Edit: Hiểu Đồng Beta: Tuyết Ảnh Nhi Tô Noãn thu hồi tầm mắt nhìn Lê Sùng Sâm, tầm mắt sắc bén bên cạnh đánh vào trên mặt, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thanh thanh đạm đạm trong suốt của Niếp Hiểu Dĩnh thản nhiên nhìn cô, Tô Noãn chỉ là lạnh nhạt quay mắt đi, sau đó cúi đầu. “Xin giới thiệu với mọi người một chút, tổng giám phòng ban nghệ thuật Hoa Đông Mị Ảnh tiểu thư Cù Ý Noãn.” Âm thanh trầm thấp của Lê Sùng Sâm vang lên bên trong phòng hội nghị im ắng, cô không có nghe thấy bất kỳ âm thanh thổn thức thảo luận nào, vì vậy cô đứng lên, tao nhã khắc chế gật đầu chào hỏi mọi người, khóe môi thanh thanh đạm đạm thản nhiên xẹt qua một tia cười: “Xin chào.” Sau đó, dưới tất cả ánh nhìn soi moi mang theo thăm dò khắc chế, một lần nữa ngồi xuống, không có vỗ tay hoan nghênh, cũng không có tiếng phản đối nghi ngờ, mọi người chỉ là ai có chức vụ nấy, cúi đầu nhìn báo cáo trong tay mình. Nhưng mà điều này đối với Tô Noãn mà nói, Cù Ý Noãn là người mới đại biểu cho giới kinh doanh, một chân chính thức bước vào chốn giang hồ. Với thân phận Cù Ý Noãn, cô phải tranh thủ cố gắng, bởi vì Tô Noãn là tự do, cô không hy vọng Tô Noãn bởi vì dã tâm mạnh mẽ trong nội tâm của cô ấy mà làm mất đi sự hồn nhiên cùng trong sáng lúc ban đầu. Thiết kế độc đáo trong phòng hội nghị khiến cho mọi người không cần sử dụng bất kỳ dụng cụ âm thanh nào, mỗi người ngồi nghiêm túc đều nghe thấy, khi thì truyền đến âm thanh lật giở trang giấy, còn âm thanh của người phát ngôn tuy nhẹ nhàng lại dùng từ chính xác mà tiết chế. Nhìn nội dung báo cáo trên văn kiện kia đối với cô mà nói hoàn toàn xa lạ, Tô Noãn cảm thấy có chút chán ghét, cô đột nhiên hiểu được tại sao Niếp Hiểu Dĩnh để cho cô tham gia hội nghị này, là muốn cho cô thấy rõ mình không thể chịu nổi trọng trách này đi? Đây chính là hoạt động thương mại chân chính, phức tạp rườm rà, cũng không phải chỉ đơn giản cần cầm máy chụp ảnh là có thể giải quyết hết tất cả mọi công việc. Con đường là do chính cô chọn lựa, nếu như không có đường lui, dù cho tiền đồ gặp nhiều chông gai, cũng chỉ có thể thăm dò đi tới. Tô Noãn nhìn chằm chằm mấy chữ này, chợt nhớ tới câu nói tối hôm qua lúc tạm biệt Lục Cảnh Hoằng nói, anh nói: “Một người quản lý không cần cái gì cũng biết.” Anh đoán được lo lắng của cô, cho nên vuốt ve tóc cô, không tiếng động an ủi, anh biết rõ, một khi vạch trần, chỉ có thể làm cho cô thêm ăn ngủ không yên, cho nên anh chỉ là lãnh đạm lặng lẽ nhìn cô cười cười. Nhưng mà cô cũng hiểu được, một người quản lý tuyệt đối không nên cái gì cũng không biết, mà tình trạng hiện tại của cô, mặc dù là trong phòng hội nghị có nhiều nhân tài ngồi ở đây, lẽ nghiễm nhiên có loại cảm giác vô lực bị chặn ngoài cửa. