Người Tới Không Tốt

Chương 62 : Vượt qua giới hạn

Người tới không tốt May 9, 2015 1 Comment Tưởng Dư Phi đột nhiên nở nụ cười, ngay sau đó lạnh lùng nhìn về phía bố, hỏi: “Sao bố biết người đó là Phương Dĩ, bố đã sớm biết Phương Dĩ ở đây?” Tưởng Quốc Dân nói: “Bây giờ là tao hỏi mày, không phải mày hỏi tao!” “Bố không trả lời, đáp án đã rõ ràng. Bố, bố đã sớm biết Phương Dĩ ở đây.” “Tao biết nó ở đây thì thế nào?” Tưởng Dư Phi nói: “Tuần trước Phương Dĩ bị người ta đẩy xuống biển.” “Mày đây là ý gì!” “Con không muốn nói thêm nữa.” Tưởng Dư Phi cụp mắt, “Con chưa bao giờ hỏi tới chuyện bố làm bên ngoài, trước đây sẽ không hỏi, bây giờ sẽ không hỏi, sau này càng sẽ không. Bây giờ con xin bố đừng can thiệp vào cuộc sống riêng của con.” Tưởng Quốc Dân cả giận nói: “Tao là bố mày, mày lại dùng cái thái độ này nói chuyện với tao?” Tưởng Dư Phi không muốn dây dưa với bố, cầm lấy ví tiền và chìa khóa đi khỏi. Tưởng Quốc Dân tức giận đến đau tim, che ngực ngồi xuống, kéo dài một lúc lâu, mới gọi một cú điện thoại, nói: “Làm việc không làm sạch sẽ, để lại một cục diện rối rắm, tôi quá thất vọng về cậu!” Đồng Lập Đông ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát mới nói: “Tôi sẽ giải quyết.” “Cậu còn có thể giải quyết thế nào, bây giờ đã khiến cảnh sát chú ý, cậu muốn chết thì có thể, tự mình đi chết, đừng kéo tôi xuống nước!” Đồng Lập Đông nói: “Xin ngài Tưởng yên tâm.” Lúc này Đồng Lập Đông đang ngồi trong xe, đối diện xe là khách sạn Phương Dĩ vào ở. Anh ta đã biết chuyện Phương Dĩ và Chu Tiêu chia tay, tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng hai người này rõ ràng đã làm căng, nếu không Phương Dĩ sẽ không chuyển ra ngoài ở. Anh ta lấy ra một điếu thuốc, gõ trên tay lái, lại không đốt. Anh ta nhìn bàn tay kẹp thuốc lá của mình, đôi tay này trước đây cầm bút, sau đó cầm súng, tuần trước cầm một sợi dây thừng. Anh ta vốn định siết cổ Phương Dĩ, nhưng gần đến cuối, anh ta lại chỉ đẩy Phương Dĩ xuống, hễ lúc đó làm thêm một bước, hôm nay cũng sẽ không để lại cục diện rối rắm, tại sao khi đó anh ta không làm? Đồng Lập Đông không nghĩ ra, cũng không muốn tốn sức, đẩy cửa xe ra đang định xuống xe, đột nhiên nhìn thấy phía trước một bóng dáng quen thuộc đi vào khách sạn, anh ta lập tức đóng cửa xe lại. Phương Dĩ ở tầng mười sáu, trên hành lang trải thảm, giày cao gót đạp lên không hề phát ra âm thanh. Thẩm Lệ Anh nhìn hai bên một chút, tháo kính mát xuống gõ cửa. Phương Dĩ vừa tắm xong, lau tóc mở cửa cho bà. Thẩm Lệ Anh nói: “Bây giờ sao con có thể gội đầu!” Phương Dĩ ngẩn người, cầm khăn lông không nhúc nhích. Thẩm Lệ Anh nhíu mày: “Mau đi lấy máy sấy tóc, đừng để bị lạnh.” Phương Dĩ hất tóc một chút, để khăn lông xuống nói: “Tôi chờ lát nữa sẽ sấy, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại?” “Mẹ muốn tới thăm con.” Phương Dĩ cụp mắt, chỉ sofa bên cửa sổ: “Ngồi đi.” Thẩm Lệ Anh ngồi xuống, quan sát Phương Dĩ, hỏi: “Cơ thể thế nào?” “Không có gì đáng ngại.” Thẩm Lệ Anh nói: “Mẹ biết con sẩy thai và phù phổi