, gã ngay lập tức kéo Lưu Tề cắm đầu chạy, xuyên qua bấy nhiêu lối đi trong đám cây, sau khi sự việc xảy ra, nếu cảnh sát muốn điều tra tung tích của bọn chúng, cũng không phải là chuyện dễ. Dù sao cũng chỉ là đánh nhau, bọn lưu manh oắt con động thủ trước, không phải là án mạng, cảnh sát cùng lắm cũng chỉ xem lại camera giám sát ở bên cạnh, không huy động nhiều quân làm gì. Chu Bình phân tích kĩ một hồi, cuối cùng cũng yên tâm, mới vỗ vào vai Lưu Tề, chế nhạo: "À mà sao cậu về sớm thế? Tôi cứ tưởng chí ít cầu phải chơi đến khuya chứ, xem ra tôi đã đánh giá cậu quá cao đấy. Ừm...!thế hôm nay cậu đã làm mấy lần?" Lưu Tề lắc đầu vẻ hơi thất vọng, lôi điện thoại di động ra, đánh mấy chữ vào mục sổ ghi chép: "Cô ấy đến tháng." Mặt Chu Bình lập tức biến sắc, gã rút một điếu thuốc, hỏi giọng lạnh băng: "Hôm nay cậu lại đưa tiền cho cô ta hả?" Lưu Tề gật đầu. "Đưa bao nhiêu?" Lưu Tề giơ ra năm ngón tay. "5 nghìn à?" Lưu Tề lắc đầu. "50 nghìn?" Chu Bình sầm mặt, "Số tiền đưa cho cậu hôm qua, cậu đưa cả cho cô ta?" Lưu Tề im lặng thừa nhận. Chu Bình dựa người vào hàng rào chắn bên đường dành cho người đi bộ, im lặng hút thuốc, một lúc lâu sau, lại lên tiếng: "Nếu tôi nhớ không nhầm, tháng trước, lúc hẹn hò với cậu, cô ta cũng đến tháng. Cậu có bao giờ nghĩ, tại sao cô ta toàn chọn lúc đến tháng để hẹn gặp cậu?" Lưu Tề đánh mấy chữ: "Bình thường đi làm bận." "Đi làm bận, cô ta là nhân viên phục vụ ở trung tâm giải trí chứ gì, bình thường bận rộn kiếm tiền với khách năng, chỉ lúc đến tháng nghỉ ngơi mới hỏi đến cậu." Nét mặt Lưu Tề lộ vẻ không vui. "Tôi đã nói nhiều rồi, chơi gái, đánh bạc, nghiện hút, đánh bạc và nghiện hút thì tuyệt đối đừng có dính vào, dây vào hai món này đều tan cửa nát nhà, chỉ có chơi gái là không sao, chưa thấy thằng đàn ông nào phá sản vì chơi gái. Nhưng phải thêm một điều kiện, lúc chơi gái, không được có tình cảm thật. Con người cậu quá đơn giản, ít tiếp xúc với các chiêu trò trong xã hội, con đàn bà đó, tôi nhìn một cái đã biết ngay là loại diễn trò, cậu nghe vài câu cô ta nói đã bị mắc lừa là sao, lại cứ tưởng cô ta thật lòng với cậu, thích cậu. Chúng ta kiếm chút tiền phải liều mạng mạo hiểm như vậy, cậu có tiền một cái là đưa ngay cho cô ta." Lưu Tề vội đánh chữ: "Không phải cô ấy chủ động xin, là tôi muốn đưa cho cô ấy, cô ấy không bao giờ hỏi xin tiền tôi, cô ấy nói để dành đủ tiền sẽ chuyển nghề." "Đấy rõ rành rành là chiêu trò mà, cậu không hiểu à? Cô ta thích cậu ở điểm gì, vì cậu đẹp trai, vì cậu có tiền, hay vì cậu là một thằng câm? Cậu chẳng là gì hết, cô ta thích cậu vì cái gì! Cậu cứ nghĩ là tốt với cô ta, đàn ông tốt với cô ta còn đang xếp hàng dài! Có loại đàn ông nào chưa qua tay cô ta, gái điếm không có tình cảm, cậu đúng là ngốc quá!" Chu Bình kéo tay hắn, chỉ vào một tòa nhà đằng xa, hỏi, "Cô ta ở ngay tòa nhà kia chứ gì? Đi, tôi giúp cậu đòi lại tiền, con đĩ này cũng chỉ lừa được những thằng ngu như cậu, làm tôi sôi tiết rồi đấy!" Lưu Tề hất luôn tay gã ra, bực mình trợn mắt nhìn gã, mấy giây sau, viết vào điện thoại di động: "Anh đừng chửi cô ấy." "Mẹ kiếp!" Chu Bình mím môi, như thể thở hắt ra một hơi, rồi lại tựa vào hàng rào chắn, chậm rãi hút thuốc, gã biết có những điều, cho dù là anh em, cũng không được nói. Lưu Tề chưa yêu bao giờ, lần này đâm đầu vào, dăm bữa nửa tháng khó có thể tỉnh ra được. Lúc này, điện thoại di động của Chu Bình kêu lên một tiếng, Chu Bình mở máy, là tin nhắn của sếp, chỉ có một chữ: "Đến." Chu Bình gọi Lưu Tề: "Về cái đã, sếp tìm chúng ta." Bọn chúng về đến căn nhà cho thuê ẩn trong một khu vực nửa thành thị nửa nông thôn đang chờ dỡ bỏ, mở một phần mềm âm mô phỏng trên máy vi tính, lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn trả lời sếp: "Có mặt ở nhà rồi." Rất nhanh chóng, phần mềm âm thanh ào đổ chuông, Chu Bình kích vào nút nói chuyện. "Các anh vừa đi đâu?" Giọng của sếp luôn đều đều từ tốn. "Uống bia." Chu Bình trả lời thành thật. "Các anh không nên đi ra ngoài, ngày kia là hành động rồi, các anh cần cẩn thận ghi nhớ kế hoạch trong đầu." Chu Bình rất hối hận về vụ xung đột ngày hôm nay, gã trả lời một cách thành khẩn: "Ngày mai chúng tôi sẽ không ra ngoài, sẽ chuẩn bị kĩ càng." "Rất tốt, ngày kia là lần cuối cùng, nhất định phải cẩn trọng như trước." "Yên tâm đi, chúng tôi là dân chuyên nghiệp mà, anh cũng biết điểm này." Trong máy vi tính yên lặng giây lát, rồi thong thả nói: "Về kế hoạch lần này, tôi cần điều chỉnh một chút.".