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Lơ đãng ngẩng đầu, Tô Noãn nhìn thấy Cù Ý Ninh ngồi đối diện, cô một tay cầm bút, hơi hơi nghiêng đầu, nét chữ được tỏa ra bên dưới ánh đèn đầy màu sắc, ánh mắt thâm thúy trước sau như một êm ái, khi thì nhíu mày, một bộ tư thế kiên nhẫn lắng nghe. Khi người phát biểu nói đến điểm mấu chốt thì Cù Ý Ninh sẽ nhẹ nhàng nhìn sang người đang phát biểu, sau đó lộ ra lúm đồng tiền trong veo, nhẹ nhàng đặt ra vài câu hỏi. Tùy ý lên tiếng như vậy lại tuyệt đối không đột ngột, người phát biểu cũng không vì vậy mà không vui, đáp lại một nụ cười, sau đó những người khác đang ngồi sẽ thuận theo Ninh Nhi đặt ra vài đề tài mới cùng tham khảo. Mà Niếp Hiểu Dĩnh và Lê Sùng Sâm đều là một bộ dạng không để ý tới, lạnh lùng để mặc cho biện luận đột nhiên phát sinh kéo dài bên trong phòng hội nghị, trao đổi để hiểu rõ hơn, cho đến lúc đưa ra quan điểm mới hoặc là mâu thuẫn mới xuất hiện. Sau đó, cũng không lâu lắm, những vị tinh anh này sẽ cho ra đáp án, bình thường là đáp án vừa ý sau khi thảo luận: “Tổng tài, sáng mai lúc 8 giờ, ngài sẽ nhìn thấy phương án giải quyết trên bàn làm việc của mình.” “Rất xin lỗi tổng tài, vấn đề này, tôi cần phải cùng cấp dưới tiến hành điều tra nghiên cứu một lần nữa.” “Nếu như ngài đồng ý, tôi sẽ chuẩn bị thực hiện theo kế hoạch này, nếu đồng nghiệp khác còn đề nghị gì, xin mời nhân đây chỉ giáo, tôi vô cùng cảm kích.” Phản ứng còn lại của Niếp Hiểu Dĩnh là, hơi suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu, mỉm cười, gật đầu, hoặc là nghiêm túc ngưng mắt nhìn sang, ngữ khí kiên định, không cho phép thương lượng. “Một tuần lễ quá dài, tôi cho cậu ba ngày, nếu ngày thứ tư không nhìn thấy bản kế hoạch của cậu trên bàn của tôi, ngoài ra bốn ngày đó coi như là thưởng cho thời gian nghỉ của cậu, nếu cậu làm không được, có thể bàn giao cho một vị nào đó ở đây.” Lúc này câu trả lời bình thường là: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được.” Khi một người khác bên trong phòng hội nghị phát biểu thì Tô Noãn cúi đầu, móc ra một thanh chocolate trong túi quần, ở thời điểm không ai chú ý, cho vào miệng, mặc cho hương vị cay đắng thuần khiết kia hòa tan bên trong khoan miệng. Cô không thể không đi thừa nhận, cô chưa có năng lực nghe hiểu hết những thuật ngữ chuyên nghiệp này, tuy rằng cô cảm thấy phần lớn tranh luận đối thoại cũng rất đặc sắc, cho nên vì vậy cô hé miệng nở nụ cười, ủng hộ cho các vị tinh anh này một chút. Nhưng mà, cô lại không nghĩ tới một nụ cười dễ hiểu như vậy, lại rước lấy phiền toái cho cô, vốn người phụ trách phòng ban đang diễn thuyết bị cắt ngang, không khí trong phòng hội nghị căng thẳng là âm thanh nhàn nhạt nặng nề của Niếp Hiểu Dĩnh: “Tổng giám Cù Ý Noãn, không biết có phải lời nói của tổng giám phòng ban Hoa Bắc vừa rồi lấy lòng cô hay không, mà làm cho cô cười đến sung sướng như vậy?” Tất