cấp tính, chuyện khác không nói trước, con phải điều dưỡng cơ thể cho tốt.” Mắt Phương Dĩ chua xót, cô nghiêng đầu nói: “Ừm.” “Đã báo cảnh sát nhiều ngày rồi, phía cảnh sát nói thế nào?” “Vẫn đang điều tra, không có người chứng kiến, bắt đầu điều tra có chút khó khăn.” Thẩm Lệ Anh hơi cúi đầu, nói: “Nhất định là Tưởng Quốc Dân, hắn ta hại bố con còn chưa đủ, còn muốn hại con!” “Bà khẳng định là ông ta?” “Trừ hắn ra thì còn có thể là ai! Hắn làm đủ trò xấu, dựa vào tập đoàn Âu Hải làm xằng làm bậy ở bên ngoài. Nếu không phải mẹ tìm thế nào cũng không tìm được chứng cứ, mẹ đã sớm báo cảnh sát bắt hắn rồi! Trước đây con đi gần Tưởng Dư Phi, Âu Duy Diệu từng nhắc tới con trước mặt hắn, nếu hắn tìm người điều tra, không khó phát hiện thân phận của con!” Cho dù là Tưởng Quốc Dân tìm người làm, Phương Dĩ cũng không thể nói với cảnh sát, nếu không liên lụy quá nhiều, vả lại Tưởng Quốc Dân có danh dự có địa vị, trong tình huống không có bằng chứng, cô tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Thẩm Lệ Anh đứng lên, đi tới trước mặt Phương Dĩ, nắm tay cô: “Mẹ biết con nhất định trách những chuyện trước đây mẹ đã làm, từ đầu đến cuối con không muốn giúp mẹ lấy bằng chứng ở chỗ Chu Tiêu, có phải không?” Phương Dĩ cúi đầu: “Tôi không giúp được bà.” Thẩm Lệ Anh thở dài: “Trước đây mẹ luôn miệng nói không muốn liên lụy con, còn muốn đuổi con khỏi tập đoàn Âu Hải, nhưng tất cả mọi chuyện mẹ làm sau này, đều hoàn toàn ngược lại. Mẹ thực sự chờ quá lâu rồi, chờ không có kiên nhẫn, có lúc vừa tỉnh dậy, cũng không phân biệt rõ mình ở đâu, không có mục tiêu không có dục vọng, suy nghĩ duy nhất, chỉ có báo thù. Tiểu Dĩ, mẹ hỏi con thêm một lần nữa, con thực sự không muốn giúp mẹ?” Phương Dĩ ngẩng đầu nhìn bà, rất lâu mới nói: “Nếu Tưởng Quốc Dân thực sự có vấn đề, bà có thể viết thư tố cáo, giao hết tất cả cho cảnh sát xử lý. Bà không phải cảnh sát, cũng không phải Thượng đế, bà không có năng lực làm những chuyện này.” “Mẹ không có năng lực, nhưng con có.” Phương Dĩ muốn mở miệng, Thẩm Lệ Anh ngắt lời cô: “Nhưng con không muốn, mẹ sẽ không ép buộc con nữa. Mẹ chỉ hi vọng con biết, những chuyện khác mẹ đều không hối hận, mẹ chỉ hối hận đêm đó để con chạy một mình, để con chịu tổn thương không thể bù đắp được. Nhưng mẹ nói nhiều lời xin lỗi hơn nữa cũng vô dụng, mẹ cũng sẽ không xin con tha thứ, mẹ chỉ muốn cho con biết, con và chị con đều là con gái của mẹ, mẹ chỉ hi vọng các con đều tốt.” Phương Dĩ không biết rốt cuộc mình có hận Thẩm Lệ Anh hay không, cô chỉ biết, cô không phải lòng gan dạ sắt, Thẩm Lệ Anh chỉ cần nói vài câu, cô đã vô cùng chua xót, có lẽ người bị bệnh sẽ cực kì yếu đuối, cô tìm cho mình một lý do như vậy. Thẩm Lệ Anh liên tục tới chăm sóc cô ba ngày, mỗi ngày đều ở đủ hai tiếng. Bà giúp Phương Dĩ gội đầu một lần, dặn dò cô một số chi tiết về phương diện hộ lý, trước khi đi bà lặng lẽ nhìn thoáng qua túi hàng trên sofa, ba ngày nay, mỗi lần bà tới đều có thể thấy trong phòng mua thêm đồ mới. Thẩm Lệ Anh ngoắc môi, nắm tay