Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 66 : So với phụ nữ còn giống hơn phụ nữ

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Cát Lệ, kêu to: "Cái gì?" Gương mặt Cát Lệ nhăn nhó, nhìn hai người quản lý nói: "Các người không nghe lầm, Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh muốn tới nhà hàng chúng ta dùng cơm! Hơn nữa mười lăm phút nữa sẽ tới, Tổng Giám đốc ra lệnh, không cần chuẩn bị gì cả, để cho chúng ta . . . . . Tùy ý là được. . . . . ." Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng nghe xong, cùng ngẩng mặt nhìn Cát Lệ một cái, ngay lập tức quay ra hai bên, nói với tất cả nhân viên nhà hàng tây: "Tất cả chuẩn bị, sau mười lăm phút nữa Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh sẽ tới nhà hàng! Lập tức sửa sang lại mặt mũi, dáng vẻ của các người, lau dọn tất cả bụi bậm trong nhà hàng cho tôi!" "Dạ!" Tất cả đồng nghiệp nghe xong, ngay lập tức vào vị trí làm việc của mình, gật đầu xác nhận!! Khách sạn Á Châu, tổng cộng chia làm mười ba nơi, tất cả đều có phong cách khác nhau, nhà hàng Trung quốc, nhà hàng Tây và nhà hàng Pháp là nhà hàng đặc sắc, mà Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt quản lí nhà hàng Tây, nổi tiếng là nhà hàng Ngự Tôn (dành kho những khách cao quý), ước chừng hai ngàn mét vuông, chia làm phòng ăn chính và quầy rượu ở phía sau, do nhà thiết kế nổi tiếng Kesi Li người Canada thiết kế, lấy phong cách rực rỡ của Châu Âu làm chủ, nhà hàng có hai tầng, tầng một mặt hướng biển rộng, tầng hai hướng ra sân thượng, thiết kế một phòng VIP trang nhã, phối hợp hai chủ đề ngày và đêm, mỗi khi hoàng hôn dần buông, có thể ngắm cảnh sắc mặt trời lặn. Vào ban đêm, cảnh sắc lãng mạn mê đắm, bầu trời đầy sao và tiếng sóng vỗ bờ phía xa xa, có thể nói nhà hàng Ngự Tôn tuyệt vời nhất Khách sạn Á Châu! Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng lập tức chia nhau làm việc, một người nhanh chóng kiểm tất cả thức ăn nhà hàng, cùng với bày biện bàn ghế, tất cả hoa hồng có bị héo úa hay không, cẩn thận đưa ngón tay thon dài quẹt nhẹ trên mặt thủy tinh bàn kim loại một đường, xác định không có chút bụi bặm, sắc mặt cô mới hòa hoãn..... Tào Anh Kiệt nhanh chóng đi ra nhà hàng đi tới hành lang phía bên trái, vừa mới đi chưa xa cũng đã nhìn thấy một đầu bếp lặng lẽ đi ra, cầm điện thoại di động sắc mặt có chút gấp rút muốn gọi điện thoại anh lập tức chỉ vào tên nhóc kia, cố ý nói: "Tổng Giám đốc cũng sắp tới, còn dám trong thời gian làm việc gọi điện thoại? Không muốn sống nữa đúng không?" Đầu bếp vừa nhìn thấy là Giám đốc Tào, anh ta hốt hoảng cất điện thoại di động lo lắng nói, tôi lập tức trở về làm việc, tôi lập tức trở về làm việc, anh ta nói xong, người đã xông vào phòng bếp, Tào Anh Kiệt mơ hồ cười một tiếng, lại nhanh chóng đi vào phòng bếp, ánh lửa lóe sáng chiếu rọi các món ăn, không khí trong phòng bếp nhà hàng tây vô cùng bận rộn, nhìn lão đầu bếp đang đứng trước một đĩa trứng cá muối cua hoàng kim, vẻ mặt nhăn nhó suy nghĩ, anh lập tức đi tới sau lưng lão đầu bếp, đôi tay nắm chặt bờ vai của ông ta, vừa bóp cho ông ta vừa cười nói: "Lão Quách! Chút nữa Tổng giám đốc sẽ tới nhà hàng tây chúng ta dùng cơm, làm phiền ông dặn dò mấy đứa bé của ông phải biểu hiện thật tốt một chút! Hơn nữa đã lâu Tổng giám đốc không có đến nhà hàng tây chúng ta dùng cơm!" Quách Đông Lâm, sáu mươi tuổi, đầu bếp lâu năm, ngày hôm nay sau khi kiểm tra xong món ăn mới nhưng ông ta có cảm giác món ăn này còn thiếu chút mùi vị, đang phiền não, bị Tào Anh kiệt bóp như vậy ông ta phát cáu phủi bàn tay trên bả vai, tức giận xoay người, dùng giọng nói hơi khàn khàn, nhìn Tào Anh Kiệt la hét: "Cậu không biết quần áo đầu bếp chúng tôi đều phải khử trùng mới có thể mặc hay không? Bóp cái gì bóp!! Ai mượn, không cần phục vụ!! Cũng không cần cậu nhắc nhở!! Nơi này mỗi ngày kiểm tra, ba ngày tổng kiểm tra, những đứa bé này, nếu cậu thấy không hài lòng, hiện tại chọn lấy vứt bỏ là được rồi, còn phải đi vào nhắc nhở?" Tào Anh Kiệt nhìn bộ dáng kia của ông ta, ngẩng đầu nhìn thấy phụ tá đầu bếp ở trước mặt đang nháy mắt với mình, lắc đầu một cái, bày tỏ tâm trạng của ông ta không tốt, anh lập tức cười nói: "Ôi chao! Tôi cũng không phải là không hài lòng, rất lâu tôi không tới nói chuyện phiếm với ông, nhớ ông chứ sao...." "Cút!" Quách Đông Lâm tức giận vỗ một cái làm đĩa thức ăn trước mặt nhảy lên, gào lớn! "Vậy chút nữa làm phiền ông!" Tào Anh Kiệt cười đi khỏi. Lão Quách quay đầu, nhìn theo bóng lưng Tào Anh Kiệt, buồn bực tức giận nói: "Mặt mũi so với phụ nữ còn giống như phụ nữ! Vừa nhìn cả người không thoải mái!" "Phốc!" Tất cả phụ tá đầu bếp rối rít che miệng cười trộm. Tào Anh Kiệt nhanh chóng đi ra khỏi phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy nhân viên Tiểu Đào đang cầm thực đơn muốn bước nhanh vào phòng bếp, anh lập tức đi tới trước mặt của cô gái kia, chỉnh sửa cái nơ trước cổ áo cho cô một chút, kéo áo gi-lê đồng phục bên hông của cô, mới nói: "Lúc nãy nơ áo cô bị lệch, đoán chừng lại muốn cho Trần Mạn Hồng đánh!" "Cám ơn Giám đốc!" Tiểu Đào mỉm cười tiếp tục đi về phía trước. Tào Anh Kiệt cười đi về phía trước, cũng đã thấy Trần Mạn Hồng dẫn mười hai trưởng kíp nhanh chóng đi tới bên cạnh thang máy, anh cũng nghiêm mặt bước nhanh đến bên cạnh thang máy chờ đợi.