cả mọi người bao gồm tổng giám phòng ban Hoa Bắc đang đứng diễn thuyết bên cạnh tổng giám phòng ban Hoa Đông vừa mới nhập môn này, bật cười trong khi người khác đang diễn thuyết, thật là một hành vi không lễ phép. “Cô đã không muốn nghe người khác nói, vậy cô nói một chút tình trạng kế hoạch nghiệp vụ phòng ban Hoa Đông trong nửa năm đi, tôi nghĩ chuyện này đối với cô mà nói, chỉ cần đã làm bài tập, hẳn không phải là quá khó khăn chứ?” Niếp Hiểu Dĩnh gõ cây bút trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói không có chút đùa giỡn nào, vậy mà lời nói cứng ngắc của bà vừa thốt ra, Lê Sùng Sâm vốn duy trì giữ im lặng lại đột nhiên thò người ra, đem một phần tài liệu vứt sang trước mặt Tô Noãn. Tô Noãn nhìn lướt qua phần văn kiện kia, vừa lật mở thì trên võng mạc liền rọi vào mấy chữ: đề án kế hoạch hàng năm của phòng ban Hoa Đông Mị Ảnh năm 2012. Niếp Hiểu Dĩnh bởi vì hành động này của Lê Sùng Sâm mà sắc mặt khó chịu, quay đầu nhìn về phía Lê Sùng Sâm, lại phát hiện trên mặt ông hiện lên một nụ cười là lạ, ông rất không kiêng kỵ dựa trở về trên lưng ghế da, tư thế hài lòng. Không có ai hiểu được Lê Sùng Sâm lại bảo vệ một người mới như vậy, ngay cả Tô Noãn cũng không lý giải được nhìn về phía Lê Sùng Sâm, nhưng ông cũng đã nhắm mắt lại, giống như là đang chợp mắt, tuyệt không để ý đến suy nghĩ của những người khác. Tô Noãn cầm lấy đề án thiết kế đi lên bục diễn thuyết, bắt đầu máy móc tiếp tục đọc, âm thanh cũng không mơ hồ. Cô cảm thấy mình không cần thiết phải cậy mạnh, cho dù có mất mặt thì thế nào, điều này cũng chỉ vẻn vẹn có một lần, mà vẻn vẹn một lần cũng sẽ trở thành bài học kinh nghiệm trên bước đường sự nghiệp của cô, từ nay về sau lúc nào cũng ghi nhớ. Khi cô lật qua một trang giấy thì cô nghe thấy âm thanh mang nụ cười của Lê Sùng Sâm: “Niếp tổng không nên làm khó xử cấp dưới mới của tôi, cô ấy tới Mị Ảnh chỉ mới có tám tiếng.” Những lời này nhanh chóng khiến cho không khí bên trong phòng hội nghị yên tĩnh lại, giống như tuyết muốn bắt đầu trận kế tiếp, vẻ mặt Lê Sùng Sâm không khác gì thường ngày, vậy mà người được ông bảo vệ lại xấu hổ, cho nên chuyện liền không đơn giản như vậy. Những người đang ngồi không có người nào không biết Tô Noãn chính là nữ nhân vật chính chim sẻ biến thành phượng hoàng hơn nửa tháng trước, được phó tổng tham mưu trưởng quân ủy thừa nhận con gái, là thiên kim tổng tài làm việc sắc bén, hiện nay là nhị tiểu thư của Mị Ảnh. Đương nhiên, cũng không có ai không biết Niếp Hiểu Dĩnh vừa ý là Cù Ý Ninh, Cù Ý Ninh là một tay bà đào tạo, bà hy vọng mình sau khi về hưu, Cù Ý Ninh có thể tiếp nhận vị trí của bà, tiếp tục hướng tới giấc mơ chụp ảnh này. Về phần Niếp Hiểu Dĩnh đem Tô Noãn có vụ xì căng đan với vị quan ngoại giao to lớn kia nhảy vọt lên an bài ở tầng lớp quyết