Phương Dĩ: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mẹ lại đến.” Nhưng hôm sau, Thẩm Lệ Anh lại không thể tới, vì phòng bên cạnh Phương Dĩ có một người ở. Tưởng Dư Phi để túi đồ xuống, Phương Dĩ thăm dò phòng bên cạnh, đóng cửa lại nói: “Mỗi ngày anh đều đưa thức ăn đồ dùng tới, em lại không tàn phế, có cần gì sẽ tự mua.” “Anh tiện đường.” “Bây giờ anh tiện đường ở khách sạn?” Tưởng Dư Phi lấy đồ trong túi ra, nói: “Mấy ngay nay anh tạm thời ở đây, một mình yên tĩnh. Anh đã xin chuyển đi nơi khác, đến lúc đó đi cùng với em.” Phương Dĩ kinh ngạc: “Tại sao?” Tưởng Dư Phi cười nói: “Anh đã chia tay với Âu Duy Diệu, vốn định dứt khoát từ chức, đi thẳng một mạch, nhưng sau đó suy nghĩ một chút, nếu có thể chuyển đi nơi khác cũng rất tốt, quay lại chỗ cũ, chúng ta có thời gian còn có thể về trường đi dạo.” Phương Dĩ suy nghĩ một chút, khẽ cắn răng nói: “Tưởng Dư Phi, em và anh chỉ có thể làm bạn!” Tưởng Dư Phi kinh ngạc: “Đương nhiên là bạn, nếu không em tưởng là gì?” Phương Dĩ nhỏ giọng nói: “Em không thích anh.” “Em phải dùng tới cách nói trực tiếp như vậy?” Tưởng Dư Phi mỉm cười, “Anh chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, đừng nghĩ anh có tính mục đích như thế.” Lời đã mở ra, Phương Dĩ cũng không thể nói thêm gì nữa. Cô ở trong khách sạn ở đến nổi mốc, thấy cơ thể mình gần như hoàn toàn bình phục, muốn ra ngoài dạo một vòng. Tưởng Dư Phi nói gì cũng muốn đi cùng cô, Phương Dĩ hết cách, chỉ có thể đi cùng anh ta, đi dạo hai tiếng ở công viên gần đó rồi về. Hai người ra đầy mồ hôi, sau khi tạm biệt vào phòng, Phương Dĩ lấy đồ ngủ chuẩn bị tắm, ngoài phòng có người gõ cửa, cô hỏi: “Ai đó?” Đối phương nói: “Anh.” Phương Dĩ dựa vào tường: “Không mở.” Đối phương nói: “Mở một chút.” Phương Dĩ phớt lờ anh, đi thẳng tới nhà tắm tắm. Tắm xong ra ngoài, lại có người gõ cửa, Phương Dĩ nhíu mày: “Ai đó?” “Phục vụ phòng.” Giọng lạ. Phương Dĩ nhìn mắt mèo, mở hé cửa: “Tôi không có gọi thức ăn.” Người phục vụ nói: “Có một vị gọi cho cô.” Dừng một chút, “Anh ấy nói anh ấy đã trả tiền, cô còn muốn gì có thể tùy ý gọi.” Dừng một chút, anh ta nhăn mặt, có chút khó khăn nói, “Anh ấy còn nói, anh ấy có tiền, tiền nhiều quá xài không hết, bảo cô giúp một chuyện.” Phương Dĩ nói: “Sao anh ta không trực tiếp dùng tiền mặt?” Mắt người phục vụ đột nhiên sáng rỡ: “Vị đó nói cô nhất định sẽ hỏi như vậy, nguyên văn của anh ấy là ‘Nói nhiều tiền thô tục, chúng ta nói tình cảm’!” Phương Dĩ chuẩn bị đóng cửa: “Nói cho anh ta biết, tôi với anh ta không có tình cảm để nói, tiền tôi cũng nhiều lắm, xài không hết!” Cửa đột nhiên bị người khác chặn lại, Phương Dĩ không đóng được, nhìn ra ngoài, chỉ nghe có người nói: “Đúng lúc anh thua cổ phiếu, cho anh mượn ít tiền xài!” Phương Dĩ cười khẩy một tiếng, dùng sức đóng cửa, hai luồng lực anh đẩy tôi kéo, đột nhiên, một vật thể chui vào cửa, Phương Dĩ không kịp thu tay, cửa đóng lại, chợt kẹp chặt, một cái đầu lớn kẹt giữa khe cửa. Mặt Chu Tiêu đỏ lên, khó nhọc nói: “Đầu anh bị cửa kẹp rồi, cứu mạng…”