sách… Không phải không thừa nhận, trong gen của con người có tồn tại một phần nhiều chuyện, cho dù đám người đó được coi là tinh anh, loại phần tử này cũng không hề khan hiếm chút nào. Cho nên mọi người nín thở yên lặng lắng nghe, thật ra là có nguyên nhân khác, Tô Noãn ngồi ở chỗ kia, thản nhiên cười cười, thanh chocolate đã hoàn toàn hoà tan trong miệng, rất ngọt, cô cũng không biết thanh chocolate này là từ đâu có. Lê Sùng Sâm, Tô Noãn đoán không ra đến tột cùng ông có chủ ý gì, cô cũng không cho rằng ông chính là loại người thích công khai khiêu khích tổng tài trên bàn hội nghị, mặc dù giọng điệu của ông nghe qua giống như là vui đùa. “Tiếp tục.” Niếp Hiểu Dĩnh lạnh lùng kết thúc khiêu khích, Tô Noãn liếc mắt nhìn vẻ mặt không tốt lắm của Niếp Hiểu Dĩnh một cái, không thể phủ nhận, Niếp Hiểu Dĩnh là một người lãnh đạo thành công, bà biết mình có quyền lực khổng lồ, cũng biết làm như thế nào nắm trong tay có chừng mực. Tô Noãn trước một tràng khiêu khích giữ vững trầm mặc, cô chỉ là tiếp tục đọc cho xong phần giấy còn lại trong tay, cô không thể không nói, phần nội dung báo cáo này so với văn viết của học sinh tiểu học không thể tốt hơn chỗ nào, văn chương làm cho người đọc so với người viết nhìn qua càng khổ sở thêm. Tô Noãn đem văn kiện lần nữa trả lại cho Lê Sùng Sâm, sau đó trở lại vị trí của mình ngồi xuống, cô nhận thấy được có hai đạo ánh mắt nhìn chăm chú, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ninh Nhi nhìn về phía mình ôn nhã cười, liền lịch sự yếu ớt cười đáp lại. Chỉ là trong nháy mắt khi cúi đầu, nụ cười trên mặt liền tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi. 3h sau hội nghị kết thúc, tất cả mọi người cầm văn kiện của mình chạy lấy người, Tô Noãn chỉ là cầm lấy máy ảnh Lê Sùng Sâm đưa cho cô, cô mới vừa muốn đứng lên rời đi, lại phát hiện Lê Sùng Sâm vẫn ngồi trên ghế ngủ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) “Lê tổng, tan họp rồi, Ngài có cần phải về văn phòng nghỉ ngơi không?” Lê Sùng Sâm nghe vậy nhìn thẳng, không thèm để ý gật gật đầu, chỉ chỉ văn kiện trên bàn, sau đó lập tức đứng dậy rời đi, để Tô Noãn ở lại sửa đống văn kiện rối tung này. Tô Noãn ôm văn kiện đi tới thì liền nhìn thấy Lê Sùng Sâm và Cù Ý Ninh đứng nói chuyện với nhau ở cửa, Lê Sùng Sâm nhìn thấy Tô Noãn đi ra, lời nói trong miệng thế nhưng không có dừng lại: “Chú tin tưởng với thực lực của con, không cần chú chỉ đạo cũng sẽ đưa ra được một phương án hoàn mỹ, lượng tiêu thụ của khu Hoa Nam Mị Ảnh cho tới nay đều đạt mức cao nhất, không phải sao?” Cù Ý Ninh trước sau vẫn điềm nhiên ôn hoà cười, nghe thấy Lê Sùng Sâm khen ngợi, dưới ánh mắt vụt sáng có chút ngượng ngùng: “Nếu không có chú Lê đây và các tiền bối khác dạy bảo, con cũng sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.” Khi nghe thấy âm thanh giày cao gót, Ninh Nhi quay đầu lại, mái tóc dài của cô hơi bay phất phơ trên không trung, nhìn Tô Noãn mỉm cười, trong âm thanh hàm chứa không ít thân thiết: “Chị chị đã đến rồi, em mới vừa cùng chú Lê thảo luận về lượng tiêu thụ thiết kế trong nửa năm nay.” “À, vậy các người cứ tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi trước.” Tô Noãn gật đầu, cười với Ninh Nhi, không quên nghiêm túc cung kính cúi đầu về phía Lê Sùng Sâm, sau đó lướt qua bọn họ đi về phía cửa thang máy, trước khi cô đi vào thang máy thì cô nghe thấy Lê Sùng Sâm dặn dò: “Trong phòng làm việc của tôi có rất nhiều tài liệu cần chỉnh sửa lại, ngày mai nhớ giúp tôi sắp xếp tốt lại chỗ đó.” “Được, tôi biết rồi, tạm biệt.” Trước một giây thang máy khép lại, Tô Noãn còn nghe thấy âm thanh thở dài của Ninh Nhi: “Chú Lê, chú phải giúp chị con một chút, mẹ con luôn yêu cầu rất cao.” Tô Noãn mơ hồ nhìn thấy Lê Sùng Sâm vô cùng buồn chán che khoé miệng nở ra một nụ cười, một tay ông đặt trong túi quần, tuỳ ý nói: “Gần đây chú có ý định mở quán trà gia đình, con có biết khu vực nào tốt không giới thiệu cho chú biết đi?” Tô Noãn vừa đi vào văn phòng Lê Sùng Sâm, liền bị từng chồng từng chồng chất ngay cạnh cửa, giấy A4 bụi bám chất thật cao hấp dẫn ánh mắt, cô đến gần mới nhìn rõ ra là tư liệu Mị Ảnh hợp tác cùng khách hàng trong gần mười năm, bày đầy một góc văn phòng. Cô thậm chí còn nhìn thấy bên dưới bàn làm việc, có ba cái thùng giấy thật to, tài liệu bên trong túi văn kiện dầy cộm nặng nề nằm lộn xộn, cũng lặng lẽ bám đầy tro bụi. “Có thể là do để lâu trong kho lưu trữ, Cù tổng giám, có cần tôi giúp cô cầm qua văn phòng không?” Trợ lý của Lê Sùng Sâm đoán chừng cũng cảm thấy thật xin lỗi, vốn đây là công việc của anh ta, nhưng bây giờ lại để Tô Noãn ôm đi, là tổng giám khu Hoa Đông, làm công việc như vậy hình như có chút dùng dao giết gà mổ trâu. Nhưng mà, Tô Noãn chỉ là cởi áo khoác, xoắn tay áo lên, bắt đầu từng chuyến từng chuyến đem đống tư liệu cũ kỹ này dọn sach sẽ sang phòng làm việc của mình, mà cô chỉ nhờ trợ lý làm, là giúp cô cầm quần áo về văn phòng. ————— Trên ghế sofa trong đại sảnh Mị Ảnh, chỉ thấy Lục Cảnh Hoằng tao nhã ngồi, một đôi chân thon dài bắt chéo, vị tiểu thư quầy tiếp tân đã rót một ly trà xanh đặt ở trên bàn, ngón tay thon dài của anh đặt ở trên quai hàm, như có như không liếc về phía thang máy. Lê Sùng Sâm đi ra thang máy liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đang chờ đợi giữa lớp hương trà lượn lờ, Lục Cảnh Hoằng giống như cũng nhìn thấy ông, khi ông đi về phía sofa thì Lục Cảnh Hoằng liền đứng dậy, cho dù trên mặt vẫn là vẻ mặt thản nhiên. “Lục phó bộ đổi tính rồi, quá khứ cho dù tôi đi đến trước mặt cậu, cậu cũng chưa chắc sẽ đứng dậy đón chào.” Lê Sùng Sâm cười chào hỏi với nhân viên đi ngang qua, nhưng tất cả lực chú ý chủ yếu đều đặt trên người Lục Cảnh Hoằng, giống như nhìn thấu Lục Cảnh Hoằng tâm không cam tình không nguyện khom mình cúi người, không khỏi cười cười: “Thế nào? Đang chờ ai sao?” Trong nhà hàng Italy tiếng nhạc du dương như tiếng dương cầm, Lê Sùng Sâm cười dài nhìn Lục Cảnh Hoằng tỉnh bơ phía đối diện, nghiêng người sang bên rót đầy ly rượu, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Hoằng, sau đó mình cũng rót một ly. “Xem ra tin tức trước đây quả không ngoa, cậu thật sự yêu thích tiểu nha đầu sao?” Lục Cảnh Hoằng chỉ là nhìn ông một cái, không có trả lời câu hỏi, Lê Sùng Sâm cười đến ý vị sâu xa, cầm lấy ly rượu hớp một ngụm, tiếp tục thì thầm một mình: “Tôi vẫn cho rằng Thiếu Thần thích chính là cô gái cơ trí như Ninh Nhi, không ngờ tới lại là một cô gái ngây thơ cụ, càng khiến cho tôi kinh ngạc chính là, ánh mắt của hai chú cháu các cậu đều khác thường, đôi mắt đều dài hơn mọi thứ…” Làm như là nhận thấy ánh mắt lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng, Lê Sùng Sâm biết điều không tiếp tục đề tài này nữa, tuỳ tiện uống cạn ly rượu trong tay, cười nhìn Lục Cảnh Hoằng: “Đột nhiên mời tôi uống rượu, vô sự mà ân cần, nói đi, có chuyện gì?” “Giúp cô ấy sống yên ở Mị Ảnh, một khi Niếp Hiểu Dĩnh gây khó khăn cho cô ấy, tôi nhờ ông đứng về phía cô ấy.” Lê Sùng Sâm như là thấy được chuyện kỳ lạ, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng không tha, sau đó là không thể tin được cười: “Tôi có nghe lầm hay không, cậu cũng học được cách quan tâm người khác khi nào vậy?” Dừng một chút, Lê Sùng Sâm nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi có vẻ nghiêm túc của Lục Cảnh Hoằng, mang theo tò mò hỏi: “Cậu cứ như vậy tin tưởng cô ấy thích hợp làm việc ở Mị Ảnh sao? Theo như tính cách của cô ấy, chỉ sợ sẽ bị cắn đến xương cốt cũng không còn, cậu xác định còn muốn để cô ấy ở lại chỗ này sao?” “Tôi chỉ tin tưởng kết quả, tôi không thích suy đoán quá trình không biết chắc chắn.” Lục Cảnh Hoằng không cho Lê Sùng Sâm cơ hội lên tiếng: “Ông là người đứng thứ hai ở Mị Ảnh, cũng biết rõ không ít nhân vật ở tầng lớp quyết sách, chỉ cần ông nguyện ý, Niếp Hiểu Dĩnh tự nhiên không thể tuỳ tiện đuổi cô ấy.” “Tôi vì sao phải giúp cô ấy, tư chất của cô ấy so với Thiếu Thần, khác nhau một trời một vực, cho dù tôi tuỳ tiện có một đệ tử, đều so với sự thông minh của cô ấy, làm nhiều công ít như vậy cho tới bây giờ không phải là nguyên tắc làm việc của tôi.” Lê Sùng Sâm cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chú, tay cầm ly run lên, ngẩng đầu lên, tròng mắt vụt sáng liếc một cái, khoé miệng thoáng hiện một nụ cười có thâm ý: “Tiểu Kỳ nhà tôi vẫn luôn rất muốn đi tham quan bộ ngoại giao một chút, tiểu tử đó hình như đối với quan ngoại giao có loại tình cảm đặc biệt sùng bái, khi điền vào bản nguyện vọng thi đại học làm ầm ĩ lên nói muốn học ngành phát ngôn.” Lục Cảnh Hoằng liễm mi trầm mặc vài giây, cũng chỉ có vài giây, sau đó liền thản nhiên mở miệng: “Con của ông biết được mấy thứ tiếng?” “À, ngoại trừ tiếng phổ thông nói lưu loát, tiếng Phúc Kiến cũng không có trở ngại gì, sao thế?” “Anh ngữ cấp bốn vượt qua không?” “Tiểu tử đó từ nhỏ đã yêu nước, nó thề sống chết không sính ngoại, tôi không lay chuyển được nó, cũng không bắt buộc nó học, cậu cũng rõ đấy, văn nghệ sĩ đều tôn trọng tự do dân chủ mở ra…” Lê Sùng Sâm còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hoằng đối diện liền đứng dậy, sắc mặt Lục Cảnh Hoằng thoạt nhìn không phải rất vui vẻ: “Số người thực tập trong bộ ngoại giao năm nay tôi sẽ chọn ra được một người, ngày mai kêu con của ông đi tới bộ ngoại giao tìm tôi.” “Vậy cũng được sao, Lục phó bộ?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Lê Sùng Sâm xoa xoa đầu chân mày, xác định mình không có nghe lầm, không tiếng động cười cười, gật gật đầu: “Xem ra tôi không có cơ hội cự tuyệt, hôm nay chỉ sợ cậu phải chờ thêm một chút, cô ấy cần phải tăng ca.” ————– Mệt mỏi. Trong đầu óc của cô chỉ tồn tại duy nhất từ này, cô khép lại tài liệu kẹp trong tay, cô nhìn đống tài liệu chỉ được một phần năm, nhìn ánh sao sáng ngời trên bầu trời ngoài cửa sổ, Tô Noãn đứng dậy cầm áo khoác để trên ghế da, vừa mặc vào vừa đi ra ngoài. Cầm theo túi xách đựng máy chụp hình của Lê Sùng Sâm ra khỏi văn phòng, thời điểm Tô Noãn xoay người tắt đèn, khoé mắt cô thoáng nhìn thấy thân ảnh ngồi trên ghế sofa bên ngoài phòng làm việc, bước nhẹ đến gần, khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thì Tô Noãn có chút kinh ngạc. Cô không biết anh đã ở đây bao lâu, anh đang nằm trên ghế sofa, giống như là đang ngủ, nương theo ánh trăng sáng ngời, Tô Noãn ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, đây là sau khi cô nhận ra được tình cảm của mình, lần đầu tiên nghiêm túc cẩn thận nhìn anh như vậy. Chỉ là một phút, cô chỉ nhìn có một phút, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên mở mắt ra, anh phát hiện ánh mắt cô nhìn chăm chú, vươn tay chạm nhẹ khuôn mặt cô, trên khuôn mặt mơ hồ của anh mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như vẫn còn đang trong mơ: “Đã xong rồi sao?” Tô Noãn gật gật đầu, nhìn Lục Cảnh Hoằng từ trên ghế sofa ngồi dậy, anh dụi dụi khoé mắt, hai chân dài tuỳ ý co lên, nhưng mà bộ dạng của người đàn ông hoàn mỹ này lần nữa khơi dậy hứng thú của cô. Cô nhớ tới ý đồ của mình trước đây, cũng hiểu được rất nhiều chuyện, cơ hội chỉ có một, bỏ lỡ một lần thì sẽ không còn nữa, khi Lục Cảnh Hoằng cầm ly trà nóng trên bàn lên thì cô bình thản nói một hơi: “Lục Cảnh Hoằng, em muốn chụp ảnh nude cho anh!”